Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 48

Dù kim nguyên bảo có vấn đề hay không, nó đã bị Hoàng thượng mang đi. Nếu thật sự có chuyện, cũng chẳng phải việc một Tiêu Yến Ninh bé nhỏ có thể quản. 

Lúc này, chuyện quan trọng nhất trong cung là yến tiệc tiếp phong cho Tưởng Thái hậu.

Yến tiệc được tổ chức vào ngày thứ ba sau khi Tưởng Thái hậu nhập cung, lúc ấy bà đã nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần sảng khoái. 

Quan viên cùng gia quyến vào cung dự tiệc, cũng là dịp để các phu nhân quyền quý trong kinh thành chính thức ra mắt Tưởng Thái hậu.

Hai ngày trước yến tiệc, cung đình yên ả, sóng gió không nổi. Ngay cả Tiêu Yến Ninh, vốn tinh nghịch như khỉ, giờ cũng ngoan ngoãn không gây ra chuyện gì. Chủ yếu là vì tin tức hắn cắn vàng gãy răng đã lan khắp hậu cung. 

Lời đồn như sóng biển cuốn theo cát bụi, ban đầu chỉ là Thất Hoàng tử cắn vàng, về sau lại thành Thất Hoàng tử nghiện vàng, ngày nào cũng nuốt vàng mà ăn.

Tiêu Yến Ninh không hề muốn mình vừa bước ra khỏi Vĩnh Chỉ Cung đã bị Ngũ Hoàng tử mượn cớ chế nhạo. 

Phải, dạo này Ngũ Hoàng tử như mắc bệnh, hễ rảnh rỗi là chạy đến trước mặt hắn kiếm chuyện. Cùng lứa tuổi, nhưng so với Ngũ Hoàng tử, Lục Hoàng tử lại điềm tĩnh hơn nhiều.

Lương Tĩnh ở ngoài cung cũng nghe được tin đồn, tò mò ngắm nghía Tiêu Yến Ninh hồi lâu, như muốn xẻ ngực hắn ra xem bên trong có dấu vết của vàng hay không. Tiêu Yến Ninh để mặc y nhìn, chỉ thầm nghĩ trí tưởng tượng của trẻ con thật phong phú. 

Đừng nói ngày nào cũng ăn vàng, ăn một ngày thôi hắn đã toi đời rồi.

Tần Thái hậu, người tặng kim nguyên bảo, chắc chẳng ngờ có hậu quả thế này. Nghe tin, bà im lặng một lúc, có lẽ cũng tự hỏi trong đầu Tiêu Yến Ninh rốt cuộc chứa cái gì, ngày ngày hắn nghĩ gì.

Tiêu Yến Ninh mà đã yên tĩnh thì yên tĩnh thật. Lương Tĩnh thấy hắn như thế thì chịu không nổi, tìm mọi cách khiến hắn nháo nhào. 

Đề nghị đến Thượng Thư phòng đọc sách thì khỏi cần bàn tới. Ở đó, Tiêu Yến Ninh luôn là người trầm lặng nhất, kín đáo đến lạ. Hơn nữa, giờ mỗi lần đến Thượng Thư phòng, hắn đều bị đánh.

Ừ, người đầu tiên đánh hắn chính là Tần Truy.

Tần Truy, đại học sĩ Nội Các, Tể tướng đương triều, thỉnh thoảng đến Thượng Thư phòng dạy các hoàng tử. Lần đầu gặp Tần Truy, Tiêu Yến Ninh phấn khích vô cùng. 

Nếu không vì Thượng Thư phòng trang nghiêm, chắc hắn đã nhảy lên chào hỏi. Lúc ấy, hắn rất đắc ý, trên mặt như viết rõ "ta có chỗ dựa". 

Hắn còn huých Lương Tĩnh, khoe Tần Truy là cữu cữu hắn, hai học trò dốt như họ có cứu tinh rồi. Nhờ tình thân, Tần Truy thế nào cũng nương tay.

Nhưng tưởng tượng thì đẹp, thực tế thì thảm khốc. Giữa giờ học, Tiêu Yến Ninh ngáp ngủ, mơ màng nghe câu hỏi từ "chỗ dựa" của mình. Đứng dậy, đừng nói trả lời, hắn còn chẳng biết Tần Truy hỏi gì, đành đứng ngây ra đó, tỏ vẻ ngơ ngác.

Tần Truy chẳng khách sáo, lấy cớ hắn không chăm chỉ, cầm thước đánh vào lòng bàn tay hắn ba cái. Ba thước này đánh bay cơn buồn ngủ, cũng đánh ra nước mắt của hắn.

Về Vĩnh Chỉ Cung, Tần Quý phi biết hắn bị đánh, xót xa vô cùng, thấp giọng mắng Tần Truy vô tình. 

Rồi nàng nhìn Tiêu Yến Ninh, miễn cưỡng nói: "Con đừng trách cữu cữu. Không chỉ con, ngay Thái tử ông ấy cũng đánh. Gặp cữu cữu con, con đành ráng chịu vậy."

Ý nàng là, cữu cữu hắn công tư phân minh, đối với Thái tử hay các hoàng tử khác đều không nương tay vì tình thân.

Tần Quý phi chẳng phải không muốn giúp, mà là không giúp được. Dù trước khi xuất giá, nàng ở nhà cũng được nuông chiều, nhưng đối diện Tần Truy, nàng cũng e dè.

Tiêu Yến Ninh: "..." Hắn thì biết nói gì? Chỉ đành chấp nhận thôi.

Nhưng đọc sách cần thiên phú, mà hắn thì chẳng có. Dù cố mở to mắt nghe giảng, trả lời vẫn sai lệch, suốt ngày cứ thích ngủ gật hoặc cãi nhau với Ngũ Hoàng tử. 

Liễu Tín thấy cảnh tượng này thì không chịu nổi, từng bảo hắn "Đứa trẻ không thể dạy, gỗ mục không thể khắc" rồi cầm thước đánh.

Ban đầu, Tiêu Yến Ninh còn khóc vì bị đánh, sau quen dần, da tay như dày thêm, chẳng còn để tâm nữa. Da dày thịt béo, đại khái luyện thành thế này.

Học hành không xong, nên Lương Tĩnh muốn chơi với hắn. Tiêu Yến Ninh biết chơi nhiều thứ, ngoài nặn người đất, hắn còn dẫn Lương Tĩnh thả diều, bắt dế, trêu chim. 

Gần đây, hai đứa hay dùng đất sét nặn bát, rồi đập xuống đất. Ai đập ra lỗ lớn hơn thì lấy đất từ bát đối phương để vá lỗ. Cuối cùng, bát ai hết trước thì thua.

Lương Tĩnh ở tuổi này, nhờ có Tiêu Yến Ninh bày đủ trò mà nhanh chóng quên đi nỗi nhớ nhà. Nhưng tối đến, y không tránh khỏi buồn bã, vài lần còn lén khóc. Tiêu Yến Ninh không cấm y khóc, chỉ nằm bên cạnh y, khẽ nói chuyện. 

Trẻ con sức yếu, nói một lúc là ngủ thiếp đi ngay.

"Thất điện hạ, chúng ta nặn bát đi," Lương Tĩnh nhìn hắn, mắt lấp lánh chờ mong.

Trẻ con đôi khi thế, chơi mãi một trò mà chẳng chán. Nhưng với người lớn, vài trò thật sự quá trẻ con. Dù vậy, Tiêu Yến Ninh rất kiên nhẫn. Đối mặt lời mời của Lương Tĩnh, hắn chẳng bao giờ từ chối thẳng thừng. Nếu không muốn chơi trò này, hắn sẽ tìm trò khác chơi cùng.

Hôm ấy, hắn không muốn nặn đất, nhưng cũng không muốn Lương Tĩnh thất vọng, bèn nói: "Hôm nay, ta kể chuyện cho ngươi nghe nhé."

Lương Tĩnh vốn dễ dỗ, ngồi ngay trước mặt hắn nghe kể. Tiêu Yến Ninh kể chuyện rất sinh động, vừa nói vừa khua chân múa tay, khiến Lương Tĩnh nghe mà ngẩn ngơ.

Tần Quý phi đứng bên cửa sổ nhìn hai đứa, hơi thắc mắc: "Tiểu Thất kể chuyện hay thế, sao đọc sách lại không được?"

Lạc Mi: "..." Chắc đọc sách nghiêm túc và nghe chuyện nhàn rỗi khác nhau đôi chút.

"Tiểu Thất rất thích Lương Tĩnh nhỉ," Tần Quý phi khẽ nói. 

Đôi khi nàng còn thấy Lương Tĩnh quá ồn ào, nhưng Tiêu Yến Ninh lại chẳng thấy phiền.

"Trẻ con có suy nghĩ khác người lớn," Lạc Mi nói.

"Thích thì thích đi, dù sao cũng hiếm ai chịu trò chuyện với nó," Tần Quý phi nói tiếp.

Lạc Mi đứng bên cạnh, không lên tiếng.

Tiêu Yến Ninh sao không thấy phiền được? 

Hắn là người lớn, chẳng phải đứa trẻ ngây ngô, nhưng chưa từng vì mất kiên nhẫn mà cáu gắt với Lương Tĩnh. 

Nhìn Lương Tĩnh, hắn thường nhớ đến mình ngày trước. Không bù đắp được cho bản thân cũ, nên với Lương Tĩnh, hắn dành hết kiên nhẫn. 

Một đứa trẻ ngây thơ, đáng được yêu thương, đáng được người lớn để tâm.

---

Giữa tiếng cười đùa, yến tiệc tiếp phong của Tưởng Thái hậu được cử hành đúng hẹn. Ngày ấy, cung đình náo nhiệt chưa từng có. 

Dù là đến xem náo nhiệt hay mang tâm tư khác, các phi tần hậu cung hầu như đều xuất hiện.

Tần Thái hậu cũng tham dự. 

Dù tương lai thế nào, hiện tại bà là Hoàng Thái hậu chính thống của Đại Tề. Có bà, địa vị Tưởng Thái hậu, người chỉ được phong tước, đương nhiên thấp hơn một bậc. 

Nói thẳng, một người là Đông Thái hậu, một người là Tây Thái hậu. Đông là chính, Tây là phụ.

Tại yến tiệc, Tưởng Thái hậu đối với Tần Thái hậu rất cung kính, trò chuyện cười đùa như bạn cũ lâu ngày gặp lại, như chị em tình thâm. Nhìn bà thế này, chẳng ai nghĩ ngày đầu nhập cung bà đã gây khó dễ cho Tần Quý phi và Tiêu Yến Ninh.

Tiêu Yến Ninh liếc nhìn, lặng lẽ ăn một miếng cải thìa trộn, thầm nghĩ: đại điện rộng thế này, toàn là kẻ giỏi diễn trò. À, kể cả hắn cũng vậy, thậm chí có khi còn là kẻ giỏi diễn nhất trong cung này.

Trên đài, diễn viên đang hát hí khúc, dưới đài, mọi người lại đang tự mình diễn tuồng.

Trong vở kịch và ngoài đời, đâu đâu cũng là nhân sinh — thú vị thật.

Ăn thêm hai miếng rau, Tiêu Yến Ninh ngẩng đầu nhìn quanh. 

Tưởng Thái hậu đã đổi người trò chuyện, lần này là Thái tử phi tương lai Trương Thanh Ngọc. Nàng là con gái trưởng của Trương Tri Châu, Chỉ huy Thiêm sự Vệ phủ Tuyên Châu. Vì Thái tử sắp cưới vào tháng ba năm sau, nhà họ Trương nhận thánh chỉ liền lập tức lên kinh.

Thái tử phi thân phận cao quý, cần sớm làm quen với cuộc sống cung đình và chuẩn bị lễ nghi phiền phức. Trương Thanh Ngọc đoan trang, cử chỉ đúng mực, rõ ràng khiến Tưởng Thái hậu rất hài lòng.

Còn Thái tử, y như thường lệ, mang nụ cười ôn hòa, đứng đó toát lên vẻ cao quý. 

Hôn sự này hai bên có hài lòng hay không, chẳng ai để tâm. Ở thời đại hôn nhân sắp đặt, người ta chẳng màng tình cảm, chỉ có lợi ích trói buộc.

Tiêu Yến Ninh liếc nhìn rồi thu tầm mắt, lại thấy Tần Chiêu. Khi ánh mắt chạm nhau, hắn suýt không kìm được muốn vẫy tay. Đã lâu hắn chưa gặp vị biểu ca này. 

Tần Chiêu mỉm cười, gật đầu chào, lén giơ ly trà lên. Động tác này khiến y trông hoạt bát hơn, bớt đi vẻ già dặn. Tiêu Yến Ninh cũng nâng ly.

Trong khoảnh khắc giao mắt, cả hai quay đi nhìn chỗ khác. 

Yến tiệc trong cung là chốn danh lợi của quan trường, ai nấy đều nở nụ cười, nhưng tâm tư thì chẳng ai đoán thấu.

Tiêu Yến Ninh bắt đầu thấy chán, bèn nhìn lung tung, thấy Lương Tĩnh đang nói chuyện với Quý Lạc Thanh, con trai út của Văn Dũng Hầu. 

Quý Lạc Hà, con trai thứ của Văn Dũng Hầu, là phò mã của Đại công chúa Tiêu An Nghi. Hai người thành thân, tình cảm rất tốt, chỉ là chưa có con.

Đại công chúa vì chuyện này mà không khỏi u sầu, nhưng nhờ thân phận, chẳng ai dám bàn chuyện con cái. 

Nhà Văn Dũng Hầu nhiều quy củ, chủ yếu để rèn tính cách con cháu. Quý Lạc Thanh mới bốn tuổi đã bị ép thành 'ông cụ non' nghiêm nghị. Lương Tĩnh rất thích cậu ta, luôn bắt chuyện, 'ông cụ non' dù mặt lạnh nhưng vẫn đáp lời.

Tiêu Yến Ninh thấy thú vị, đây mới là dáng vẻ trẻ con nên có. 

Nhìn thêm một lát, hắn ngáp dài, cơn buồn ngủ ùa đến.

Mọi thứ vốn suôn sẻ, nhưng chẳng biết từ đâu, "xoảng" một tiếng, một tiểu thái giám hầu sau lưng Hoàng thượng chẳng biết vấp phải gì, làm rơi ly rượu xuống đất. 

Tiểu thái giám mặt cắt không còn giọt máu, vội quỳ rạp xin tội.

Tiếng ồn ào chợt ngưng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hoàng thượng. Tiêu Yến Ninh cũng nhìn theo.

"Hoàng thượng thứ tội," Lưu Hải bước ra, thấp giọng: "Minh Tước vừa từ Nội Thư đường điều đến hầu ngài, vụng về làm kinh động Hoàng thượng. Nô tài xin lập tức xử lý hắn."

Nói xong, ông ra hiệu cho thị vệ kéo tiểu thái giám đi. 

Tiêu Yến Ninh chớp mắt. 

Minh Tước, hình như là tiểu thái giám hắn từng cứu? 

Mấy năm rồi không gặp, đã leo cao thế sao? Từ một kẻ bị bắt nạt, vào được Nội Thư đường, giờ còn được hầu trước mặt Hoàng thượng.

Nhưng theo lý, người như vậy hẳn rất cẩn thận, sao lại phạm sai lầm ở dịp này? 

Lúc hắn cứu Minh Tước, kẻ có lòng dạ ắt hẳn đều biết. Sau đó, hắn còn hỏi Tần Quý phi về Minh Tước, biết cậu ta liên quan đến Tùy Ân, cựu chưởng ấn từng hầu cận tiên hoàng.

Vậy thật sự là nhắm vào hắn sao?

. . .

Bình Luận (0)
Comment