Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 208

Nửa đêm khuya khoắt, đang lúc mộng đẹp, đại môn Lương phủ bị tiếng gõ dồn dập đánh thức.

Nghe An Vương đột ngột ghé thăm, Lương Mục ngủ mơ màng vội vã mời người vào phủ.

Trông thấy dáng vẻ An Vương, cơn buồn ngủ của Lương Mục bị quét sạch, bản năng nghĩ có chuyện lớn xảy ra. Dù sao An Vương nửa đêm một thân một mình đến, y phục mặc qua loa, tóc tai hơi rối, rõ ràng lúc ra cửa rất vội vã, không kịp chỉnh đốn vẻ ngoài.

Chưa kịp để Lương Mục mở lời, An Vương thần sắc nghiêm trọng, hỏi dồn: "Định Nam Hầu có ở đây không? Bệ hạ có ở đây không?"

Hắn xưa nay trầm ổn, lúc này Lương Mục bị giọng điệu gấp gáp của hắn dọa nhảy dựng, bản năng đáp: "Đều không ở đây."

An Vương nghe vậy, mày nhíu chặt, mắt lóe lên vẻ bối rối. Nếu hai người không ở Lương phủ, vậy nửa đêm hơn canh ba, Lương Tĩnh sẽ đưa bệ hạ say khướt đến đâu?

Gió đêm lùa qua mặt, An Vương vì lo lắng mà phi ngựa một quãng dài, nay gió thổi qua, đầu óc bị men rượu xâm chiếm dường như tỉnh táo hơn đôi chút.

Cũng phải, quả thực không nên đến Lương phủ trước, Hoàng thượng không nghỉ ở chỗ mình mà lại qua đêm ở nhà thần tử, e là hơi khó giải thích.

An Vương định thần, chuẩn bị đi nơi khác tìm, bèn bảo Lương Mục: "Nửa đêm quấy rầy, bản vương lại đến phủ Phúc Vương một chuyến."

Lúc này Lương Mục đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra, mắt thấy An Vương sắp đi, tình thế cấp bách, hắn vội nắm cánh tay An Vương.

An Vương cau mày liếc hắn, Lương Mục mau buông tay, thần sắc lúng túng, hắn bảo: "Vương gia đến tìm bệ hạ ạ?"

An Vương ừ một tiếng, kể lại tình huống hôm nay, cũng nói rõ mình không phải không tin Lương Tĩnh, song vẫn nhấn mạnh Tiêu Yến Ninh thân là hoàng đế, không thể có nửa điểm sơ suất.

Lương Mục nghe mà lòng không ngừng mắng Lương Tĩnh hồ đồ, Hoàng thượng say rồi, để ngài ấy ngủ một đêm ở An Vương phủ thì có sao, cứ phải dẫn đi làm cái quái gì, thiếu một tối thì bớt được miếng thịt à?

Trong đầu Lương Mục ý nghĩ xoay vần, hắn bèn nhìn An Vương, vẻ mặt thận trọng: "Kỳ thực bệ hạ đang ở Lương phủ, chỉ là đã nghỉ ngơi, không tiện quấy rầy."

An Vương: "..."

An Vương nhướn lên đôi mày tuấn tú, thần sắc lạnh lùng: "Ngươi coi bản vương là trẻ con ba tuổi sao?" Dùng lời bịa đặt vụng về thế này để lừa hắn.

Lương Mục: "..."

Lương Mục lòng thầm kêu khổ, hắn biết An Vương không tin, hắn tự mở miệng mà còn chẳng tin nổi, nhưng hắn biết làm sao đây, chẳng lẽ trơ mắt nhìn An Vương đến phủ Phúc Vương, đến lúc đó không tìm thấy người đâu, An Vương không phát điên mới lạ. 

Hắn chẳng dám nghĩ cảnh tượng ấy sẽ thế nào.

Lương Mục lòng sốt ruột, hắn nhìn trời, chỉ đành cắn răng thề thốt: "Vương gia, những năm qua bệ hạ hễ say là thích đi dạo lung tung ngắm nghía. Trời sắp sáng rồi, thần lấy mạng sống bảo chứng bệ hạ tuyệt đối không sao. Vương gia không bằng về phủ chờ một chút, đến giờ thiết triều, bệ hạ ắt sẽ xuất hiện."

An Vương: "..." Hắn đương nhiên tin Lương gia không có ác ý, chỉ là chưa tận mặt gặp Hoàng thượng, hắn khó mà an lòng. Song nghe Lương Mục nói vậy, Tiêu Yến Ninh say rượu dường như rất hiếu động, thích chạy nhảy khắp nơi.

Cũng chẳng biết thói quen này có từ bao giờ, chờ gặp Tiêu Yến Ninh, hắn phải khuyên nhủ đối phương kỹ lưỡng mới được.

Song Lương Mục đã nói thế, hắn hơi buông lỏng, cũng không làm khó người nữa, chỉ bảo: "Bản vương tin ngươi."

Lương Mục: "Thần thấy vương gia men rượu chưa tan, thần xin tiễn vương gia về phủ." Hắn phải trông chừng người về, thế thì An Vương sẽ không rẽ sang phủ Phúc Vương nữa.

An Vương thả lỏng tâm thần, cũng nhận ra mình hoảng loạn quá, hơi thất lễ, bèn đồng ý để Lương Mục tiễn về.

Sáng hôm sau, An Vương một mặt sai người đưa Tiểu Bát về cung, mình thì sớm thiết triều, thấy bệ hạ ngự triều như bình thường, hắn mới an lòng.

Khi bãi triều, An Vương cố ý vào cung diện thánh, thấy bệ hạ vì say rượu mà quầng thâm dưới mắt xanh xao, An Vương bảo: "Thần tối qua uống say quá, không tự tay đưa bệ hạ về cung được. Nửa đêm tỉnh giấc, nghĩ đến chuyện này thì sợ hãi khôn cùng, vốn tưởng bệ hạ có lẽ nghỉ ở phủ Phúc Vương, đến thỉnh an lại chẳng thấy thánh giá, thần lo lắng vô cùng."

An Vương sau nửa đêm không ngủ được, thần sắc hơi tiều tụy, ánh mắt đầy lo âu.

Tiêu Yến Ninh nhìn hắn, dừng một chút rồi cười: "Tối qua trẫm uống say quá, đi không nổi đường, Lương khanh sợ hạ nhân phủ Phúc Vương hầu hạ không chu đáo, bèn dẫn trẫm nghỉ ở Lương phủ. Chỉ là việc đột ngột, trẫm lại không muốn kinh động người ở Lương phủ khiến họ hoảng sợ, nên mới không thông báo, cũng quên sai người báo Tam ca một tiếng, để Tam ca lo lắng rồi."

Tiêu Yến Ninh tự thấy lời mình chẳng có gì sai, nhưng không hiểu sao, càng nói thần sắc An Vương càng trở nên quái dị, nói đến sau cùng, bị ánh mắt quái lạ ấy nhìn, hắn thấy hơi chột dạ.

Đợi Hoàng thượng nói xong, An Vương im lặng hồi lâu, giọng khó xử: "Thần trước khi đến phủ Phúc Vương, đã ghé qua Lương phủ một chuyến..."

Tiêu Yến Ninh chớp mắt, rồi lại chớp mắt, vành tai hơi đỏ lên, mặt cũng nóng bừng.

Đúng là uống rượu hại đầu óc — với tính cách của An Vương, phủ Phúc vương không thấy người thì nhất định sẽ tìm khắp nơi, mà Lương phủ lại là nơi đầu tiên nghĩ tới.

Nay lời bị vạch trần, Tiêu Yến Ninh chỉ có thể khô khan ừ một tiếng: "Ừ, vậy à?"

An Vương cũng khó chịu, hắn nhìn biểu cảm bệ hạ, thầm nghĩ nếu được, Tiêu Yến Ninh ước chừng muốn mọc cánh bay đi mất.

An Vương cũng khô khan đáp một tiếng vâng.

Bốn mắt nhìn nhau, im phăng phắc.

Không muốn bệ hạ quá lúng túng, An Vương hít sâu, quyết định chữa cháy: "Thần nghe Lương đại nhân bảo, bệ hạ say rượu thích đi lại khắp nơi..."

Cùng lúc ấy, Tiêu Yến Ninh cũng mở lời: "Trẫm hễ say là ngủ say như chết, không muốn bị quấy rầy..."

Hai bên lời chưa dứt, không khí trong điện tĩnh đến mức tiếng thở cũng nghe rõ.

Lúc này, Nghiên Hỉ đến bẩm, bảo Lương Tĩnh cầu kiến.

Tiêu Yến Ninh cổ họng khó chịu, ho khan vài tiếng: "Để y vào."

Lương Tĩnh vào điện, nhạy bén nhận ra không khí quái lạ, lập tức bước chân nhẹ nhàng.

"Vi thần tham kiến bệ hạ, tham kiến vương gia."

Tiêu Yến Ninh da mặt dày, mặt còn nóng bừng, giọng đã khôi phục như thường ngày: "Miễn lễ."

Lương Tĩnh đứng dậy, ba người sáu mắt, nhìn nhau mà chẳng nói lời nào.

Lương Tĩnh nhìn Tiêu Yến Ninh, lại nhìn An Vương, chẳng rõ là chuyện gì.

An Vương nhìn Lương Tĩnh, lại nhìn Tiêu Yến Ninh, cuối cùng ánh mắt chạm Lương Tĩnh, hai người đồng thời ngẩn ra.

Thấy cảnh này, Tiêu Yến Ninh cũng bất lực, hắn vẫy tay với Nghiên Hỉ, Nghiên Hỉ rất có mắt nhìn, mau chóng lui ra đại điện, tiện tay khép cửa.

Người sau khi say rượu, đầu tất nhiên sẽ thấy khó chịu; Tiêu Yến Ninh vốn đã hơi mệt, nay thấy tình cảnh này chẳng khác nào đang bị tra hỏi, hắn cũng không giữ nổi dáng vẻ nữa, bèn ngồi xuống, xoa trán nói: "Tam ca, Lương Tĩnh, ngồi xuống nói chuyện đi."

Hai vị kia như thần giữ cửa, đứng im thin thít.

Lương Tĩnh ở bên Tiêu Yến Ninh nhiều năm, chỉ nhìn nét mặt ấy là biết hắn đang khó chịu, nên rốt cuộc không nhịn được: "Hoàng thượng, nên cho người chuẩn bị canh giải rượu đi." 

Y vào cung chính vì lo cho thân thể Tiêu Yến Ninh.

Đừng thấy Tiêu Yến Ninh ngày thường điềm đạm vững vàng, hễ thân thể có chỗ nào không khỏe là tính tình hơi dính người.

Từ nhỏ Tiêu Yến Ninh đã không thích để người khác hầu hạ mình, thường ngày nếu uống nhiều vài chén, hắn sẽ gối đầu lên đùi Lương Tĩnh, để y xoa trán cho bớt khó chịu.

Đêm qua uống nhiều như thế, chắc chắn là rất mệt rồi.

Lương Tĩnh khẽ dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Hoàng thượng và Vương gia tối qua đều uống không ít, nên bảo cung nhân chuẩn bị nhiều hơn."

Tiêu Yến Ninh ừ một tiếng, dáng vẻ lười biếng, hắn nhìn Lương Tĩnh, ánh mắt ôn hòa, giọng điệu mềm mại: "Trẫm đau họng, lười nói to, ngươi dặn Nghiên Hỉ một tiếng đi."

Lương Tĩnh nghe vậy ngẩn ra, rồi lĩnh mệnh rời đi.

Đợi y rời đi, An Vương nhìn Tiêu Yến Ninh, muốn nói lại thôi.

Câu "ngươi dặn Nghiên Hỉ một tiếng" của Tiêu Yến Ninh khiến tim An Vương không ngừng run rẩy.

Nghiên Hỉ, đó là chưởng ấn Tư Lễ Giám, cận thân hầu hạ Tiêu Yến Ninh, ngày thường ngay cả đại thần Nội Các gặp Nghiên Hỉ cũng phải nịnh nọt lẫn nhau. Đến lượt Lương Tĩnh, Tiêu Yến Ninh lại dùng từ "dặn".

Lương Tĩnh dùng thân phận gì để dặn chưởng ấn Tư Lễ Giám? Thân phận Định Nam Hầu sao?

Thành thật mà nói, ngay cả An Vương còn chẳng dặn nổi Nghiên Hỉ, thiên hạ này chỉ mỗi hoàng đế mới dặn được.

An Vương càng nghĩ, đầu óc càng tỉnh, lòng thì càng hoảng. Tiêu Yến Ninh dù nói chuyện có hơi khó nghe, chẳng nể mặt người khác, nhưng tuyệt đối không dùng sai từ.

Vì vậy, câu nói vừa rồi, thực ra là Tiêu Yến Ninh cố ý nói cho hắn nghe.

Trong lòng Tiêu Yến Ninh, Lương Tĩnh cũng là người có thể sai khiến Nghiên Hỉ.

Nghĩ thông suốt điểm này, An Vương tuyệt vọng khép mắt lại.

Không nói đến thứ tình cảm xưa cũ giữa Hoàng đế và Lương Tĩnh, mà ngay cả khi hậu cung nay đã có chủ, đến cả Hoàng hậu cũng không dám sai khiến Nghiên Hỉ.

An Vương chinh chiến bao năm, không phải người dễ bộc lộ cảm xúc, nhưng suy nghĩ trong lòng quá kinh hoàng, khiến hắn không thể che giấu được nét mặt.

Là người từng ở trong quân nhiều năm, An Vương hiểu rõ chuyện trong doanh trại: vì nhiều nguyên do, trong quân cũng có không ít tướng sĩ bí mật kết nghĩa huynh đệ.

Chuyện riêng tư ấy, miễn không ảnh hưởng chiến sự, An Vương đương nhiên chẳng quản.

Hoàng thượng và Lương Tĩnh tuy chưa từng thành thân, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó.

Một là, khi Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh ở chung, thái độ luôn quang minh chính đại. Tiêu Yến Ninh từ nhỏ đã che chở Lương Tĩnh, che chở đến tận khi trưởng thành, ai mà rảnh rỗi lại đi nghĩ lung tung.

Hai là, bên ngoài từng có vô số lời đồn về thân thể của hai người. An Vương không tin Tiêu Yến Ninh có vấn đề, nhưng An Vương biết hắn trọng tình, không chịu thành thân có lẽ vì chuyện tranh đoạt giữa huynh đệ năm xưa khiến lòng hắn tổn thương quá nặng.

Nút thắt tâm lí ấy, trừ chính hắn ra, không ai có thể tháo gỡ được.

Còn về phần Lương Tĩnh – là cận thần được Hoàng đế sủng ái, danh tiếng lẫy lừng khắp triều trong ngoài – những năm qua, kẻ muốn kết thân với nhà họ Lương nhiều không kể xiết. Thế nhưng, tất cả đều bị Hoắc thị đứng ra uyển chuyển từ chối. 

Sau đó lại lan truyền tin đồn rằng Lương Tĩnh từng bị thương nơi chiến trường, mà thái độ của Hoắc thị vẫn không đổi thay, thành ra lâu dần, chẳng ai còn nhắc đến chuyện hôn sự của y nữa.

Cuối cùng, ngay cả An Vương cũng chẳng lập gia thất. Hắn đã quen với cuộc sống một mình, nên việc Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh không thành thân, hắn cũng chẳng lấy làm lạ.

Vì thế, nhiều chuyện cứ thế mà dần dần bị lãng quên.

Khó trách tối qua sắc mặt Lương Mục lại kỳ lạ đến thế – đối phương hẳn là biết rõ chuyện này, nhưng không tiện nói ra, thế là đành phải quanh co dối gạt hắn. Hắn quả thật đã khiến Lương Mục khó xử rồi.

Sắc mặt An Vương biến đổi mấy lượt, cuối cùng cố nén nói ra một câu: "Bệ hạ, thần đã uống canh giải rượu ở nhà rồi, thần... xin cáo lui."

Tiêu Yến Ninh vốn đã chuẩn bị sẵn để bị truy hỏi, chẳng ngờ lại nghe thấy câu này, chợt sững ra, rồi bật cười: "Trẫm còn tưởng Tam ca có điều muốn hỏi cơ đấy."

An Vương nghiêm sắc mặt, dứt khoát hỏi: "Hai người là lưỡng tình tương duyệt ư?"

Tiêu Yến Ninh gật đầu: "Đương nhiên."

An Vương lần đầu tiên gạt bỏ lễ nghi quân thần, nhìn hắn chăm chú, giọng chân thành: "Vậy thì tốt. Với thân phận huynh trưởng, thần công nhận và ủng hộ mọi quyết định của Hoàng thượng. Nhưng đứng trên cương vị bề tôi mà nói, lần này, Hoàng thượng quả thật hơi tùy hứng. Thần xin mạo muội hỏi một câu, nếu không có Bát Đệ, bệ hạ sẽ tính như thế nào?"

Bởi sự "tùy hứng" này của Tiêu Yến Ninh, không chỉ liên quan đến riêng hắn, mà còn đến cả tông thất phía sau.

An Vương nếu đã hỏi thẳng thắn, Tiêu Yến Ninh cũng đáp lại chân thành: "Không có Tiểu Bát, trẫm đã nghĩ kỹ rồi, trẫm sẽ dưỡng thân thật tốt, tranh thủ sống đến bảy tám chục tuổi. Đến lúc những người quen biết trong lòng trẫm đã ra đi hết, thì trẫm sẽ từ tông thất chọn ra một người phẩm hạnh, tính tình đều xuất sắc, truyền ngôi lại cho hắn. Còn hắn có hiếu thuận hay không, trẫm lúc đó đã nhắm mắt rồi, không biết gì nữa, nên cũng chẳng sao."

An Vương: "......"

Ý nghĩ này quá táo bạo,  An Vương nghe mà chấn động.

Dẫu là thường dân, ai mà chẳng muốn có con nối dõi, giữ lấy hương hỏa nhà mình?

Huống chi đây không phải vài gian nhà, vài mẫu ruộng, mà là cả thiên hạ Đại Tề.

An Vương chẳng biết phải nói gì, chỉ đành cúi mình hành lễ với Tiêu Yến Ninh, rồi rời khỏi cung.

Bề ngoài hắn trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trong đầu thì rối bời, cần một khoảng lặng để tiêu hóa hết những điều vừa nghe được.

. . .

Bình Luận (0)
Comment