Ngoài vấn đề lương hưu, Nam còn an bài trưởng bộ phận sinh hoạt Hồng bắt tay xác nhận các bộ phận nhỏ thuộc bộ phận sinh hoạt, nếu cần có thể gia tăng số lượng nhân sự.
Bởi vì lúc trước chỉ có mỗi bộ lạc Châm nên số lượng nhân sự ở phòng nước ấm, bếp ăn, phòng giặt ủi, nhà tắm và viện phúc lợi cũng không nhiều.
Với số lượng nhân sự hiện tại hiển nhiên là không đủ ứng phó với số thôn dân sắp chuyển vào thôn.
Hơn một tháng trước, nhóm dã nhân chỉ tập trung gia cố nhà ở dành cho cư dân nên các loại nhà ở công năng này vẫn chưa bắt đầu xây dựng.
Nhằm vào điểm này, Nam lập tức có sắp xếp.
“Lỗ thúc, về sau việc tuyển dụng nhân sự cho bộ phận xây dựng và chi trả lương đều giao cho người làm.”
“Một mình thúc chắc chắn không thể lo liệu hết mọi việc nên có thể tìm một vài người trợ giúp, sau khi lập danh sách nhân sự dựa trên nhu cầu công việc thì mang đến ủy ban thôn để mọi người cùng nhau thảo luận.”
“Đây là bản thiết kế của mấy tòa kiến trúc thuộc bộ phận sinh hoạt, Lỗ thúc thúc trước tiên cầm về làm quen một chút.”
Lỗ là a phụ của Tiểu Thạch Đầu và cũng là thành viên của bộ lạc Châm, thuộc tuýp người kiên định và chân thành, nhưng lại không thiếu trí tuệ.
Thậm chí đã từng muốn một mạng đổi một mạng cứu thủ lĩnh Vạn, nên Nam đặc biệt cảm kích hắn.
Hơn nữa trong công tác xây dựng trước đây, Lỗ là một trong những dã nhân đã từng làm tổ trưởng, hoàn thành công việc tốt nhất nên mới được bổ nhiệm chức vụ trưởng bộ phận xây dựng.
“Nhiệm vụ thứ hai, chính là đào giếng nước.”
Ban đầu, khi Nam chọn khu vực bình nguyên này để xây dựng thôn xóm không chỉ vì nơi này diện tích rất lớn mà còn có một nguyên nhân khác - chính là hai mặt bình nguyên giáp núi, hai mặt còn lại giáp biển.
Cao sơn lưu thủy - mặc dù ở Lam Tinh thường được dùng để so sánh với tri âm, nhưng ý trên mặt chữ của câu này cũng khá hợp lý, núi cao thường là khởi nguồn của dòng nước ngọt.
Lúc trước, con sông phía nam của bộ lạc Châm cũng chảy xuống từ ngọn núi ở phía đông.
Nhưng thôn xóm hiện tại cách con sông kia một đoạn khá xa, muốn dẫn nước tới còn phải xuyên qua một ngọn núi, cũng gia tăng thêm nguy hiểm.
Đây cũng là lý do vì sao Nam lại muốn đào giếng, mà ý tưởng này tương đối khả thi và phù hợp với khu vực bình nguyên có vị trí địa lý thấp.
Phía đông và phía nam của thôn là những ngọn núi cao, tuy rằng bên ngoài không có sông suối nhưng tài nguyên nước ngầm chắc hẳn vô cùng phong phú.
“Đây là bản thiết kế giếng nước, Lỗ thúc thúc cầm về xem qua một chút.”
Trước đó, bản vẽ thiết kế nhà tắm và các kiến trúc khác của khu vực sinh hoạt, cũng như bản thiết kế giếng nước đều do Quân Tiểu Nam mất một thời gian dài ngâm mình ở cửa hàng sách bên trong tòa nhà tiếp viện tự mình vẽ ra.
Tuy rằng thông số kỹ thuật đều rất chính xác, nhưng nét vẽ có chút ngây ngô.
Lúc Nam giao mấy bản vẽ này cho Lỗ đều gấp chúng lại, sợ bản thân sẽ bị nhìn đến mức ngượng ngùng, đến lúc đó lại không nhịn được lấy về.
Nam: Cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Lỗ còn tưởng rằng đây là cơ mật trọng yếu không thể để những dã nhân khác xem, nên ngay khi nhận lấy liền đặt dưới mông.
Tư thế kia quả thật như đang nói bản vẽ hiện đang ở dưới mông!
Lỗ: Hắn thề sẽ bảo vệ tôn nghiêm của bản vẽ!
Những bộ phận khác của ủy ban thôn cũng không có việc gì gấp gáp đến mức lửa cháy sém lông mày, nhất định phải thương nghị vào ngay đêm hôm đó.
Sau khi đơn giản dặn dò mọi người, trong hai ngày này lập danh sách số lượng nhân sự cần bổ sung và một số chuyện cần lưu ý, liền tuyên bố kết thúc cuộc họp hôm nay.
Trên đường về nhà, Ổn vẫn đi theo gia đình Quân Tiểu Nam, Nam còn tưởng rằng lão a cống có chuyện gì quan trọng.
Sau khi hỏi qua mới phát hiện, bản thân cô chính là vai hề.
Hành lý của Ổn vẫn còn ở chỗ cô a!
Lúc này, Quân Tiểu Nam mới đột nhiên phát hiện ra một điều! Tòa nhà tiếp viện của cô không chỉ có thể lấy đồ ra ngoài, mà còn có thể sử dụng như một không gian di động để lưu trữ những thứ khác!
Sau khi tiễn Ổn rời đi, vừa về đến nhà, Nam liền chạy vào phòng ngủ ở tầng hai tiến hành thử nghiệm.
Thật không may, mặc dù có thể đặt những thứ bên ngoài vào bên trong tòa nhà nhưng không thể được sao chép.
Nói cách khác, đặt một cái vào thì chỉ có thể lấy ra một cái.
Bất quá, hàng hoá vốn có bên trong tòa nhà có thể bổ sung vô hạn nên cũng chẳng mất mát gì cả!
Chợt một suy nghĩ loé lên trong đầu, Nam từ trên giường đứng lên, đi sang gõ cửa phòng ngủ của a huynh ở phía đối diện.
“A huynh, a huynh ra đây một chút.”
Tiểu Bắc đang ngồi tại bàn học nghiêm túc ôn tập, trầm mê học tập không thể nào kiềm chế, đột nhiên bị em gái gọi ra còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn.
Nào ngờ em gái chỉ đứng đối diện hắn, từ từ vung hai tay lên, trong miệng còn lẩm bẩm.
“Này! Ha!“
“Ai nha, không được a, như vậy chỉ có bản thân mình mới có thể đi vào ư?”
Sau đó Nam cư nhiên không để ý đến phản ứng của Tiểu Bắc, tự mình trở về phòng, trong miệng vẫn tiếp tục lầm bầm lầu bầu.
Bắc: Sủng muội cuồng ma thật quá đáng thương, em gái lớn lên cũng không còn thân thiết với hắn như xưa!
Dã nhân Tiểu Bắc chỉ có thể hóa bi thương thành sức mạnh, trở về phòng ngủ tiếp tục lao đầu vào học tập. Trong lòng không ngừng cân nhắc, quyết tâm phải trở nên cường đại hơn
để làm chỗ dựa cho em gái!
A phụ đã lớn tuổi, em rể tương lai nhất định phải đánh thắng hắn, học tập cũng phải lợi hại hơn hắn mới miễn cưỡng đạt yêu cầu!
Thủ lĩnh đương nhiệm Vạn: Cám ơn, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa già, ngươi chờ bị đánh đi.
Lúc này, một người nào đó ở bên ngoài đại dương bao la cách xa đất liền vạn dặm đột nhiên hắt hơi.
“Thủ lĩnh, có phải hôm qua trời mưa nên bị cảm lạnh, có cần thuộc hạ đi tìm một ít thảo dược hay không.”
Người nào đó dường như nghĩ đến chuyện gì đó, và sau đó vẫy tay.
“Không cần, chiến sự quan trọng hơn.”
Sau khi Nam trở về phòng liền cảm thấy buồn bực, ai nha thì ra không thể bỏ dã nhân khác vào bên trong toà nhà tiếp viện, ý tưởng thiết lập quân đội tập kích bất ngờ của cô không thể thực hiện được...
Tuy nhiên, nếu kho hàng tiếp viện của cô không thể làm vậy thì hẳn là những người tham gia khác cũng không thể, mọi người đều bình đẳng
Sáng mai, bộ lạc của cữu cữu sẽ chuyển đến đây, a mẫu hẳn là rất vui vẻ, còn có tiểu biểu đệ - Tiêu, đến lúc đó có thể thường xuyên đưa em ấy đến nhà chơi!
Đúng rồi, chiều mai cô còn phải đến trung tâm mua sắm sắp xếp một chút, bày biện thêm một ít hàng hóa mới.
Sau đó, đến ngày mốt sẽ triển khai hoạt động giảm giá khai trương, kích thích nhu cầu mua sắm.
Nên bày biện thêm thứ gì đây?
Một ít đồ ăn nhẹ, đồ chơi giúp phát triển trí tuệ, lập tức đến mùa phối ngẫu nên cũng phải bổ sung thêm nhiều kiểu quần áo xinh đẹp...
Sau một hồi suy nghĩ, Nam dần tiến vào mộng đẹp.