Tầng 3 của trung tâm thương mại có một cửa hàng chuyên bán các nguyên liệu cao cấp và đa dạng sản phẩm. Trước đây khi còn làm việc, Quân Tiểu Nam đều cắn răng cũng không nỡ ăn dù chỉ một lần, không có tiền tiết kiệm, không đủ tiền tiêu a.
Bất quá hiện tại thì tốt rồi, có thể ăn uống một cách thoải mái!
Rất nhanh, những thành viên vất vả tăng ca ở ủy ban thôn đã được ăn canh mì thơm ngon ngào ngạt.
Đúng vậy, chính là canh mì, dã nhân không biết cái gì gọi là mì ăn liền, dù sao cũng không khác biệt gì mấy, đều nóng hầm hập và ăn rất ngon.
Ôi, bên trong còn có nửa quả trứng không biết là trứng gì! Còn có cả rau dại!
Mọi người ăn uống xì xụp, sau khi cơm canh no đủ, mọi người bắt đầu thả lỏng tay chân, tập trung tiếp thu ý kiến của những thành viên khác.
Ổn: “Như vậy, những gia đình chấp nhận thì nhận các lão dã nhân có cảm thấy bọn họ là gánh nặng hay không.”
Hồng: “Hơn nữa, thật ra mấy lão dã nhân trong bộ lạc chúng ta đều rất hiếu thắng, vô duyên vô cớ nhận sự chăm sóc của người khác sẽ cảm thấy có chút khó chịu.”
Sầm: “Nếu thôn chúng ta trợ cấp thì sao? Giống như hình thức trợ cấp cho binh sĩ ấy?”
Vân: “Nhưng nói thật, bộ lạc Châm của chúng ta thì không có vấn đề gì, nếu vạn nhất những gia đình của các bộ lạc khác đối xử không tốt với các lão dã nhân, đến lúc đó không ai phát hiện được thì phải làm sao bây giờ?”
Bản thân Vân có một người mẹ là goá phụ nên suy nghĩ sâu xa hơn một chút.
Chỉ cần nghĩ đến việc a mẫu cực khổ một mình nuôi lớn bản thân và a huynh - Dốc tương lai sống không tốt, trái tim Vân như muốn vỡ tan.
Đây cũng chính là điểm mấu chốt nhất của vấn đề, mục đích ban đầu của mọi người là mong muốn những lão dã nhân có một cuộc sống tốt đẹp, nhưng hiện tại cũng không thể đảm bảo biện pháp mà Sầm đề nghị không tồn tại lỗ hổng.
Hồng thấy mọi người thảo luận nửa ngày nhưng chưa có biện pháp giải quyết, không khỏi có chút nản lòng.
Hắn cũng lo lắng vấn đề mà bản thân đề cập đến kỳ thật không quá quan trọng, không ảnh hưởng gì đến sự phát triển của bộ lạc, làm chậm trễ thời gian của mọi người, liền dứt khoát nói.
“Nếu không thì xây cho mấy lão dã nhân chúng ta một căn nhà lớn, chúng ta sẽ ở cùng một chỗ, có thể chăm sóc lẫn nhau, cũng có thể nói chuyện với nhau.”
Những người đang ngồi ở đây đều cho rằng Hồng đang nói mấy lời chán nản, trên thực tế Hồng cũng đang cảm thấy chán nản.
Không nghĩ đến Nam - người hơn nửa ngày không lên tiếng, lại đưa ra khẳng định.
“Ta cảm thấy ý kiến này không tồi, không riêng gì bộ lạc chúng ta, đến lúc đó, khi tất cả những bộ lạc chuyển vào thôn đều thống nhất sẽ sắp xếp các lão dã nhân sống chung với nhau để cùng nhau chăm sóc. Hồng a cống cảm thấy căn phòng lớn bên cạnh cần có những cơ sở vật chất gì?”
“Kỳ thật không riêng gì lão dã nhân ở goá, tinh lực dã nhân có hạn, sẽ có một ngày mọi người đều già đi, nếu chỉ dựa vào con cái chăm sóc thì gánh nặng quả thật không nhỏ.”
“Ví dụ, chúng ta quy định một số điều kiện, dã nhân trên bao nhiêu tuổi, hoặc dã nhân mất khả năng lao động đều có thể nghỉ hưu, do bộ lạc chăm sóc và chu cấp ăn uống.”
“Mọi người cảm thấy thế nào?”
Thời điểm Quân Tiểu Nam bắt đầu nói chuyện, tất cả mọi người đều hoảng sợ, ngay cả Vạn và Phong cũng lén lút liếc mắt nhìn xem có phải nhãi con nhà mình đang tức giận hay không.
Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm nhu hoà trên gương mặt Nam, thêm vào đó là ý tưởng và nội dung vô cùng cụ thể, không riêng gì Ổn và Hồng, thậm chí đến cả người tuổi cao như Sầm cũng không nhịn được bắt đầu tưởng tượng.
Tương lai, nếu bản thân già đi có thể cùng ông chồng già nhà mình vào ở một đều là lão dã nhân hình như cũng không tệ.
Tuổi tác của mọi người cũng không cách biệt nhiều lắm nên cũng dễ nói chuyện.
Lúc nào nhớ đến mấy đứa con liền đi thăm bọn họ, còn nếu ngại ầm ĩ chán ghét liền trở về trốn ở nơi thanh tĩnh!
Vấn đề là không trở thành gánh nặng của con cái!
Lời nói của Nam khiến mọi người ở ủy ban thôn ý thức được đây chính là ý tưởng mới.
“Nơi này có thể gọi là viện dưỡng lão.”
“Không riêng gì nhóm lão dã nhân ở hiện tại, tương lai tất cả lão dã nhân đều có nơi để an hưởng tuổi già.”
“Nếu thuê nhóm dã nhân trong thôn chuyên phụ trách chăm sóc cuộc sống của lão dã nhân, mọi người cảm thấy có thể chấp nhận hay không?”
Sau khi hiểu được khái niệm viện dưỡng lão, Ổn và Hồng đều không tự giác cảm thấy khao khát.
Nếu vậy thì bọn họ không cần làm phiền đến những dã nhân khác, hơn nữa cũng sẽ không
cô đơn.
“Đúng rồi, Hồng a cống, đây chỉ là một đề nghị.”
“Có một đề nghị khác, đó chính là khuyến khích nhóm lão dã nhân tái hôn, nếu tìm được đối tượng phù hợp thì có thể đến với nhau xây dựng một gia đình mới.”
Lời này quả thật như sét đánh ngang tai, gương mặt Ổn và Hồng đều xuất hiện biểu cảm ngượng ngùng, bọn họ đều đã một bó tuổi, còn… còn muốn tìm bạn đời.
Không nói bọn họ có muốn hay không, quan trọng là nhóm chị em phụ nữ có nguyện ý sống cùng bọn họ hay không?
Hai lão dã nhân hơn 160 tuổi ngượng ngùng đỏ mặt dần dần lâm vào trầm tư...
Quân Tiểu Nam hoàn toàn không ý thức được hai người đang ngượng ngùng, trong suy nghĩ của một người đến từ Lam Tinh như cô thì tái hôn là chuyện hết sức bình thường.
Hơn nữa cũng không phải phá hoại gia đình của người khác, mà là dã nhân tìm kiếm mùa xuân thứ hai.
Vì thế, cái miệng nhỏ nhắn của Nam đang lải nhải không ngừng.
“Sinh con hay không sinh con cũng không quan trọng, quan trọng là trong cuộc sống có một người bạn đời yêu thương chăm sóc lẫn nhau...”
Là a phụ nên Vạn ngại đề cập đến những chuyện này.
Cuối cùng vẫn phải nhờ a mẫu Phong không ngừng lớn tiếng ho khan, lúc này mới có thể ngăn cản nhãi con nhà mình “hồ ngôn loạn ngữ”.
Không nhìn thấy hai a cống này sắp vùi đầu xuống đất hay sao! Con nhóc vội vàng sốt ruột này!
Những dã nhân khác trong ủy ban thôn ở một bên che miệng cười trộm, ai nha Nam thật đúng là vừa thiện lương lại hoạt bát.
Cuối cùng, Nam không giải quyết dứt khoát những việc liên quan đến thiết kế công năng của viện dưỡng lão và chuyện các lão dã nhân tái hôn.
Mà bảo Hồng a cống đợi sau khi dã nhân của hai bộ lạc Viêm và bộ lạc Thổ dàn xếp ổn thỏa, thì lập tức sắp xếp người đến nơi thăm viếng.
Mục đích là để khảo sát ý kiến mỗi một lão dã nhân ở goá cũng như những gia đình có người thân là những lão dã nhân lớn tuổi.
Sau khi tham khảo ý kiến của bọn họ, ủy ban thôn mới đưa ra quyết định.
Dù sao quyền lợi của thượng vị giả cũng quá lớn, nhất thời đưa ra chính sách không nhất định có thể mang lại lợi ích cho đại bộ phận quần chúng, vẫn phải khảo sát thực tiễn mới có thể hiểu biết chính xác.