Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai

Chương 47

Edit: Yann

Beta: Kim Hằng

----


Công ty bên kia của Tư Cẩn gặp vấn đề nên anh phải thức cả đêm để giải quyết, chẳng mấy chốc nữa trời sẽ hửng sáng, anh nhanh chóng sửa soạn chuẩn bị lên máy bay.


Anh có một căn bệnh nhỏ, trên máy bay có rất nhiều người anh không tài nào ngủ được dù rất mệt, đại khái là do không có cảm giác an toàn.


Chờ ra khỏi sân bay, nhìn thấy cô gái nhỏ đang tươi cười, cơn buồn ngủ luôn áp chế bỗng nhiên tuồn ra.


Lúc trở về là tài xế chú Ngô của Cố gia chở nên Cố Nguyễn và Tư Cẩn ngồi ở ghế sau. Bây giờ Cố Nguyễn ngồi gần mới phát hiện quầng thâm mắt rõ ràng trên làn da trắng nõn của Tư Cẩn, vừa muốn mắng anh một trận, Tư Cẩn đã dựa vào vai cô ngủ mất rồi.


Khuôn mặt đang ngủ yên tĩnh ôn hòa, khóe môi cong lên như có như không.


Cố Nguyễn nhẹ giọng nói: "Chú Ngô, tắt nhạc đi để anh ấy ngủ một lát."


Từ sân bay tới Cố gia cách một quãng xa, thấy Tư Cẩn vẫn đang an tĩnh ngủ, Cố Nguyễn cũng dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, chú Ngô còn tưởng hai đứa trẻ đã ngủ, quay đầu nhìn thẳng tiếp tục lái xe.


Xe phía trước đột nhiên dừng lại, chú Ngô phanh gấp, Tư Cẩn vốn chỉ hơi tựa lên vai cô thiếu chút nữa thì đụng vào ghế trước.


Cố Nguyễn sốt ruột, dùng tay giữ anh lại, kết quả lại đem mặt anh ấn lên trên... ngực cô.


Cô có thể tinh tường cảm nhận hô hấp ấm áp của anh.


Chú Ngô xoay người quan tâm hỏi: "Nguyễn Nguyễn không sao chứ?"


Cố Nguyễn vì xấu hổ nên giọng nói hơi lắp bắp: "Không... Không sao ạ."


Trải qua chuyện vừa rồi, Tư Cẩn cũng tỉnh hẳn, bây giờ anh mới ý thức được xảy ra chuyện gì, mặt đỏ bừng, lồng ngực đập thình thịch.


Anh đối với Cố Nguyễn luôn khắc chế ẩn nhẫn, hai người mới chỉ dừng lại ở việc ôm ấp, hôn môi. Cho dù hai người ngủ chung trên một cái giường, anh cũng không làm gì quá đáng với Cố Nguyễn.


Ngay cả trong giấc mộng...


Anh cũng ước mong quá trăm ngàn lần.


Đối với anh, Cố Nguyễn xứng đáng nhận được tất cả ôn nhu, sự đối đãi tôn trọng bậc nhất.


Sao có thể làm chuyện tùy tiện... như vậy.


Kỳ thật Cố Nguyễn cảm thấy không sao cả, cô và Tư Cẩn là người yêu, chỉ là hơi đột ngột nên cô có chút xấu hổ.


Ai ngờ bạn trai nhà cô ngây thơ quá mức, nhìn khuôn mặt đỏ bừng kia của anh sợ sắp cháy rồi.


Bởi vì chú Ngô đang ngồi phía trước, hai người không dám nói lung tung, Cố Nguyễn nhìn anh giống như sắp lộ đuôi hồ ly.


Ánh mắt không biết nên đặt ở đâu.


Nhìn có chút đáng yêu.


Trong xe mở máy lạnh, Cố Nguyễn đưa nước cho Tư Cẩn, anh cầm lấy uống một ngụm lớn: "Khụ khụ khụ..."


Bị sặc rồi.


Cố Nguyễn không nhịn nổi cười lên, hiện tại cô đặc biệt muốn lên mạng tìm kiếm 'Bạn trai ngây thơ quá phải làm sao?'


~~~


So với biệt thự cổ kính của Lý gia thì biệt thự của Cố gia lại hướng theo phong cách hiện đại, sàn đá cẩm thạch, đèn chùm thủy tinh, các loại thiết bị điện đều được thiết kế theo phong cách hiện đại.


Vốn dĩ ban đầu chỉ có bà nội Cố sinh sống, bây giờ cả nhà Cố gia đều đến đây ở. Sau này Cố gia cũng ngày càng phát triển, những ngôi nhà nhỏ xung quanh cũng được tu bổ.


Hai anh em Cố gia lần lượt lập gia đình nên cũng ra ở riêng, sau này ông nội Cố qua đời, mẹ Cố Nguyễn lúc sinh cô cũng vì ngoài ý muốn mà qua đời nên Cố Thành chuyển về đây sống cùng bà nội Cố.


Cố Nguyễn sống với bà nội Cố từ nhỏ, được bà mua cho không biết bao nhiêu chung cư, biệt thự nhưng căn phòng tốt nhất ở Cố trạch vẫn thuộc về cô.


Bọn họ tới Cố gia vừa lúc bữa trưa, dì nấu ăn làm việc ở Cố gia đã nhiều năm, đối với đồ ăn mà lão thái thái thích đã nắm trong lòng bàn tay.


Tiên sinh phải làm việc ở công ty nên buổi trưa không về ăn cơm.


Bà cũng coi Cố Nguyễn như con gái, khẩu vị của cô gái nhỏ hay thay đổi, ôn hòa hỏi ý kiến cô: "Tiểu thư Nguyễn Nguyễn, hai người muốn ăn gì để dì đi làm."


Đối với Tư Cẩn, bà cũng không hỏi nhiều, tiểu thư nhà bà còn nhỏ như vậy, đã bị tiểu tử này ngậm đi mất.


Tất cả cha mẹ trên thế giới này đều không có ấn tượng tốt với con sói đã ngậm mất con gái của mình, mặc dù bà chỉ là một người dì giúp việc nhưng bà thật lòng yêu thương Cố Nguyễn.


Bình thường Tư Cẩn đều nấu ăn theo khẩu vị của cô, nhưng cô muốn cho anh nếm thử đồ ăn nhà mình, cô hỏi Tư Cẩn: "A Cẩn, anh muốn ăn gì? Tay nghề của dì ấy rất tốt."


Tư Cẩn không để ý lắm đến vấn đề này, nhưng nhìn Cố Nguyễn mắt to nghiêm túc hỏi làm anh cảm thấy đầu quả tim lại mềm một khối: "Em thích ăn gì thì anh cũng thích."


Trong lòng dì đầu bếp chửi thầm: Miệng thật ngọt, hừ!


Cố Nguyễn biết khẩu vị của anh thanh đạm, lại thiên đồ ngọt: "Vậy ăn sườn xào chua ngọt, canh cá trích đậu hủ được không?" Quay đầu nói chuyện với dì, trên mặt mỉm cười, nói: "Dì, sườn xào chua ngọt cho nhiều đường hơn, giảm bớt dấm ạ, vất vả cho dì rồi."


Dì nấu ăn rất thích đôi mắt to tròn biết cười của Cố Nguyễn, cười ha hả đi vào phòng bếp, bắt đầu khai triển quyền cước.


Cố Nguyễn kéo tay Tư Cẩn: "Đi lên lầu nghỉ ngơi với em."


Tư Cẩn rất nghe lời, cầm tay cô cùng đi về phòng.


Trang trí trong nhà với chung cư ở thành phố B có điểm bất đồng, đại khái nơi từ nhỏ đến lớn nên khắp nơi đều tràn ngập tâm trạng thiếu nữ.


Trên mặt đất đều phủ kín bằng thảm màu hồng, tùy ý có thể thấy thú nhồi bông cùng búp bê vải, tấm rèm lụa màu hồng nhạt vẫn còn bay phất phơ trong gió, chiếc giường công chúa lớn đặt giữa phòng, chiếc màn màu hồng treo bên trên.



Ánh mắt anh đặt trên khung ảnh, một người phụ nữ ưu nhã ngồi trên xích đu, nhìn về phía máy ảnh, nở nụ cười rạng rỡ.


Cố Nguyễn nói: "Đó là mẹ của em."


Theo lý thuyết, Cố Nguyễn sống hai đời, đều không biết mẹ của cô, cô cũng chẳng có kí ức sâu sắc gì, nhưng thực tế, lúc nhớ mẹ, trong lòng cô cảm thấy tiếc nuối và khó chịu.


Đôi khi, thậm chí cô còn sinh ra một ít ý tưởng vớ vẩn ——


Nếu không phải sinh ra cô thì mẹ cô, có phải sẽ không chết hay không?


Trong đáy mắt thiếu nữ khó nén nổi tia cô đơn áy náy, đứng xuất thần.


Tư Cẩn sờ mặt cô: "Đừng nghĩ nhiều, anh sẽ mãi ở bên cạnh em."


Sớm tối ở bên nhau, anh sẽ bên em tới thiên hoang địa lão, mỗi ngày cùng nhau ngắm bình minh đến hoàng hôn.


Cho nên chúng ta... Đều không phải sợ.


——


Ông nội Cố đi tòng quân từ thời còn trẻ, vì vậy bà nội Cố cũng đi theo sống trong quân đội, sau này ông nội Cố xuất ngũ, bà nội Cố lại ở bên cạnh giúp ông dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, dốc sức gây dựng sự nghiệp, mãi sau ông nội Cố bởi vì đánh giặc để lại quá nhiều bệnh hiểm nghèo, đi trước bà một bước, bà nội Cố một mình nuôi nấng anh em Cố gia, chăm nom Cố gia phát triển.


Hiện tại người đã già rồi, không chịu nổi ầm ĩ, nhưng không thắng nổi con trai muốn hiếu thuận, nhất định phải mở tiệc mừng thọ, bà cũng đành đồng ý.


Huống hồ cũng có thể nhân cơ hội này, lót đường cho Tư Cẩn.


Địa điểm của yến hội không làm ở Cố gia, mà hội sở tư nhân của Cố gia —— Lê Viên.


Để làm mừng thọ cho lão nhân gia, Cố Thành phí rất nhiều tâm tư, mời rất nhiều bạn cũ của lão thái thái khi còn trẻ, cả nhóm phu nhân trong vòng thương nghiệp hay qua lại với lão thái thái cũng mời tới.


Vì để mấy lão thái thái chơi vui vẻ, Cố Thành tốn số tiền lớn, mời một gánh hát hí khúc nổi tiếng về Lê Viên, trực tiếp đứng ở trên khán đán biểu diễn.


Ê ê a a mà xướng cả ngày.


Trên đài người đang xướng: "Ngươi mặc mũ phượng hà y, ta đem mặt mày giấu đi, màn bố đỏ thẫm kéo ra, vừa ra màn kịch..."


Cố Nguyễn nghe không hiểu họ đang diễn gì, nhưng cô muốn biết sau lớp trang điểm là khuôn mặt thế nào? Trang phục diễn hoa lệ lại nói lên câu chuyện xưa?


Cuộc đời này có lẽ cũng như một vở kịch, quanh đi quẩn lại, ngươi tới ta đi, bất quá cũng chỉ là câu chuyện truyền miệng tạo nên một vở kịch.


Nghĩ nhiều cũng vô ích, cô yên lặng đi theo sau bà nội Cố, bưng trà rót nước cho lão thái thái, hỏi han ân cần, lão nhân gia đều thích trẻ con nói ngọt: "Bà nội uống miếng nước đi, độ ấm vừa đủ."


"Bà nội, bà có lạnh hay không, muốn choàng thêm áo khoác không?"


"Bà nội, bà nội có muốn ăn gì không? Cháu gái lấy lại đây cho bà nhé?"


Người biết lạnh biết nóng, mọi chuyện đều chăm lo từng chút làm nhóm lão thái thái có đám cháu trai cháu gái không muốn bồi ghen tị đỏ mắt, nói thẳng muốn tìm con dâu như Cố Nguyễn.


Lão thái thái lớn tuổi đều thích nghe người ta khen con trai, cháu gái vui vẻ đến cười ha hả: "Các người không có cơ hội đâu, Nguyễn Nguyễn nhà tôi đã định rồi, tình cảm của hai đứa trẻ rất tốt."


"Là công tử nhà ai vậy?" Bà già nhà Hồ gia hỏi.


"Là Kỳ Yến của Kỳ gia sao?" Bà già nhà Thẩm gia thân thể rất tốt, giọng nói như chuông đồng, ở trong nhóm lão thái thái tinh tế đặc biệt nổi bật.


Bà nội ý cười không giảm, trong lòng cũng không muốn giấu: "Không phải Kỳ gia, là người thành phố B, là bản thân Nguyễn Nguyễn nhà tôi tự tìm, đứa trẻ kia cũng không tồi."


Bà nội đã nói như vậy, chuyện đó cơ bản đã định rồi, có người hỏi: "Chuẩn bị khi nào kết hôn thế?"


Bà nội vỗ vỗ tay Cố Nguyễn: "Cháu gái nhỏ nhà tôi mới thành niên, muốn kết hôn cũng quá sớm rồi."


Cố Nguyễn ở một bên phối hợp mà đỏ mặt, thiếu nữ thẹn thùng tẫn hiện, làm mấy bà già cười ha ha.


Bên này yên bình nên thời gian trôi qua rất mau, bà nội Cố nhìn thời gian, nói với Cố Nguyễn nói: "Thời gian không còn sớm lắm, đi tìm Tư Cẩn đi, nó không có người quen ở đây, khó tránh khỏi sẽ không được tự nhiên."


Cố Nguyễn dịu dàng cười, cúi người đi qua chỗ mấy lão thái thái, đi sang yến hội bên kia.


Bên này Cố Thành đang ở đại sảnh tiếp mấy vị khách trong giới, ba Cố đưa Tư Cẩn đi theo sau, học chút kết giao trong vòng thương nghiệp.


Tuy rằng ba Cố không có thiện cảm đối với tên heo ăn trộm cải trắng nhà mình, nhưng cả lão thái thái và con gái đều thích tên tiểu tử này, ông phải mau chóng nâng đỡ vậy.


Vừa lúc con gái nhỏ thướt tha lả lướt từ bên kia đi tới, ông nói: "Nguyễn Nguyễn, con đưa Tư Cẩn đi theo ba, giới thiệu cho mọi người quen biết."


Bà nội Cố bên kia đều là những người đã về hưu cho nên buổi chiều sẽ tới đây, ba Cố bên này đều là ông chủ của công ty lớn, vì bàn bạc nói chuyện hợp tác, cho nên mời cả tiệc tối.


Cố Nguyễn tự nhiên nắm lấy cánh tay Tư Cẩn, cùng mọi người chào hỏi.


Ba Cố nhìn hai tiểu bối, lễ phục trên người hai đứa không phải do ông sắp xếp mà hai người tự chọn.


Đại khái là thiết kế riêng, lễ phục trên người Cố Nguyễn có màu hoa hải đường, trên làn váy còn thêu rất nhiều hàng hoa.


Trên cổ áo và cổ tay áo tây trang của Tư Cẩn có hoa văn như vậy, cà vạt vừa lúc là cùng màu với váy của Cố Nguyễn.


Hai đứa nhỏ bộ dạng lại cực xuất sắc, nhất cử nhất động giống như đã sống chung với nhau nhiều năm.


Tuy rằng ông làm cha cũng không thể phủ nhận, nhưng thực sự, hiện tại trong đầu ông xuất hiện một câu: Sinh ra là để cho nhau.


"Đi thôi, học cho tốt, về sau công ty này giao cho hai con."


Nhận rõ sự thật này, ba già như ông cảm thấy... haizz.


Cố Nguyễn nắm chặt cánh tay Tư Cẩn, ý cười càng sâu.


Hôm nay, quan trọng nhất hai vị trưởng bối đều xác định rõ ràng.


Người cô thích.


Tư Cẩn của cô nha.


Cô nghĩ đời trước hai người vất vả như vậy, khả năng chính là không có trưởng bối chúc phúc, đời này, như hiện tại tất thảy đều tốt.


Thân thể Tư Cẩn rất tốt, tính tình rộng rãi, không bị cha mẹ tra tấn, lại có Cố gia bảo vệ, bọn họ không có khả năng rơi vào hoàn cảnh như kiếp trước.

Bình Luận (0)
Comment