Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai

Chương 48

Edit: Kim Hằng

----


Cả Cố Nguyễn và Tư Cẩn đều không thường lộ mặt trong những sự kiện này, vì vậy ba Cố tính toán bắt đầu từ những người mà ông quen biết trước, để hai người có thể từ từ thích nghi.


Kết quả Cố thị vẫn là công ty hàng đầu ở thành phố H, với tư cách là chủ sở hữu, ngay cả khi Cố Thành và họ đang đứng ở trong góc thì vẫn có rất nhiều người muốn tiến tới bắt chuyện.


Một người đàn ông bước tới, ông ta mặc một bộ tây trang đen, nhìn giống như một vệ sĩ, cười nói: "Cố tổng."


Cố Thành thấp giọng nói, "Đây là Vương Gia Tráng, tổng giám đốc của công ty bất động sản Hâm Nguyên."


Cố Nguyễn và Tư Cẩn cùng gật đầu, đối mặt với người đàn ông đang tươi cười trước mặt.


Ha, danh xứng với thực, đúng là rất tráng.


"Cố tổng, tôi chúc Cố lão phu nhân sinh nhật vui vẻ, sống lâu trăm tuổi."


Cố Thành cười nói, "Cảm ơn Vương tổng."


Hai người đơn giản hàn huyên vào câu, ánh mắt Vương tổng rơi vào hai người trẻ tuổi khí chất phi phàm phía sau, cô công chúa nhỏ của Cố gia này rất ít khi xuất hiện ở các bữa tiệc như thế này, lúc này được Cố Thành mang ra ngoài, hẳn là muốn lót đường cho cô công chúa nhỏ nhà mình rồi.


Thiếu niên bên cạnh này, trông giống như bạn nam của công chúa nhỏ, nhưng không biết liệu Cố gia có cho cậu ta danh phận gì khác hay không.


Vương tổng bề ngoài như con chó lớn mà nội tâm lại như con cáo già bật cười, tự cho rằng khuôn mặt mình có bao nhiêu hiền từ hỏi: "Đây là Nguyễn Nguyễn đúng chứ? Hiện tại cháu đang học cấp ba phải không?"


Cố Nguyễn cũng cười, giống như một cô gái vừa ngốc lại vừa ngọt ngào: "Chào chú Vương, năm ngoái cháu vừa thi đại học xong, hiện tại đang học đại học."


Nụ cười của Vương tổng cứng lại trong giây lát, mẹ nó, muốn lôi kéo làm quen mà đến chuyện người ta thi đại xong rồi cũng không biết, còn làm bộ cái rắm ấy: "Thế sao lại không mời chú đây đến uống rượu mừng, thật là..."


Cố Nguyễn nở một nụ cưới, mắt to híp lại: "Cháu chỉ thi được vào đại học B, ba nói rằng ông không hài lòng, không cho làm."


Cố Thành: "......"


Nồi từ chỗ nào rơi xuống thế, nói cái gì mà ông đây không cho con làm?


Thật ra những người có mặt trong sự kiện này không cần ba cô giới thiệu, cô và Tư Cẩn cũng biết không ít người, Tư Cẩn chú ý đến hướng đi thương nghiệp, cô nhưng thật ra rất thích xem những chuyện văn thơ nhỏ nhặt của các nhà, những bí mật nhỏ của họ đều bị cô tra xét đến đáy cũng không còn.


Vương tổng này có một đứa con trai độc nhất, từ nhỏ đã được chiều chuộng nên hành vi ngày càng phóng đãng, chuyện thành tích này vẫn luôn khiến ông ta đau đầu, lúc này chỉ có thể đè ngực mình để không bị tức đến hộc máu, tiếp tục cười: "Đứa nhỏ này nói gì thế chứ, đại học B mà ba cháu có thể không hài lòng sao?"


Ông ta không muốn nói chuyện với Cố Nguyễn nữa, ánh mắt rơi vào Tư Cẩn từ nãy giờ vẫn không nói gì, nhìn qua thấy anh có vẻ ôn nhuận, ông ta đánh giá đứa nhỏ này là người thành thật: "Đứa nhỏ này là?"

Cố Thành nói, "Đây là bạn trai của Nguyễn Nguyễn nhà tôi, Tư Cẩn."

Vương tổng trong vòng này nổi tiếng là cái loa phát thanh công cộng, ông ta đã biết chuyện này, ngày mai thôi, giới kinh doanh của Thành phố H sẽ biết hết.


Tư Cẩn không gọi theo Cố Nguyễn, anh bình đạm mở miệng, cùng người đàn ông tài hoa của kiếp trước có chỗ trùng hợp: "Chào Vương tổng."

"Ai ai ai, chào cậu." Cách ông ta nhìn Tư Cẩn không khỏi xem trọng hơn vài phần, mắt cáo già nheo lại.

Đây là do chính miệng Cố Thành thừa nhận đó.

Sau khi Vương tổng rời đi, có rất nhiều người đến nói chuyện với họ, bây giờ ai không biết rằng ông chủ Cố gia một mình nắm quyền, đứa con thứ hai của Cố gia vốn là con nuôi, thế mà còn không biết tốt xấu dám đấu với Cố Thành, hiện giờ lại bị bà nội Cố đưa ra nước ngoài, còn không biết đang nằm ở cái xó xỉnh nào.

Về sau cái gia nghiệp này còn không phải vào tay Cố Nguyễn hết sao.

Nghe nói mừng thọ này của bà nội Cố, một nhà của chú hai Cố gia kia còn chẳng nhận được thiệp mời.

Tuy rằng không biết Tư Cẩn này có thân phận gì, nhưng rất rõ ràng, Cố gia đang tự mình lót đường cho đứa nhỏ này, vì vậy quan hệ sau này với cậu ta phải thân thiết một chút.

Chiếc váy mà Cố Nguyễn mặc là kích cỡ được đo trước khi đến thành phố B, trong khoảng thời gian đến thành phố B này lại bị Tư Cẩn chăm đến béo lên một cân, qua thời gian huấn luyện quân sự rồi nhưng vẫn không thể gầy lại, vì đẹp, cô đã hạn chế khẩu phần ăn, hiện giờ hơi hoa mắt.


Nhưng vẫn còn người không ngừng đi đến bắt chuyện.


"Chúng ta đến chỗ bà nội ngồi ăn chút gì đó nhé?" Tư Cẩn thấp giọng nói, khuôn mặt chứa đầy lo lắng.


"Không được, một lát nữa là kết thúc rồi." Cố Nguyễn trả lời, giọng nói không có sức lực gì, còn muốn duy trì phong thái của tiểu thư khuê các.


Những cô gái như cô cũng coi như là danh viện trong vòng hào môn này, về cơ bản thì họ không ăn gì để tham gia bữa tiệc, dù có đẹp đến đâu thì khi ăn xong họ sẽ không còn hoàn mỹ nữa, huống hồ còn đã trang điểm, cho nên những chiếc bánh kem được bày ở hiện trường cũng chỉ coi như để trang trí.


Tư Cẩn cau mày, "Đói bụng không khó chịu sao? Đẹp quan trọng hay thân thể quan trọng?"


Cố Nguyễn: "Đẹp quan trọng."


Tư Cẩn: "......"


Anh vừa nãy cũng đã đi chào hỏi đơn giản vài người, ngôn ngữ và thái độ đều rất tốt, không nịnh nọt cũng không kiêu căng, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy.


Cuối cùng anh lịch sự nói xin lỗi không thể tiếp chuyện được, sau đó dẫn cô gái nhỏ của mình đi tới khu vườn nhỏ phía sau.



Khu vườn phía sau ngăn cách với sảnh tiệc bằng mấy dãy hành lang, không có người lui tới, là một góc hẻo lánh nhưng lại vô cùng xa hoa lộng lẫy.


Cố gia có ý tưởng rất tốt, dù là ngóc ngách nào đều được sắp xếp hợp lý và chu đáo.


Nhân viên làm trong các xí nghiệp đều được xem xét và đào tạo cẩn thận.


"Tiểu thư, ngài và Cẩn tiên sinh có yêu cầu gì sao?" Một người mặc quần áo bồi bàn thấy hai người đến đây thì tiến lên dò hỏi.


"Không có..." Cố Nguyễn nghĩ Tư Cẩn có điều gì muốn nói nhỏ với cô nên đã từ chối yêu cầu của người phục vụ, nhưng trước khi cô dứt lời, Tư Cẩn đã nói: "Phiền anh giúp tôi chuẩn bị một phần bánh ngọt và một ly sữa bò."


"Vâng."


Cố Nguyễn sững sờ trong một phút, Tư Cẩn dắt cô đến vườn hoa phía sau chỉ vì điều này?!


Nhưng cô thực sự không muốn ăn...

Nhưng nhìn Tư Cẩn khó có khi biểu hiện ra sắc mặt nghiêm khắc với cô, cô không dám nói tiếp nữa.


Đúng vậy, cô đối với Tư Cẩn chính là như vậy, xưa nay anh chiều cô, cô còn có thể lên mặt, làm gì cũng không sợ, nhưng chỉ cần Tư Cẩn xụ mặt với cô, nghiêm khắc nói chuyện với cô, cô một câu cũng không dám cãi lại.


Người phục vụ đến rất nhanh, dưới cái nhìn chăm chú của Tư Cẩn, Cố Nguyễn nhanh chóng nhét vào miệng mình từng miếng một, Tư Cẩn lại cau mày: "Đừng vội vàng, từ từ ăn."


Cố Nguyễn ngẩng mặt lên, nói chuyện mơ hồ không rõ: "Ăn như thế sẽ nhanh mập lắm."


Tư Cẩn cười, lúm đồng tiền bên má lộ ra, anh đưa tay lên giúp cô lau kem ở môi dưới: "Không sao, thêm một chút thịt cũng không sao cả."


Ngón tay anh di chuyển trên mặt Cố Nguyễn, giống như trừng phạt mà véo má cô: "Lần sau không được như vậy nữa."


Lực tay của anh rất nhẹ, cố gắng không làm lem lớp trang điểm của cô, không lại làm cô dựng lông lên.


Giọng nói vừa dứt, di động trong túi của Tư Cẩn đột nhiên vang lên, Tư Cẩn lấy điện thoại ra, liếc nhìn thông báo cuộc gọi, cau mày tiếp nhận, giọng nói đầu dây bên kia dồn dập: "Cẩn tiên sinh, có người xâm nhập."


Tư Cẩn quay lại muộn, hầu hết mọi việc đã được Cố Thành xử lí, Cố Thành giao chuyện còn lại cho anh xử lí.


Cũng coi như kiểm tra năng lực ứng biến của anh một chút.


"Danh tính." Tư Cẩn rất bình tĩnh.


Bên kia trầm mặc một lát: "Cố... Nhị thiếu gia của Cố gia."


-


Bà nội Cố đang xem quà sinh nhật mà Cố Nguyễn và Tư Cẩn tặng ở sảnh tiệc, trên mặt của bà cụ đều là vui vẻ.


"Đây có phải là tác phẩm của đại sư Lý Duyên không?"


"Trong ấn tượng của tôi, đại sư Lý Duyên chưa bao giờ vẽ các tác phẩm liên quan đến tùng hạc."


"Nhưng tùng hạc thật ra rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại."


"Chỉ là mực và giấy này trông cũng quá mới rồi đúng không?"


Hầu hết những người cao tuổi đều có một số sở thích độc đáo, có nhiều người thích các tác phẩm của Lý Duyên.


Một ông lão với chiếc kính lúp chen lấn ra khỏi đám đông.


Đám người xung quanh có chút sôi trào: "Là ông Chu."

Người được gọi là ông Chu, tóc trắng cả đầu, nhưng lại có vẻ phong lưu, mặc áo quan dài có chút bất phàm.


"Ông Chu, ông cũng ở đây sao?" Lão phu nhân khi còn trẻ cũng có làm ăn buôn bán với ông Chu, nhưng quan hệ cũng không thể coi như là quá thân thiết.


Lão Chu này, xưa nay yêu thích tất cả các loại thư pháp và hội họa, đặc biệt là các tác phẩm của Phó Ôn Thạch và Lý Ngưng Nhiễm.


Tuy rằng phần lớn sinh vật như họa sĩ đều nổi danh sau khi chết, Lý Duyên tuy còn sống nhưng xuất thân danh gia vọng tộc, thành danh lại sớm, tranh của ông khá giống với nhân duyên của hai người nên rất được tôn sùng.


Lần trước suýt gặp rắc rối với Cố gia vì một bức tranh, nhưng chính Cố Thành đã phải mất thêm một triệu đồng để có được bức tranh kia.


Chu Sùng lấy kính lúp nhìn đi nhìn lại bức tranh, lẩm bẩm một mình: "Đây là bức vẽ của Lý Duyên sao?"


"Phong cách vẽ tranh quả thực giống nhau."


"Nét vẽ cũng giống..."


"Nhưng mực này quá mới. Có vẻ như nó vừa được sơn. "


Bà nội trông rất bình tĩnh nhưng giọng điệu đầy tự hào: "Đó là lẽ đương nhiên. Bức tranh này là do Nguyễn Nguyễn và Tiểu Cẩn nhà chúng tôi đích thân đến thăm đại sư Lý Duyên, cũng không biết hai đứa nhỏ đã tốn bao nhiêu công sức mới có thể khiến đại sư Lý Duyên vẽ bức Tùng Hạc Duyên Niên này... "


---


"Ha, phô trương lớn như vậy!"


Giọng người đàn ông vang lên ở cửa, kèm theo là giọng nói lo lắng và bất lực của các nhân viên bảo vệ: "Nhị thiếu, ngài không thể đi vào..."

"Dựa vào cái gì mà tôi không thể vào? Mấy tên nhân viên bảo vệ có mắt không tròng như các người cũng dám cản tôi sao?'


Từ chuyện Cố Khải làm hại công ty nhưng lại bị Cố Nguyễn phát hiện lần trước, một nhà Cố Khải đã bị bà nội Cố đưa ra nước ngoài, hai vợ chồng Cố Khải xưa này ăn chơi phung phí đã quen tay, nghe nói ở nước ngoài bị ăn khổ không ít, làm hại cả con gái của mình phải nhảy múa ở quán bar để trả nợ.


"Thiếu gia Cố Khải, hôm nay là sinh nhật lão phu nhân, mong ngài đừng làm mất mặt Cố gia, đây cũng coi như chừa thể diện lại cho ngài."


Đội trưởng đội bảo vệ đã làm việc cho Cố gia nhiều năm, chuyện bên trong hắn cũng hiểu biết không ít, hiểu rằng Cố Khải này cũng chẳng có quyền lực gì nên mới dám lớn giọng.


Hơn nữa, Cẩn thiếu gia đã lên tiếng, chuyện này bọn họ cũng không sợ ông ta.


Cố Khải chế giễu: "Mất mặt? Tại sao lúc trước khi bà ta đuổi chúng tôi đi thì không sợ mất mặt? Bây giờ mới ngại mất mặt sao?"


Cố Khải không quan tâm đến thể diện của mình, lần này ông ta trở về chính là muốn lấy một chút tiền từ Cố gia, ông ta ở nước M bị nghiện ma túy, tiền từ việc Cố Tiệp nhảy múa ở quán bar không đủ cho ông ta dùng, để mua ma túy, ông ta đã vay nặng lãi, tiền lãi ngày càng tăng, đến bây giờ thì ông ta không thể trả được nữa.


Nếu hôm nay không lấy được tiền, ông ta chỉ còn một con đường chết.


Ánh mắt ông ta oán độc nhìn chằm chằm cánh cửa của bữa tiệc, cùng lắm thì mọi người cùng chết.

Bình Luận (0)
Comment