Hổ đầu đàn bình tĩnh nhìn Quân Tiểu Nam, nửa ngày sau từ trong cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Đối với những dã nhân, tiếng gầm này không khác gì so với tiếng gầm trước, ngoại trừ âm thanh lần này trầm hơn một chút.
Thế nhưng bốn con hổ khác lập tức nghe hiểu mệnh lệnh của hổ lão đại.
Bọn chúng nhanh chóng phản ứng, há miệng ngậm lấy tất cả thịt lợn nằm rải rác trên mặt đất.
Không thể không nói, miệng của hổ răng kiếm thật lớn, có thể đồng thời gặm ba, bốn miếng sườn heo.
Trong suốt quá trình này, hổ lão đại vẫn luôn quan sát Quân Tiểu Nam một cách thận trọng và uy nghiêm, không hề buông lỏng cảnh giác.
Nó đã hiểu tiểu dã nhân hèn mọn trước mặt nó không hề yếu ớt như vẻ bề ngoài.
Hôm nay chính vì đánh giá thấp đối phương đã mang đến cho đàn hổ tổn thất không nhỏ.
Hổ lão đại đã nhượng bộ, Quân Tiểu Nam cũng lập tức xua tay, ra hiệu cho nhóm dã nhân nhường đường.
Trước khi rời đi, hổ lão đại nhìn Quân Tiểu Nam lần cuối với ánh mắt sâu thẳm, cảm xúc lẫn lộn, sau đó dẫn theo đám hổ răng kiếm còn lại rời đi không hề ngoảnh đầu lại.
Sau khi đàn hổ rời đi, những dã nhân rõ ràng đã thả lỏng hơn một chút.
Tuy rằng thông thường, những người bị thương không nên tự ý di chuyển, nhưng tình hình ở Hỗn Độn Đại Lục thì khác.
Nếu tiếp tục ở yên một chỗ, mùi máu tanh nồng nặc có thể sẽ thu hút một số dã thú.
Bất đắc dĩ, Nam đành lấy ra số lượng lớn cáng cứu thương từ bệnh viện tư nhân ở tầng 33 tòa nhà tiếp viện, chỉ đạo mọi người ưu tiên đưa những dã nhân bị thương trở về hang động mà bộ lạc Châm đang cư trú.
May mắn là địa điểm đụng độ hổ răng kiếm cách sơn động của bộ lạc Châm không xa, nên mọi người cũng không mất nhiều thời gian đã về đến sơn động.
Quân Tiểu Nam nhanh chóng kiểm tra và thống kê số dã nhân bị thương.
Trong số tất cả những dã nhân tham gia trận chiến, hai người bị mất đi một cánh tay, một người bị mất chân phải, một người bị móng hổ răng kiếm rạch vào bụng, cần nhanh chóng cấp cứu cầm máu.
Còn lại hơn 20 người khác bị các vết thương không gây nguy hiểm đến tính mạng như gãy tay, té ngã… có thể tạm hoãn điều trị.
Quân Tiểu Nam sắp xếp cho những dã nhân lưu lại sơn động nhanh chóng đun thật nhiều nước nóng, bởi vì cô dự định sẽ làm phẫu thuật.
Sau đó chuẩn bị cơm canh đơn giản, để những dã nhân còn lại tham gia trận chiến bổ sung thể lực.
Hơn 20 người bị thương nhẹ được sắp xếp tập trung lại một chỗ chờ Nam đến thăm khám vết thương.
Bốn người bị thương nặng đã được khiêng đến bãi đất trống gần cửa hang, chuẩn bị sẵn sàng cấp cứu.
Tuy rằng huyết khí trên cơ thể bốn người này vô cùng nồng nặc, ở vị trí này có nguy cơ sẽ hấp dẫn dã thú. Nhưng cũng không còn cách nào khác, diện tích vết thương quá lớn, không khí bên trong hang động không lưu thông, sẽ rất dễ bị nhiễm trùng.
So với trực tiếp ra khỏi hang động thì vị trí trung gian như cửa hang được xem là địa điểm thích hợp nhất.
Khoảng thời gian trước, sau một hồi suy xét, thủ lĩnh của bộ lạc Châm - Vạn cảm thấy điều kiện gia đình bọn họ tương đối tốt, có Nam ở đây thì cuộc sống của bọn họ cũng không đến nỗi nào. Do đó Vạn và a huynh của Nam - Bắc, tuy rằng là dũng sĩ số một số hai ở bộ lạc Châm nhưng lại không đến công trường làm việc.
Bởi vì, Vạn và Bắc muốn để lại càng nhiều cơ hội kiếm tiền cho những dã nhân khác, trong khi đó bọn họ thì lưu lại hang động để học tập.
Tuy rằng không có lương nhưng vẫn được ăn một ngày ba bữa miễn phí.
Lúc này, khi nghe thấy những chuyện đã xảy ra với Nam và những người khác, Vạn cảm thấy vô cùng hối hận.
Nếu lúc ấy hắn và Nắc cũng có mặt ở đó thì Nam đã không phải một mình đối mặt với tình huống nguy hiểm như thế.
Nếu con gái xảy ra sơ suất gì, hắn sẽ hối hận đến chết.
Nam tiến hành phẫu thuật cần người trợ giúp, a mẫu của Nam - Phong đứng ra an ủi những dã nhân còn lại, Vạn và Bắc là những người đầu tiên đứng ra giúp đỡ Quân Tiểu Nam.
“A phụ, a huynh, hai người mặc áo giải phẫu này vào, mang khẩu trang, rửa tay sạch sẽ, sau đó dùng cồn sát khuẩn miệng vết thương.”
Trên thực tế, trước kia Nam chỉ được đào tạo sơ cấp cứu tại hiện trường và đây cũng là lần đầu tiên cô thực hiện phẫu thuật.
Nhưng hiện tại không một ai khác hiểu biết về phẫu thuật, cô chỉ có thể cắn răng làm liều một phen, như vậy may ra bốn người này còn có cơ hội sống sót.
Vạn và Bắc chịu trách nhiệm sát khuẩn miệng vết thương cho ba dã nhân bị gãy tay gãy chân, Quân Tiểu Nam tự tay xử lý vết thương cho dã nhân bị chém vào bụng.
Dã nhân bị thương nặng nhất không ai khác chính là Dốc đến từ bộ lạc Thổ.
Lúc này, Dốc đã hôn mê bất tỉnh, bởi vì mất một lượng máu lớn nên miệng và gương mặt trở nên trắng bệch.
Chỉ có tiếng hô hấp mỏng manh qua khoang mũi và lồng ngực phập phồng yếu ớt chứng tỏ Dốc vẫn còn sống.
Cả nhà em gái Dốc - Vân và nhóm người a mỗ Ninh đều đang hồi hộp chờ đợi xung quanh địa điểm phẫu thuật.
Quân Tiểu Nam rắc một vòng vôi trắng xung quanh vị trí bốn dã nhân làm phẫu thuật để giữ gìn vệ sinh, đồng thời không để những người khác tiến vào.
Người nhà dù lo lắng, hồi hộp đến mấy cũng không dám tiến vào một bước, sợ rằng chính vì hành động của bọn họ mà Dốc không thể qua khỏi.
Đống - con trai Dốc nhìn thấy a phụ thân yêu của mình đang nằm giữa vòng vôi trắng, máu chảy ra từ cơ thể nhuộm đỏ tấm đệm bên dưới.
Một bàn tay của Dốc nắm chặt lấy tay Đường, bàn tay còn lại gắt gao nắm thành quyền.
Tiểu ấu tể Đống 8 tuổi, đôi mắt hồng hồng, cố gắng hết sức không để bản thân khóc thành tiếng.
Nó không thể khóc, a phụ đang bị thương, hiện tại nó là người đàn ông duy nhất trong nhà, đàn ông phải bảo vệ phụ nữ, nên nó tuyệt đối không thể khóc.
Nếu a phụ có thể sống lại, nó sẽ không bao giờ đòi kẹo nữa.
Đống âm thầm cầu nguyện trong lòng.