Từ khi Quân Tiểu Nam bắt đầu nói chuyện, tất cả dã nhân đều chăm chú lắng nghe.
Đến lúc nghe Nam nói có thể gia nhập bộ lạc Châm, thời điểm dưỡng thương được bao ăn bao ở, về sau sẽ được trợ cấp chiến sĩ… mọi người càng không dám thở mạnh, sợ bản thân bỏ sót những tin tức quan trọng.
Sau khi Nam nói hết vấn đề đầu tiên, cô dành ra cho mọi người một khoảng thời gian để phản ứng.
“Mọi người có câu hỏi nào hay không? Hiện tại có thể đưa ra để thảo luận.”
Sau khi cô vừa dứt lời, những dã nhân tiếp tục im lặng một lúc, sau đó bùng lên những tiếng hét vang vọng khắp hang động!
“Trời ạ! Đây là sự thật sao? Cư nhiên có thể gia nhập bộ lạc Châm!”
“Lại còn có phúc lợi cho những người bị thương! Không phải ta đang nằm mơ đấy chứ… Ai ui... Tự đánh mình đau, đây là sự thật!”
Hai dã nhân đến từ bộ lạc khác mất đi hai cánh tay đã tỉnh, lúc này tảng đá lớn trong lòng bọn họ cũng rơi xuống.
Bọn họ còn tưởng rằng, từ nay về sau sẽ biến thành phế vật!
Mặc dù bọn họ không hối hận về những gì bản thân đã làm ngày hôm qua, nhưng tất cả bọn họ đều rất lo lắng về sinh kế của bản thân trong tương lai.
Bây giờ thì tốt rồi, tuy rằng không thể đi săn, nhưng bộ lạc Châm và thánh nữ của bộ lạc Châm đều vô cùng lợi hại, nếu bọn họ đã nói vậy thì nhất định là sự thật!
Bọn họ vẫn có thể làm những dã nhân có ích, còn có thể kiếm tiền nuôi sống gia đình!
“Được rồi, đến vấn đề thứ hai.”
Nhìn thấy mọi người đều vui vẻ reo hò, không ai thắc mắc vấn đề gì, nên Nam dứt khoát tiếp tục cuộc họp.
“Sau này bộ lạc Châm sẽ thành lập đội bảo vệ.”
“Về sau, bất kể là mọi người đến công trường làm việc hay tan tầm, hoặc đi tới đi lui giữa các bộ lạc đều sẽ được hộ tống bởi 30 dã nhân cực kỳ cường tráng khỏe mạnh, để đảm bảo an toàn cho mọi người khi đi lại.”
Đây là kết quả sau khi Nam suy nghĩ cặn kẽ.
Sự cố lần này xảy ra là do dã thú ngủ đông bắt đầu thức giấc khi thời tiết ấm dần lên, mà bản thân cô lại không nhận thấy các yếu tố rủi ro gia tăng.
May mắn thay không gây ra ảnh hưởng quá lớn.
Mấy lần hành động bắt cá gần bờ trong mùa đông quá mức thuận lợi, nguyên chủ lại không có kinh nghiệm tương quan, khiến cô cũng không chú ý đến vấn đề này.
Hơn nữa, mùa xuân đang đến gần, sắp đến sẽ có càng nhiều dã thú lui tới, khiến các hoạt động ngoài trời ngày càng trở nên nguy hiểm hơn.
Do đó, việc thành lập đội bảo vệ là hoàn toàn cần thiết.
Trước kia,
Quân Tiểu Nam cũng có ý định thành lập đội bảo vệ, đúng lúc hiện tại có thể thực hiện.
“Ta xin nói trước, mọi người có thể tự do đăng ký vào đội bảo vệ, nhưng trước hết phải ưu tiên học tập bắn cung và võ thuật, sau đó sẽ chọn ra những dã nhân có thành tích xuất sắc.”
“Trước tiên sẽ chọn ra 30 đội viên từ bộ lạc Châm, những dã nhân có hứng thú thì sau khi tan họp đến tìm thủ lĩnh Vạn.”
Vạn kiêu ngạo ưỡn ngực khi nghe Nam nhắc đến mình.
Tuy rằng trình độ văn hóa của hắn chỉ tàm tạm nhưng giá trị vũ lực của hắn lại vô cùng lợi hại.
“Sau này, nếu những dã nhân đến từ các bộ lạc khác muốn gia nhập đội bảo vệ thì chỉ vượt qua bài kiểm tra tuyển chọn là được.”
“Hơn nữa, còn có thể dẫn theo người nhà gia nhập bộ lạc Châm, mọi người còn có điều gì thắc mắc không?”
Những dã nhân đến từ các bộ lạc khác nghe thấy chỉ những dã nhân trúng tuyển mới có thể gia nhập vào đội bảo vệ của bộ lạc Châm, trong lòng không khỏi có chút mất mát nho nhỏ.
Bởi vì bọn họ biết, chỉ có những dũng sĩ xuất sắc mới có thể gia nhập, hơn nữa tiền lương và đãi ngộ nhất định không tồi.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo họ không biết võ và bắn cung.
Trong trận chiến ngày hôm qua, các tộc nhân của bộ lạc Châm đều dũng mãnh vô song, thậm chí có rất ít người bị thương nhẹ, càng đừng nói đến trọng thương, bọn họ đã tận mắt chứng kiến uy lực của hai môn học này.
Nhưng sau đó, Nam lại bổ sung thêm một vài ý, hóa ra bị họ vẫn còn cơ hội, tốt quá!
Bộ lạc Châm và thánh nữ đều rất tuyệt vời!
Trước kia bộ lạc Châm không hề giấu giếm kiến thức văn hóa, bây giờ còn nguyện ý chỉ dạy bọn họ võ thuật!
Mọi người vui vẻ hoan hô.
“Được rồi, đến vấn đề thứ ba.”
“Chuyện ngày hôm qua đã khiến tất cả mọi người hoảng sợ, hôm nay tất cả sản phẩm trong cửa hàng đều được giảm giá một nửa, xem như phúc lợi nho nhỏ dành cho mọi người.”
Ngẫu nhiên thực hiện một vài chính sách phúc lợi cũng sẽ không gây ảnh hưởng đến trật tự thị trường, hơn nữa số người bị thương quá nhiều có thể làm giảm sĩ khí. Do đó, cần mang đến cho mọi người một vài niềm vui nho nhỏ, để tránh lưu lại bóng ma tâm lý.
“Nếu vậy thì ngay bây giờ phải đến đó mua sắm! Một nửa giá đấy! Điều này tương đương với việc nhận được gấp đôi tiền lương!”
Tiểu Thạch Đầu là một đứa bé lanh lợi, giỏi môn toán lại phản ứng nhanh nên lập tức hiểu ra, ngay sau đó liền đứng dậy chạy về phía cửa hàng nhỏ
“Trở về, ta vẫn chưa nói xong.”
Tiểu Thạch Đầu cũng nhận ra bản thân hưng phấn quá mức liền bước về chỗ cũ, ngượng ngùng cười với mọi người.
Nam nói đến nội dung tiếp theo.
“Điều cuối cùng, kỳ thi tạm thời hoãn lại, đợi đến buổi tối của ngày làm việc tiếp theo sẽ tiến hành kiểm tra.”
“Tuyệt quá đi mất.”
“Trời ạ! Muộn rồi! Hại tôi lo lắng cả đêm!”
Nam:… Không thi cử lại vui vẻ đến vậy sao…