
Tác Giả:
Trạng Thái:
Đang Cập Nhật
Lượt Xem:
362
Theo Dõi:
0
Bình Chọn:
0/5 - 0 Lượt
【Văn án ngôi thứ nhất, nội dung chính ngôi thứ ba, không ngược~】
Ngoại tổ của ta là Quốc công, cữu cữu ta là Đại học sĩ trong Nội Các, mẫu thân là Quý phi, phụ thân là Hoàng đế.
Ngày ta chào đời, Hoàng đế nhìn bộ dạng chẳng khác gì con khỉ của ta mà vui mừng khôn xiết: "Đứa nhỏ này rất giống trẫm."
Sáu chữ ấy đã định sẵn con đường được muôn vàn sủng ái của ta.
Năm ta một tuổi, trong lễ bốc đồ thôi nôi*, ta ném sách, đá kiếm, làm vỡ ngọc, quăng cả ngọc như ý, cuối cùng nắm chặt vàng bạc châu báu không chịu buông.
Hoàng đế bế ta vào lòng, tâm tắc bảo:
"Ngay cả tính nết cũng giống trẫm, biết rằng trị quốc không thể thiếu tiền tài."
Năm ta ba tuổi, ta vẫn chưa biết nói, Hoàng đế vô cùng lo lắng. Ông thường sai ngự y đến bắt mạch cho ta, rồi cứ đi quanh quẩn bên ta, hết vòng này đến vòng khác.
Một hôm, ta mơ màng nghe thấy ông nói với mẫu phi, giọng đầy nghi hoặc và do dự:
"Ái phi à, con của chúng ta... có phải hơi ngốc không?"
Năm ta năm tuổi, ta cùng Lương Tĩnh đứng ngoài điện tranh xem ai có ca ca lợi hại hơn.
Ca ca của Lương Tĩnh văn võ song toàn, từng giết giặc ngoài sa trường.
Còn các ca ca của ta thì chỉ biết đọc sách, cưỡi ngựa, chưa từng chạm mặt quân thù.
Thấy sắp thua, ta hoảng quá liền buột miệng: "Ca ca ta biết ăn phân!"
Lương Tĩnh chẳng chịu lép vế: "Ca ca ta cũng biết ăn phân!"
Ta nói: "Ca ca ta có thể ăn phân trong tư thế trồng chuối!"
Hắn đáp: "Ca ca ta không chỉ vừa trồng chuối vừa ăn phân, mà còn có thể làm thế ngay trên lưng ngựa!"
Thôi được, hắn thắng, ta khóc. Ta chạy đến mách phụ hoàng để phân xử, đòi các ca ca ta phải thi ăn phân với ca ca hắn.
Trước bao cặp mắt, ca ca của Lương Tĩnh kích động đến run tay ngã lăn ra ngất, sáu ca ca ta thì lần lượt từ mặt ta, nhất quyết không nhận ta làm đệ đệ nữa.
Còn phụ hoàng thì ba tháng trời không thèm nói với ta một câu.
Sáu tuổi, học thức của ta còn chẳng bằng một tiểu thái giám. Cuộc sống của ta khi ấy chỉ có ăn, uống, chơi, nghịch là thú vui lớn nhất.
Hoàng đế nhìn ta, ánh mắt tràn đầy nhẫn nại.
À phải, từ sau năm ta năm tuổi, ông chẳng bao giờ nói ta "giống trẫm" nữa.
Năm ta chín tuổi, Lương Tĩnh nhỏ hơn ta một tuổi, đứng trước linh cữu phụ thân và huynh trưởng, áo tang vấn khăn, gương mặt ngây ngô ngày nào chẳng còn nụ cười.
Năm mười lăm tuổi, ta tiễn Lương Tĩnh rời kinh, đi trấn giữ biên cương.
Về sau, hắn nhờ lập công tiên đăng* nơi sa trường, danh vang bốn cõi.
À đúng rồi, sau này, ta vẫn trở thành Hoàng đế.
Con mắt của phụ hoàng quả nhiên tinh tường, ta thật sự rất giống ông.
Có người hỏi ước nguyện của ta là gì —
Nếu sinh vào thời thịnh thế, ta chỉ mong có ít tiền rảnh rỗi, cùng Lương Tĩnh sống những ngày bình yên giản dị.
Nếu sinh nhằm thời loạn lạc, ta chỉ cầu sông yên biển lặng, thiên hạ thái bình.