Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh (Dịch Full)

Chương 92

Chương 92 -
Chương 92 -

“Cái kia, khụ, đúng là có một ý tưởng.”

Lúc Hồng nói chuyện không được tự nhiên, nhiều năm không được các tộc nhân quan tâm như thế này nên vô cùng khẩn trương.

Thay vì thúc giục, Nam kiên nhẫn chờ đợi Hồng a cống nói chuyện.

“Chính là vừa nãy trên đường đến cuộc họp đã cùng mấy lão dã nhân nói chuyện phiếm, mọi người đều cảm thấy một mình ở trong một căn nhà lớn như vậy, dường như có chút không quen.”

Hồng hiểu việc di chuyển vào thôn xóm, dù nhìn từ góc độ an toàn hay chất lượng cuộc sống, đối với các dã nhân đều là chuyện tốt.

Nhưng cảm giác cô đơn và tâm trạng buồn bực của mấy người bạn già đều rất chân thật.

Hồng có niềm tin mù quáng vào Nam và luôn cảm thấy cô nhất định sẽ có biện pháp giải quyết ổn thỏa nhất.

Sau khi Quân Tiểu Nam lắng nghe cẩn thận, trước tiên liền ghi chép lại vấn đề vào sổ sách, tiếp đến lại lặng lẽ viết thêm hai giải pháp bên cạnh.

Thật ra, Quân Tiểu Nam đã suy xét đến việc này, xã hội hiện đại Lam Tinh cũng tồn tại vấn đề này - chính là cần quan tâm đến nhóm người yếu thế dễ bị tổn thương.

Nhưng thay vì trực tiếp nói ra biện pháp giải quyết của bản thân, cô khuyến khích các trưởng bộ phận và chủ nhiệm tích cực lên tiếng, mỗi người phát biểu ý kiến của riêng mình.

“Nếu mọi người có bất kỳ ý kiến gì, mọi người đều có thể tự do phát biểu, chúng ta cùng nhau thảo luận.”

Thật ra, nếu muốn lên tiếng nói chuyện, trong số những dã nhân hiện đang làm việc ở ủy ban thôn, ngoại trừ Hồng ra thì lão thủ lĩnh Ổn là người có tiếng nói nhất.

Bởi vì Ổn cũng là lão dã nhân đã ở goá nhiều năm, nhưng hắn và Hồng không giống nhau, Ổn có ý thức trách nhiệm của một thủ lĩnh tiền nhiệm.

Mặc dù đã từ chức nhưng vẫn luôn bận rộn tới lui, tham dự vào tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong bộ lạc, nên việc hắn lên tiếng phát biểu ý kiến cũng không có gì đặc biệt.

Điển hình như hôm nay, từ buổi chiều, Ổn vẫn luôn ở nhà Nam thảo luận các sự vụ trong thôn, còn chưa bước chân vào đến cửa nhà mình, ngay cả hành lý cũng còn ở chỗ Quân Tiểu Nam.

Nhưng ngay khi Hồng vừa nói ra cảm nhận của bản thân Ổn liền có thể hiểu được.

Trước kia, tuy rằng cùng tộc nhân ở chung một chỗ, nhưng thời điểm mọi người vui vẻ hòa thuận cùng người nhà đoàn tụ, trong lòng Ổn đột nhiên xuất hiện cảm giác cô độc không nói nên lời, đồng thời cảm giác nhớ nhung những người thân đã qua đời vẫn luôn quanh quẩn trong lòng, khó có thể giải quyết.

Tuy nhiên, cụ thể phải giải quyết như thế nào, trong lúc nhất thời Ổn thật sự không thể tìm ra biện pháp ổn thỏa.

Trưởng bộ phận tài chính - Sầm, cũng chính là nhân viên bán hàng ở cửa hàng nhỏ ngày trước. Trải qua một khoảng thời gian dài buôn bán, luôn ghi nhớ sổ sách rõ ràng, từ trước đến nay chưa từng tính toán sai một lần, thành tích toán học cũng đứng đầu, bởi vậy trở thành người phụ trách bộ phận tài chính.

Tuy rằng Sầm chưa từng mất chồng, nhưng dù gì cũng đã sống hơn 150 tuổi, kinh nghiệm cũng nhiều hơn nhóm nhãi con như Vạn một chút.

Hơn nữa có lẽ là do phụ nữ trời sinh tình cảm phong phú, nên bình thường, quan điểm và góc nhìn của bà đối với những sự việc trong cuộc sống cũng sẽ khác với những nam giới trong cùng tuổi.

Nhìn thấy tất cả mọi người đều cúi đầu suy tư, dường như không có cách nào tốt hơn, Sầm liền nói ra suy nghĩ của bản thân.

“Nếu không để những lão dã nhân ở goá đến sống với gia đình dã nhân khác, mọi người cùng nhau sinh hoạt.”

“Như vậy, mọi người có thể giúp đỡ và chăm sóc lẫn nhau.”

Trước kia, đối với những dã nhân hầu như không có năng lực săn bắn này, bình thường bộ lạc Châm sẽ thống nhất phát thức ăn cho bọn họ, nhưng phân lượng đương nhiên không thể so với dã nhân tráng niên phải bỏ ra nhiều sức lực hơn.

Đôi khi thật sự ăn không đủ no, hoặc là nhà này chia miếng thịt, nhà kia chia ít hoa quả, cứ như vậy sống sót qua ngày.

Ý kiến của a mỗ Sầm gần như là cách làm trong quá khứ kết hợp với hình thức cư trú theo thôn xóm như hiện tại, là kết quả của việc cải tiến.

Nhưng nền tảng để thực hiện biện pháp này là lòng tốt của các tộc nhân và việc sở hữu tài sản tư nhân không tồn tại.

Hơn nữa cũng chỉ có thể đảm bảo các nhóm tộc nhân yếu thế dễ bị tổn thương có thể sống sót, không thể đảm bảo bọn họ có một cuộc sống tốt đẹp.

Mặt khác, nếu chỉ có mấy lão dã nhân ở goá của bộ lạc Châm thì Quân Tiểu Nam có thể yên tâm giao bọn họ cho các gia đình khác trong tộc, thậm chí bản thân cô cũng có thể chăm sóc bọn họ.

Mọi người ở chung với nhau một thời gian dài đương nhiên cũng có tình cảm với nhau, hơn nữa các tộc nhân của bộ lạc Châm đều rất lương thiện nên cuộc sống của những lão dã nhân sẽ không quá kém.

Nhưng sắp tới, hai bộ lạc khác lập tức sẽ chuyển vào trong thôn, thậm chí về sau những bộ lạc lớn nhỏ khác cũng sẽ chuyển vào thôn, nếu áp đặt tất cả mọi người cùng thực hiện theo phương thức này cũng có chút không thích hợp.

Ví dụ, ban đầu, một vài gia đình tốt bụng sẽ chấp nhận những dã nhân góa bụa.

Lúc này, thân thể của các lão dã nhân xem như không tệ, có thể giúp những gia đình ấy làm một vài công việc như quét dọn vệ sinh, thậm chí là chăm sóc ấu tể.

Nhưng thời gian dài, đợi đến khi các lão dã nhân hoàn toàn mất đi khả năng lao động, chẳng lẽ gia đình này vẫn có thể đảm bảo trước sau như một, xem bọn họ như người thân, cẩn thận chăm sóc hay sao?

Câu trả lời là không thể chắc chắn, trên đời này khó đoán nhất chính là lòng người.

Ở Lam Tinh còn có câu nói [Trước giường bệnh lâu ngày không có con cái hiếu thảo], huống chi còn không phải là ruột thịt.

Tuy nhiên, sau khi Quân Tiểu Nam nghe xong cũng không lập tức phủ định lời nói của a mỗ Sầm, mà nhìn về phía đối phương với ánh mắt khích lệ, đồng thời mỉm cười.

“Ý kiến này cũng không tệ, mọi người nên học theo trưởng bộ phận tài chính - Sầm, tích cực bày tỏ quan điểm của bản thân, động thời chủ động tham gia thảo luận, như vậy mới có thể đưa ra quyết định khách quan hơn.”

Sầm được khen ngợi liền ngượng ngùng mỉm cười.

Mặc dù tính theo tuổi tác thì Nam nhỏ hơn bà một trăm ba mươi mấy tuổi, nhưng không biết vì sao từ sau khi Nam trở thành thánh nữ, mỗi lần ở chung với Nam, bà thường xuyên quên mất đối phương vẫn còn là một đứa trẻ vị thành niên, ngược lại theo bản năng xem Nam như thủ lĩnh.

“Nào, mọi người đừng câu nệ, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta vừa ăn cơm tối vừa nói chuyện.”

Sau đó, Nam liền biến ra rất nhiều hộp mì ăn liền siêu to khổng lồ.

Bình Luận (0)
Comment