Buổi trưa, trong sơn động của bộ lạc Châm tràn ngập tiếng nói cười.
Hôm nay, Nam vì muốn chúc mừng nhóm dã nhân dọn vào nhà mới nên đã phát Happy Meals cho bữa trưa.
Hồng và mấy lão dã nhân ở phòng bếp cũng nhân cơ hội này cùng với các dã nhân khác trong tộc nghỉ ngơi một chút, tận hưởng thời gian rảnh rỗi hiếm có vào buổi trưa.
“Oa! Lại là Hamburger và khoai tây chiên, và Coca-cola! Quá đã, ra rất thích ăn món này!”
“Nhắc đến khoai tây chiên, ta lại nhớ đến thời điểm vừa học viết, ban đầu Nam đưa cho Tiểu Thạch Đầu một miếng khoai tây, đến khi ăn hết vẫn còn chảy nước miếng ròng ròng, vừa nhìn liền biết vẫn còn muốn ăn ha ha ha…”
Đoạn nói chuyện này tình cờ bị Tiểu Thạch Đầu đi ngang nghe thấy, tức giận thở phì phò chống eo nói to:
“Hừ! Ta nhìn ra ngươi ghen tị vì không được chảy nước miếng!”
Thế là một trận cãi nhau ầm ĩ nổ ra.
Sau thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, hành trình chuyển nhà của bộ lạc Châm chính thức bắt đầu.
Ngày hôm qua, rau dưa, lúa nước và cây ăn quả trồng trong hang động cũng đã được nhổ lên và trồng xuống khu vực gieo trồng trong thôn, hiện tại mọi người chỉ cần mang theo một số đồ dùng sinh hoạt hàng ngày là được.
Lão thủ lĩnh Ổn sống một mình nên cũng chẳng có bao nhiêu hành lý, vì thế hắn tình nguyện ở lại đến cuối cùng, giúp các tộc nhân kiểm tra xem còn sót lại đồ gì không.
Khi hang động của bộ lạc Châm dần trở nên trống rỗng, Ổn cảm khái ngàn vạn lần nhưng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó đuổi theo đoàn người không một lần ngoảnh đầu nhìn lại.
Đúng là ít nhiều gì cũng có cảm giác không nỡ. Tuy nhiên Ổn biết rằng, mặc dù hắn sinh ra và lớn lên trong hang động nhưng nếu rời khỏi nơi này, cả bộ lạc của bọn họ sẽ có một cuộc sống mới tốt đẹp hơn.
Con đường từ bộ lạc Châm đến thôn xóm đã được các tộc nhân mở rộng thênh thang.
Dưới sự hướng dẫn của Nam, mọi người chặt bỏ cây cối mọc um tùm hai bên đường, dọn dẹp các tảng đá chắn tầm nhìn, và tất cả đều được tận dụng làm vật liệu xây nhà.
Từ sau lần bị đàn hổ răng kiếm tấn công, Quân Tiểu Nam đã đưa việc mở đường vào chương trình xây dựng.
Muốn làm giàu trước hết phải mở đường - câu nói này không sai chút nào.
Sau khi con đường được mở rộng và san lấp mặt bằng, không chỉ gia tăng độ an toàn cho các dã nhân khi di chuyển qua lại mà còn rút ngắn đáng kể thời gian đi đường.
Trong quá trình xây dựng, con đường quanh co khúc khuỷu ban đầu đã được chuyển hướng và biến thành đường thẳng với khoảng cách đi lại ngắn nhất.
Tổng thể của ngọn núi này cũng không quá cao, nên dù thay đổi như vậy, khi leo lên các dốc đứng cũng không quá khó khăn.
“A a! Hổ răng kiếm!”
Những dã nhân đi ở phía trước là nhóm người đầu tiên phát hiện ra tình hình.
Lần này, Quân Tiểu Nam đi ở cuối đoàn, cùng lão thủ lĩnh Ổn hoàn thành nốt phần công việc còn lại.
Người dẫn đầu đội ngũ chính là thủ lĩnh đương nhiệm - a phụ Vạn và a huynh Tiểu Bắc.
Vừa nghe thấy tiếng hô hoán của các tộc nhân, Nam lập tức trở nên căng thẳng, sợ a phụ và a huynh bị tấn công.
Đối với những dã nhân đã từng một lần đối mặt với nguy hiểm, vừa nghe đến ba chữ “hổ răng kiếm”, bọn họ theo bản năng liền bắt đầu hoang mang lo lắng.
Hôm nay bọn họ chuyển nhà nên đã để những dã nhân đến từ các bộ lạc khác nghỉ lễ, hiện tại chỉ có hơn trăm người!
Tuy nhiên, trải qua vài tháng huấn luyện thuần thục, nhóm dã nhân ở bộ lạc Châm dù hoảng loạn đến đâu cũng không bỏ chạy lung tung tứ tán.
Thay vào đó, bọn họ cố gắng giữ bình tĩnh, làm theo lời Nam đã chỉ dạy trước đó, rút vũ khí ra, cẩn thận quan sát tình hình xung quanh đồng thời nhanh chóng siết chặt đội ngũ.
Trong tay Nam hiện đang cầm túi hành lý của Ổn, khi sự việc phát sinh, lòng cô lập tức căng thẳng, tiện tay đặt chiếc túi da rắn nước vào toà nhà tiếp viện, sau đó lao về phía trước đoàn người.
Thời điểm Quân Tiểu Nam chạy đến phía trước liền nhận ra rằng thứ đang chặn đường bọn họ
không phải là hổ răng kiếm mà là hai thi thể của hổ răng kiếm, trông hai thi thể này vẫn còn mới.
Lúc đầu các tộc nhân không thấy rõ, chỉ nhìn thấy bộ lông liền sợ hãi kêu lên, nhưng sau khi phát hiện đối phương không nhúc nhích, liền mạnh dạn tiến lên xác nhận, quả nhiên hai con hổ răng kiếm này thật sự đã chết.
Hai con hổ răng kiếm chết chưa được bao lâu này thân hình gầy yếu, hoàn toàn không giống với dã thú đã sinh sống qua đến cuối tháng hai. Ngược lại trông có vẻ như vừa đến đầu xuân, thân thể đã đói khát trong suốt mùa đông giá rét.
Dường như nghĩ đến điều gì, Quân Tiểu Nam vội vàng quay đầu nhìn hai con hổ đang nằm trên mặt đất.
Ách... Cô nhớ rất rõ ràng, con hổ răng kiếm này chính là một trong hai con hổ chạy thoát khỏi đàn hổ răng kiếm lần trước.
Vì những con hổ răng kiếm khác chỉ có hai chiếc răng siêu dài ở hàm trên.
Trong khi đó, con hổ răng kiếm bỏ trốn này không biết vì sao lại trải qua quá trình phát dục bất thường dẫn đến phát triển quá mức.
Mặc dù hai răng nanh ở hàm trên rất dài nhưng hai chiếc răng nanh ở hàm dưới còn dài hơn.
Sau khi phá án, cô đoán rằng đây là hai tên tiểu đệ bỏ trốn bị hổ lão đại báo thù mà thôi.
Về phần tại sao hôm nay lại đặt giữa đường núi như thế này?
Đại khái là vì gần đây vừa bắt được hai tên tiểu đệ bỏ trốn, muốn nhân cơ hội này cảnh cáo những tiểu đệ khác - nói cho những tiểu đệ hổ răng kiếm biết, những kẻ phản bội hổ lão đại sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Bên cạnh đó còn có thể thị uy với nhóm dã nhân.
Xem ra, tuy rằng hổ răng kiếm đã tạm thời đạt được thỏa thuận hòa bình với nhóm dã nhân, nhưng trong lòng hổ lão đại vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sau khi giải thích rõ ràng mọi chuyện cho các tộc nhân của bộ lạc Châm, Quân Tiểu Nam không khỏi cảm khái, kẻ phản bội tộc đàn đều không có kết cục tốt đẹp, bao gồm cả dã thú.
“Những người trong đội bảo vệ tiến lên khiêng hai thi thể hổ răng kiếm này về.”
Nam dứt khoát vẫy tay ra hiệu cho các đội viên tiến lên dọn đường, sau đó nói thêm một câu.
“Bữa tối hôm nay thêm cơm.”
Thịt đưa đến tay không cần thì chính là kẻ ngốc.
Huống chi, hổ răng kiếm dựa vào răng nanh để sinh tồn, vốn dĩ vô cùng chắc chắn và sắc bén, rất thích hợp để chế tạo thành vũ khí.
Hơn nữa, hiếm khi lại có được tận bốn chiếc răng nanh dài như thế này!
Đoán chừng nếu hổ lão đại biết bản thân ra vẻ thị uy dọa nạt các tộc nhân lại bị Nam xem là hàng tiếp tế nhất định sẽ rất tức giận...