Buổi sáng cùng ngày, cửa hàng nhỏ trong sơn động của bộ lạc Châm lại một lần nữa chìm trong biển người.
Dạo này vì mải mê học hành nên dã nhân không có hứng thú mua sắm, mỗi ngày đều được cung cấp ba bữa miễn phí, nên mọi người đều tích góp tiền lương.
Lần này, mặt hàng bán chạy số một đã không còn là thịt khô. Mà là đồ dùng sinh hoạt và đồ dùng học tập.
Ví dụ như hộp bút chì, thời điểm đến lớp học của bộ lạc Châm chỉ được phát số lượng cơ bản đủ dùng, nếu muốn tặng người thân bạn bè thì phải mua thêm.
Hai ngày sau, những dã nhân đến từ các bộ lạc khác cuối cùng cũng nghênh đón bài kiểm tra đọc viết xoá mù chữ (siêu lo lắng) mà bọn họ chờ đợi từ lâu.
Nằm ngoài dự kiến của mọi người, lần này cư nhiên có sáu dã nhân vượt qua bài kiểm tra, đặc biệt tất cả bọn họ đều là những dã nhân đã làm việc cực kỳ chăm chỉ trong thời gian công tác.
Những dã nhân này không chỉ được tăng lương mà còn được mời gia nhập bộ lạc Châm.
Điều này khiến những người chưa vượt qua kỳ thi vừa hâm mộ lại ghen tị, đồng thời âm thầm hạ quyết tâm học hành chăm chỉ!
Thời gian gần đây, khi nhóm dã nhân đến từ các bộ lạc khác trở về bộ lạc thăm người thân, ai nấy đều kể về sức chiến đấu cường hãn của các tộc nhân bộ lạc Châm, đồng thời danh tiếng của thánh nữ cũng đã lan truyền khắp các khu vực lân cận.
Thật ra, vào mùa đông, khi các tộc nhân của bộ lạc Châm quay về nhà mẹ đẻ tiếp tế lương thực cũng đã nói về vấn đề này.
Thế nhưng lúc ấy, hầu hết các dã nhân đến từ các bộ lạc lân cận chỉ nghĩ đó là do mấy chị em phụ nữ đã gả ra ngoài dát vàng lên mặt “nhà chồng” bọn họ.
Hơn nữa, nghe nói qua và tận mắt chứng kiến hay tự mình trải nghiệm là những cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Những dã nhân đến bộ lạc Châm làm việc không chỉ tuyên truyền khắp nơi rằng bộ lạc Châm tốt như thế nào, cuộc sống hạnh phúc ra sao mà còn bày tỏ mong muốn dẫn theo cả gia đình chuyển đến đó sinh sống!
Vào lúc này, thủ lĩnh của các bộ lạc xung quanh không thể ngồi yên.
Tên tiểu tử Vạn của bộ lạc Châm này có ý gì, khoe khoang con gái mình là thánh nữ cũng thôi đi, đằng này còn muốn cướp người của bọn họ, đúng là khinh người quá đáng!
Thật ra, nếu chỉ có một vài người già yếu, bệnh tật tàn tật, hoặc một hai nam dã nhân trưởng thành; thì thủ lĩnh của các bộ lạc khác cũng không quá lo lắng.
Vấn đề là sáu dã nhân làm công đã vượt qua bài kiểm tra biết chữ, cộng với khoảng hơn 20 dã nhân bị thương, ngay cả khi danh sách có sự trùng lặp, thì vẫn phải tính cả người nhà của những dã nhân làm công ấy.
Bình quân, mỗi một bộ lạc nhà mẹ đẻ ở khu vực xung quanh sẽ cùng lúc tổn thất hơn mười mấy dã nhân!
Những bộ lạc này tổng cộng chỉ có hơn một trăm dã nhân, đột nhiên nhân số giảm đi một phần mười khiến rất nhiều thủ lĩnh đều có chút lo lắng.
Trong suy nghĩ và nhận thức của những dã nhân, càng nhiều người thì khả năng sống sót càng cao.
Số lượng dã nhân ít đi đồng nghĩa với việc ít nhân lực để thu nhặt trái cây, săn bắn, xử lý da thú hay thậm chí là phòng ngự kẻ địch, điều này ảnh hưởng rất lớn đến sức mạnh của bộ lạc.
Những bộ lạc nhỏ này chung sống hòa thuận với nhau, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc giữa những dã nhân không có tranh chấp.
Bộ lạc Châm nằm ở phần rìa mảng xanh của Hỗn Độn Đại Lục, gần với biển.
Sản vật ở khu vực này không quá phong phú, cũng không có quá nhiều khác biệt với các bộ lạc xung quanh, nên mọi người chung sống với nhau tương đối hòa thuận.
Nhưng những bộ lạc nhà mẹ đẻ của một số tộc nhân bộ lạc Châm lại nằm ở phía đông, hơn nữa ở bên này còn có rất nhiều bộ lạc giàu có khác, bọn họ cũng không mấy thân thiện hòa thuận, nên các thủ lĩnh vô cùng lo lắng.
Bất quá, không đợi nhóm thủ lĩnh này dẫn theo người tìm đến cửa, thánh nữ của bộ lạc Châm - Nam đã dẫn theo các tộc nhân đến chỗ bọn họ làm khách.
Khoảng thời gian trước, bộ lạc Châm đã tổ chức thành lập một đội bảo vệ. Mặc dù chỉ có 30 thành viên, nhưng vì đã sớm học bắn cung và võ thuật nên đã nhanh chóng trực chiến.
Bên cạnh đó, mỗi một thành viên trong đội bảo vệ đều được trang bị dao găm sắc nhọn, bộ cung tên, một cặp ống nhòm và một chiếc còi dùng để phát ra tín hiệu canh gác.
Tiểu đội phân chia mỗi ngày ba lần vào các buổi sáng trưa chiều, hộ tống những dã nhân đi làm và tan tầm, cũng như hỗ trợ nhân viên phòng bếp đưa cơm.
Sau đó, khi đến thời điểm nghỉ ngơi về nhà thăm người thân, đội bảo vệ sẽ chia thành 3 phân đội nhỏ, mỗi đội gồm 10 dã nhân chịu trách nhiệm đưa đón nhóm dã nhân quay về bộ lạc thăm người thân.
Thời gian còn lại, Nam sẽ đích thân chỉ dạy bọn họ môn đấu vật, cũng như tiến hành rèn luyện thể chất cường độ cao.
Đây là lực lượng vũ trang chuyên nghiệp đầu tiên của bộ lạc Châm - chính là lực lượng phòng ngự và tác chiến nên Quân Tiểu Nam vô cùng coi trọng.
Mỗi một dã nhân trong đội bảo vệ, ngoài tiền lương 7 đồng một ngày, còn có thể nhận được các chất bổ sung dinh dưỡng, chẳng hạn như sữa bò hoặc trứng.
Bởi vì rèn luyện cường độ cao nên bọn họ rất nhanh đói bụng.
Rất nhiều dã nhân bộ lạc Châm nhận thấy chồng con nhà bọn họ sau khi tham gia đội bảo vệ đều ăn rất khỏe.
Ngoài những phúc lợi trên, vào buổi tối bọn họ còn phải tăng cường học tập chương trình tiểu học ở Lam Tinh.
Nếu thành tích học tập sa sút sẽ bị cho thôi việc! Mọi người đều đang cố gắng để không bị đẩy khỏi vị trí hiện tại.
Bên cạnh những phúc lợi về chế độ dinh dưỡng, những dã nhân trong đội bảo vệ mặc những bộ quần áo khác với người bình thường.
Tuy rằng, đồng phục ngụy trang mà bọn họ mặc không thoải mái và thoáng khí, nhưng lại rất chắc chắn, đồng thời cũng rất có lợi khi ẩn nấp trong rừng rậm.