Hôm nay, Quân Tiểu Nam dẫn theo phân đội một thuộc đội bảo vệ đến bộ lạc Thổ, nhằm tiến hành hội đàm với thủ lĩnh của nơi này.
Tuy rằng mùa xuân năm nay Nam chỉ vừa tròn 21 tuổi, còn 19 năm nữa mới thành niên.
Nhưng vì “chiến công” của cô được nhóm dã nhân lan truyền quá mức “anh dũng”, nên thủ lĩnh của bộ lạc Thổ không cách nào xem thường cô gái nhỏ trước mắt thân hình không đủ cường tráng, hay màu da chưa đủ mạnh mẽ.
“Không biết thánh nữ của bộ lạc Châm hôm nay đến đây là vì chuyện gì?”
Thời điểm thủ lĩnh của bộ lạc Thổ - Đôi thốt ra từ “thánh nữ”, thật ra trong lòng hắn mang theo bảy phần khinh thường, ba phần bất đắc dĩ.
Dù sao hắn cũng là thủ lĩnh đứng đầu một bộ lạc trong nhiều năm qua, muốn hắn cúi đầu trước một cô gái chưa thành niên dường như là chuyện không thể nào.
Nhưng gần đây “cơn sốt nhập cư” đang ồn ào huyên náo thật sự khiến hắn đau đầu.
Mặt khác, Đôi và a phụ của Nam - Vạn là người cùng một thế hệ, quen biết nhau đã nhiều năm, hơn nữa ở tuổi của hắn lại đi nổi nóng với một đứa trẻ thì thật là vô lý.
Giờ phút này, trong lòng Đôi cực kỳ mâu thuẫn.
Thông qua ánh mắt cùng với cử chỉ, thần thái, Quân Tiểu Nam đại khái có thể phân tích được suy nghĩ của Đôi.
Trên thực tế, trong mắt một người đến từ xã hội hiện đại như Quân Tiểu Nam, “lục đục” giữa nhóm dã nhân vô cùng “đơn giản” và quá dễ đoán.
Khác với dã nhân, từ khi còn bé, người Lam Tinh đã được rèn luyện tư duy và kích thích sự phát triển trí não mỗi ngày, nên hoàn toàn không thể so sánh hay đánh đồng.
Nhưng nếu không hiểu rõ thái độ của đối phương thì không thể tiến hành đàm phán và giải quyết ổn thỏa vấn đề, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao cô kiên quyết muốn đến thăm các bộ lạc xung quanh để giải quyết vấn đề “nhập cư”.
Quân Tiểu Nam lộ ra biểu cảm thân thiết của đứa nhỏ trong gia đình các dã nhân cùng thế hệ, mở miệng nói.
“Sao thúc lại khách sáo như vậy, trước kia người đều gọi cháu là Nam!”
Thấy vẻ mặt của đối phương dần thả lỏng, Quân Tiểu Nam bắt đầu đề cập đến chủ đề chính.
“Cháu biết, cùng lúc mất đi nhiều dã nhân như vậy nhất định sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với bộ lạc, nên mới vội vàng đến đây muốn cùng bộ lạc Thổ bàn bạc biện pháp giải quyết.”
Giọng điệu ôn hoà, nhưng phải thể hiện thái độ cứng rắn.
Dù gì hiện tại Nam đang tiến hành cuộc đàm phán giữa hai bộ lạc.
“Bộ lạc Phàn ở phía đông, bộ lạc Tiềm ở vùng duyên hải phía Đông Nam, thậm chí là những bộ lạc ở phía Đông Bắc đều là các bộ lạc có thực lực cường đại.”
“Những bộ lạc láng giềng như chúng ta nên đoàn kết và nương tựa lẫn nhau.”
Đầu tiên phải đề cập đến nguy cơ mà tất cả bọn họ đang phải đối mặt, thể hiện rõ lập trường thống nhất, sau đó mới có thể nói đến việc hợp tác.
Trong khoảng thời gian này, Quân Tiểu Nam đã dò hỏi qua rất nhiều lão dã nhân trong tộc. Do đó đã có thể hiểu đại khái mảnh lục địa xanh mà cô đang sinh sống tạm thời được chia thành bốn phần.
Bảy tám bộ lạc của bọn họ bởi vì sinh sống ở khu vực con mồi kém phong phú, nên được xếp vào khu vực nghèo khó ở phía tây.
Xa hơn về phía đông, vượt qua dãy núi Tích Địa, vùng đất ở giữa thuộc về bộ lạc Phàn.
Nằm ở phía nam bộ lạc Phàn là lãnh thổ của bộ lạc Tiềm.
Phía bắc có bộ lạc Vực.
Ba bộ lạc này không chỉ thực lực cường đại mà còn có sản vật phong phú, giàu có hơn khu vực phía Tây.
Bên cạnh đó, thậm chí bởi vì sự cản trở của dãy núi Tích Địa, mà vào mùa đông khí hậu ở nơi này ôn hòa hơn một chút so với khu vực phía tây.
Tuy nhiên, duy nhất chỉ mỗi bộ lạc Phàn có quan hệ thông gia và thường xuyên qua lại với các bộ lạc ở phía tây.
Nhưng bộ lạc Phàn ỷ vào người đông thế mạnh, tác chiến dũng mãnh đã đặt ra một quy tắc - đó là lấy dãy núi Tích Địa làm ranh giới và nghiêm cấm những dã nhân từ các bộ lạc phía tây sang đó săn bắn.
Nói trắng ra là ỷ mạnh hiếp yếu.
Vốn dĩ sản vật không phong phú, hoàn cảnh sống khắc nghiệt, lại còn bị bộ lạc Phàn hạn chế, nên những bộ lạc nhỏ phía Tây càng khó có thể phát triển.
Bởi vậy, tình huống mà Quân Tiểu Nam đề cập đến quả thật đã nói đúng nỗi băn khoăn trong lòng của thủ lĩnh bộ lạc Thổ.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy những lời này, thủ lĩnh của bộ lạc Thổ bắt đầu nghiêm túc hẳn lên.
Nhưng sau đó lại nghĩ, những vấn đề này đều đã tồn đọng rất nhiều năm, chẳng lẽ một dã nhân vị thành niên như Nam lại có biện pháp giải quyết hay sao?
“Vậy ngươi định sẽ làm gì?” Đôi lập tức nói ra nghi hoặc trong lòng.
Nhìn thấy Đôi có hứng thú, Nam liền nói ra suy nghĩ của bản thân cô.
“Đôi thúc, người có biết gần đây bộ lạc Châm đang xây dựng thôn xóm, bên trong có bao nhiêu nhà cửa hay không?”
Mặc dù thủ lĩnh bộ lạc Thổ chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng gần đây các tộc nhân lan truyền ồn ào huyên náo, do đó ít nhiều gì hắn cũng biết đôi chút nên bèn gật đầu.
“Nếu bộ lạc Thổ bằng lòng dẫn theo tất cả các tộc nhân của bộ lạc chuyển đến thôn xóm, thì bộ lạc Châm bằng lòng cung cấp nhà ở miễn phí.”
Nhìn thấy gương mặt đối phương lập tức biến sắc khi nghe “di dời toàn tộc”, Nam vội vàng xua tay trấn an.
“Đôi thúc đừng gấp gáp, chờ ta nói hết đã.”
“Đến lúc đó, chỉ cần mọi người chuyển đến, cũng không bắt buộc gia nhập bộ lạc Châm, Đôi thúc vẫn là thủ lĩnh của bộ lạc Thổ.”
Thật ra, so với việc trở thành tộc nhân của bộ lạc Châm trên danh nghĩa, Quân Tiểu Nam càng quan tâm đến sự thay đổi trong suy nghĩ của những dã nhân này.
Về phần có phải là tộc nhân của cô hay không, chỉ cần tin tưởng và sẵn sàng đi theo cô thì thuộc bộ lạc nào cũng không quan trọng.
Huống chi, về sau khi Hỗn Độn Đại Lục hợp nhất, cô cũng không dám chắc còn tồn tại bộ lạc hay không.