Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh (Dịch Full)

Chương 82

Chương 82 -
Chương 82 -

Quân Tiểu Nam không biết trong lòng bọn họ cảm thấy xấu hổ, đại khái liếc nhìn tình hình của những bệnh nhân còn lại, nhận thấy không có vấn đề gì lớn, liền nhét một viên kẹo vào miệng, sau đó uống một ngụm lớn cà phê đen nóng hổi.

Sau khi khôi phục năng lượng, Quân Tiểu Nam lại một lần nữa tập trung vào công việc điều trị.

Phải đến khoảng 4 giờ sáng mới hoàn thành việc xử lý vết thương cho tất cả những dã nhân bị thương.

Nam kiểm tra lại tình hình của nhóm bốn người bị thương nặng, hầu như mọi người đều đã qua cơn nguy kịch.

Cô quan sát xung quanh, nhận thấy hầu hết những dã nhân thành niên đều không nghỉ ngơi, vì vậy liền thông báo tin vui này đến cho mọi người và khuyên nhủ bọn họ nên nhanh chóng đi ngủ.

Không ngờ, sau khi Quân Tiểu Nam vừa dứt lời, nhóm dã nhân đang an tĩnh trong sơn động lại vang lên một tràng hoan hô nồng nhiệt.

Lúc này khoảng hơn 4 giờ sáng, bên ngoài trời vẫn tối đen như mực, mấy chú sâu nhỏ vừa tỉnh giấc đã bị âm thanh náo nhiệt trong hang động dọa đến mức ngậm chặt miệng lại.

“Oa!”

“Chúng ta thật lợi hại!”

“Đúng vậy! Mười mấy con hổ răng kiếm! Cư nhiên không một dã nhân nào mất mạng!”

Mọi người cực kỳ phấn khích, đây quả thật là kỳ tích!

Trước đây bọn họ chưa từng gặp phải tình huống như thế này, gặp phải đàn hổ răng kiếm thân hình cường tráng lại hung mãnh như vậy không một dã nhân nào mất mạng!

Hơn nữa thậm chí còn mang về ba thi thể hổ răng kiếm, thật sự không thể tưởng tượng nổi!

“Mọi người giữ im lặng, bệnh nhân trọng thương đang cần nghỉ ngơi!” Dốc và một dã nhân khác bị mất chân phải vẫn chưa tỉnh dậy, nên Nam vội vàng ngăn tiếng reo hò cực lớn của mọi người.

“Khụ, khụ...”

Dốc đang hôn mê, lúc này chỉ sốt nhẹ, hắn bị âm thanh reo hò của nhóm dã nhân đánh thức.

“A phụ! Cuối cùng người cũng đã tỉnh! Oa oa oa…”

Tiểu ấu tể Đống là người đầu tiên phát hiện a phụ tỉnh lại. Nó nhào lên ôm lấy a phụ, cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay cha, lúc này nó mới dám lớn tiếng khóc to.

Quá tốt! A phụ vẫn còn sống!

Đống không biết a phụ nhà mình cần phải dưỡng thương rất lâu mới có thể khôi phục thân thể cường tráng.

Trong nhận thức của Đống, chỉ cần dã nhân tỉnh lại và có thể ăn uống thì sẽ không chết!

“A! Con trai! Cuối cùng con cũng tỉnh lại! Oa…”

Bởi vì a mỗ Ninh trừng to mắt nhìn về phía con trai một hồi lâu, hốc mắt khô khốc đến phát đau, lúc này trở nên ươn ướt.

Cảm tạ hỗn độn chi thần! Cảm tạ Thánh Nữ! Đã không cướp đi con trai của bà!

Những dã nhân thậm chí còn phấn khích hơn khi nhìn thấy Dốc - người bị thủng một lỗ lớn ở bụng thật sự sống lại!

Những gì Nam nói là sự thật! Dốc thật sự không chết!

“Người nhà tản ra một chút, để không khí lưu thông, Thạch Đầu, ngươi đi lấy chút nước ấm mang đến đây.”

Quân Tiểu Nam nhẹ nhàng đẩy Đường đang khóc đỏ hai mắt và những người khác sang một bên, vội vàng chạy đến kiểm tra nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của Dốc.

Tiểu Thạch Đầu đã hoàn toàn thích nghi với vai trò trợ lý của bác sĩ, Nam yêu cầu làm gì liền làm cái nấy.

“Nước đến đây!”

Quân Tiểu Nam ra hiệu ý bảo Đường - vợ của Dốc đút Dốc uống chút nước ấm.

“Ngươi cảm thấy như thế nào?” Cô lên tiếng hỏi Dốc.

Dốc uống vài ngụm nước ấm, cảm thấy cổ họng khô rát đã thoải mái hơn liền thử nói chuyện.

“Vẫn… vẫn ổn, chỉ là cảm thấy có chút choáng váng và đau bụng…”

Âm thanh của Dốc cực kỳ yếu ớt, nhưng trạng thái tinh thần của hắn không tệ.

Sau khi kiểm tra các chỉ số và xác định Dốc thật sự đã qua cơn nguy kịch, Quân Tiểu Nam liền cho Dốc ăn một ít cháo có thêm đường để bổ sung thể lực.

“Được rồi, mọi người mau nghỉ ngơi đi, sáng mai ta có việc muốn thông báo!”

Tất cả những dã nhân bị thương đều không có vấn đề gì, nên Nam liền bảo mọi người đi ngủ.

Các tộc nhân nghe vậy liền giải tán, cuối cùng yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Ngày thứ hai, Nam phá lệ dậy muộn hơn bao giờ hết, đến gần 9 giờ sáng cô mới tỉnh giấc.

Bình thường, cô thức dậy lúc 6 giờ sáng, ra bên ngoài tập thể dục buổi sáng trong vòng một giờ, sau đó quay về hang động ăn sáng.

Bữa sáng hôm nay là sữa nóng và bánh mì cỡ lớn.

“Oa, chiếc bánh bao lớn này cũng thật lợi hại a! Có thể nhai trong vòng nửa ngày.”

“Tôi thích ăn món này, vừa dai lại vừa thơm!”

Những tộc nhân trong bộ lạc vừa nhấm nháp sữa nóng vừa cảm nhận về món bánh mì.

“Chào mọi người, 9h30 tập hợp tại tảng đá lớn ở giữa hang động.”

Quân Tiểu Nam vô cùng hối hận, vì sao đến bây giờ cô mới nghĩ đến việc dùng loa phóng thanh, trước kia mỗi lần muốn thông báo đến các tộc nhân toàn phải hét lên!

Vào lúc 9 giờ 30 phút sáng, ngoại trừ Dốc và dã nhân bị thương nặng mất đi chân phải không thể cử động, tất cả những dã nhân còn lại đều đã đến địa điểm tập hợp.

Sau khi tìm được chỗ ngồi, mọi người ngồi xuống và chuẩn bị nghe Nam thông báo.

“Đầu tiên, những dã nhân đến từ các bộ lạc khác bị thương trong trận chiến ngày hôm qua đều có thể mang theo người nhà gia nhập bộ lạc Châm.”

“Nếu dã nhân nào nguyện ý, thì chậm nhất là ngày mốt đến báo cáo với thủ lĩnh tiền nhiệm của bộ lạc Châm - Ổn.”

Sở dĩ không để thủ lĩnh đương nhiệm - a phụ Vạn đảm nhiệm việc này, chủ yếu là do thành tích văn hoá của hắn không bằng Ổn, viết chữ quá chậm...

Đối với những dã nhân bị thương trong cuộc chiến anh dũng chống lại đàn hổ răng kiếm, Nam sẽ không để bọn họ đến công trường làm việc trong khoảng một tháng, như vậy thật quá vô nhân đạo.

Ít nhất phải đợi đến khi cơ thể mọi người hồi phục khỏe mạnh.

“Bất kể mọi người có gia nhập bộ lạc Châm hay không, bộ lạc Châm đều sẽ chịu trách nhiệm cung cấp thức ăn và quần áo cho nhóm dã nhân bị thương trong khoảng thời gian dưỡng thương.”

“Những dã nhân gặp khó khăn hoặc còn điều gì băn khoăn có thể nói ra, bộ lạc Châm sẽ cố gắng hết sức tìm cách giải quyết, bao gồm cả việc chờ đợi mọi người liên lạc với thủ lĩnh của bộ lạc hiện tại.”

“Về phần những dã nhân mất đi chân tay thì cũng không cần lo lắng, bộ lạc Châm có rất nhiều công việc dành cho mọi người, về sau mỗi tháng sẽ được nhận một khoản [trợ cấp chiến sĩ], đồng thời cũng đảm bảo điều kiện sinh hoạt cơ bản cho mọi người.”

Bình Luận (0)
Comment