A mỗ Ninh của Dốc không lớn tiếng khóc thút thít, cũng không ồn ào, chỉ ngồi bệt trên nền đất với đôi mắt đờ đẫn.
Bà đã hơn trăm tuổi, đã chứng kiến sự ra đi của rất nhiều người thân và bạn bè trong tộc.
Chỉ là bà không hiểu tại sao bản thân lại xui xẻo như vậy, chồng bà cũng bị dã thú cắn chết trong lúc đi săn, hiện giờ đến con trai cũng vậy.
Trước kia Ninh đã từng nhìn thấy qua, nếu dã nhân bị thương nặng như vậy sợ là sẽ không sống nổi.
Chỉ là không biết vì sao khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh chuyên chú của thánh nữ bộ lạc Châm, trong lòng lại cảm thấy an tâm.
Có lẽ, hẳn là lần này con trai thật sự có thể sống sót?
Chung quanh cũng có rất nhiều dã nhân, đều chú ý đến tình hình trên “bàn mổ”.
Kỳ thật trong lòng bọn họ đã có một số phán đoán, theo bọn họ thì dã nhân Dốc của bộ lạc Thổ hẳn là không có hy vọng.
Mọi người không biết Nam đang làm gì, chỉ có thể phỏng đoán rằng đó là một phương pháp điều trị.
Những dã nhân chưa bao giờ nhìn thấy phương pháp điều trị như thế này, nên bọn họ vừa tò mò vừa âm thầm hy vọng Dốc có thể sống sót.
Bởi vì, điều này đồng nghĩa với việc về sau nếu bọn họ chiến đấu với dã thú, khả năng sống sót cũng tăng lên rất nhiều.
Sau khi Quân Tiểu Nam rửa sạch miệng vết thương của Dốc liền có thể quan sát tình hình cụ thể, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù móng vuốt của hổ răng kiếm vô cùng sắc nhọn, đã cắt ngang qua bụng của Dốc.
Nhưng may mắn thay, thời điểm nguy hiểm, Dốc đã hành động theo bản năng lùi lại nửa bước nên không bị thương đến nội tạng.
Hơn nữa, chiếc lưỡi liềm trên tay Dốc cũng phát huy tác dụng nhất định, khiến hổ răng kiếm khi tấn công không dám tiến lên quá mức.
Nếu về sau miệng vết thương không bị nhiễm trùng nghiêm trọng thì hẳn là khả năng sống sót rất cao, thậm chí có thể khôi phục lại như bình thường.
Quân Tiểu Nam không hề nghĩ nhiều, sau khi tiêm thuốc giảm đau và kháng viêm cho mấy dã nhân bị thương nặng, cô liền bắt đầu khâu vết thương trên bụng của Dốc.
“Nam, đã có kết quả.” Tiểu Bắc cầm lấy bốn tờ giấy lúc nãy em gái đưa sang cho hắn, chỉ vào chỗ đã đánh dấu rồi nói.
Quân Tiểu Nam khâu nốt mũi kim đang dang dở, tiếp đến nhờ anh trai Tiểu Bắc cố định lại vị trí miệng vết thương vẫn chưa khâu, sau đó vội vàng chạy vào phòng khám tư nhân bên trong tòa nhà lấy túi máu.
Túi máu được chia thành hai loại: máu toàn phần và huyết tương, đối với những người mất nhiều máu như Dốc và những dã nhân khác, cần phải kịp thời bổ sung đủ lượng máu toàn phần, để nhanh chóng khôi phục thể tích máu và huyết áp.
May mắn thay, tuy rằng thành phần máu của những dã nhân ở Hỗn Độn Đại Lục không giống hoàn toàn với người Lam Tinh, nhưng cuối cùng trên tờ giấy xét nghiệm nhóm máu lại hiển thị một ký tự không hoàn chỉnh - là nhóm máu O.
Điều này có nghĩa những dã nhân có khả năng tiếp nhận nhóm máu O từ người Lam Tinh.
Cô nhanh tay lấy ra số lượng lớn túi máu chứa nhóm máu O, sau khi xác định tĩnh mạch trên cánh tay bốn dã nhân, Quân Tiểu Nam lập tức đâm kim tiêm vào tĩnh mạch.
“Tí tách, tí tách.” Bộ truyền dịch phát ra âm thanh máu lưu động gần như không thể nghe thấy.
Không lâu sau, sắc mặt bốn người bọn họ dần dần trở nên hồng hào hơn, tâm tình của Quân Tiểu Nam cũng phần nào thả lỏng.
Sau đó là tiến hành khâu vá và băng bó vết thương cho bọn họ.
Ca phẫu thuật của Dốc đã hoàn thành trước tiên, mặc dù hắn vẫn còn hôn mê nhưng hô hấp đã dần ổn định lại.
Bên cạnh đó, bởi vì kịp thời xử lý vết thương nên nhịp tim đã khôi phục lại như bình thường.
Nhưng trong số ba dã q bị thương nặng khác, tình trạng của dã nhân bị mất chân phải lại rơi vào nguy hiểm, có thể là do thể chất không đủ khỏe mạnh nên thời điểm tiến hành phẫu thuật đột nhiên lên cơn sốt cao.
Vạn và Tiểu Bắc còn đang bận canh giữ bộ truyền dịch của mấy dã nhân khác, Quân Tiểu Nam nhìn xung quanh một vòng, trong đám đông vô tình tìm được một dã nhân của bộ lạc Châm đang đứng gần bọn họ nhất - Tiểu Thạch Đầu.
“Thạch Đầu, ngươi rửa tay rồi quay lại đây.”
Sau khi vội vã thay cho Tiểu Thạch Đầu bộ quần áo phẫu thuật và sát khuẩn tay sạch sẽ bằng cồn, Nam lấy ra vài túi chườm đá cỡ lớn giao cho Thạch.
“Đặt những túi chườm đá này lên trán bệnh nhân để giúp hắn hạ nhiệt.”
“Ồ ồ.”
Tiểu Thạch Đầu nhận lấy túi chườm đá, cũng không dám hỏi nhiều, nhanh chóng làm theo lời Nam căn dặn.
Kỳ thật, Thạch định bí mật học trộm phương pháp cấp cứu trị thương, nghĩ rằng về sau có lẽ sẽ cần sử dụng đến nó, nào ngờ lại bị bắt đến làm chân sai vặt.
Bất quá như vậy cũng tốt, đúng lúc hắn không cần lén lút học tập.
Sau gần 6 tiếng đồng hồ cứu chữa, cuối cùng bốn dã nhân bị thương nặng cũng hoàn thành ca phẫu thuật.
Có lẽ là vì thân thể của dã nhân cực kỳ cường tráng, hoặc cũng có thể mọi người đều có ý thức cầu sinh vô cùng mãnh liệt.
Trong số đó, thậm chí hai dã nhân bị mất cánh tay đã tỉnh lại, đang được những dã nhân ở phòng bếp của bộ lạc Châm đút cháo nóng thơm phức.
Quân Tiểu Nam trải qua hai ngày hồi hộp khẩn trương, thời điểm chữa trị vết thương cho một dã nhân bị thương nhẹ, khi đứng dậy đột nhiên choáng váng suýt chút nữa đã té ngã.
“Nam, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.”
A mẫu Phong không đành lòng nhìn Nam quá mức mệt nhọc, muốn để Nam ăn lót dạ một chút.
“Đúng vậy, Nam đã vất vả nhiều rồi, nên đi nghỉ ngơi một chút, chúng ta cũng không bị gì nghiêm trọng.”
Một số dã nhân bị thương nhẹ chưa kịp chữa trị cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Thành thật mà nói, trước đây mỗi lần đi săn, chỉ cần không chết thì bọn họ cũng chẳng mấy quan tâm.
Đâu giống như bây giờ, chuyện gì cũng không cần làm, thoải mái nằm trên chiếc nệm êm ái, còn được mấy chị em phụ nữ độc thân xinh đẹp của bộ lạc Châm đút ăn.
Điều này khiến một vài nam dã nhân độc thân đến từ các bộ lạc khác cảm thấy có chút thẹn thùng.