Chương 73: Tôi chính là Mạc Ly (Mộ Mục)
---------------
Đồng dạng nhìn cửa động mê mang còn có Mục Lê cùng Mộ Dung Dịch.
Hai người dùng phương pháp không hợp lý phá trận pháp xong, không thể không đối mặt với con đường căn bản không biết nguy hiểm bao nhiêu phía trước.
Cầu thang buông xuống từ trên trần nhà thoạt nhìn không dài, thế nhưng khi hai người bắt đầu leo lên, lại phát hiện đã leo một hai giờ, vẫn như cũ không nhìn thấy điểm cuối.
Mục Lê thử nhìn hướng phía dưới, lại bị Mộ Dung Dịch ngăn cản.
"Đừng nhìn, nhìn chỉ có thể càng tăng thêm hoảng hốt thôi." Mộ Dung Dịch ở phía sau ngăn cản.
Mục Lê cuối cùng không có nhìn lại xuống phía dưới, bởi vì chính y cũng biết kết quả sẽ không thay đổi, nhìn xuống đơn giản là hai loại kết quả, một loại là nhìn thấy bản thân lơ lửng ở trên không vạn dặm, một loại khác chính là phát hiện cách mặt đất còn rất gần. Nhưng vô luận là loại nào, bản thân cũng không còn lựa chọn lui về.
Mộ Dung Dịch đi theo phía sau Mục Lê, cảm thấy y bắt đầu có chút bồn chồn bất an, thử an ủi y. "Không cần lo lắng, cái cầu thang này chắc chỉ là dùng không gian áp súc, thoạt nhìn không dài, mà trên thực tế khoảng cách có thể là hơn mười ngàn dặm. Người tâm chí không kiên định có thể từ bỏ giữa đường, hoặc là bởi vì sợ hãi sinh ra hoài nghi mà dẫn đến bồn chồn bất an, chỉ cần chúng ta tâm chí kiên định vẫn luôn leo lên phía trước, không gian áp súc này cũng sẽ không quá xa."
Mục Lê đáp một tiếng, tiếp tục hướng lên trên.
Mộ Dung Dịch ở phía sau nhìn mắt cá chân có vẻ tinh tế của y, ánh mắt tối tăm không rõ.
Không ngoài dự liệu của Mộ Dung Dịch, sau khi tiếp tục đi lên hai giờ, hai người rốt cuộc đi tới một tầng.
Mục Lê đi vòng quanh bốn phía một vòng, không khỏi cả kinh.
Xung quanh một mảnh sinh cơ dạt dào, các loại hoa các loại dị thực sinh trưởng cùng nhau rất không hợp lý.
"Đây là hoa viên nhân tạo?" Mục Lê hơi kinh ngạc, quay đầu muốn hỏi Mộ Dung Dịch, lại phát hiện đối phương không hề ở phía sau mình.
Mà lúc này, Mộ Dung Dịch nhìn người trước mắt, nhất thời cảm thấy một loại chua xót không tên lan tràn ở trong miệng.
Mộ Dung Dịch biết, người trước mắt này hẳn là một huyễn cảnh hoặc là cạm bẫy, nhưng hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm vào như vậy, không đành lòng nhìn ít đi một chút.
"Anh khỏe không?" Cái thân ảnh kia nói.
Âm thanh Mộ Dung Dịch có chút nghẹn ngào: "Anh rất khỏe, em thì sao?"
Mạc Ly trước mắt cúi đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười quen thuộc trong ký ức. "Tôi cũng rất tốt, Mộ Dung."
Mộ Dung Dịch nhìn khuôn mặt tươi cười của y, cảm thấy an lòng trước đây chưa từng có. "Vậy thật tốt."
"Nhưng mà, người khiến tôi cảm thấy vui sướng, cũng không phải anh." Mạc Ly nói, phía sau xuất hiện một người khác.
Mộ Dung Dịch nhìn không rõ lắm người kia, thế nhưng hắn có thể nhìn thấy Mạc Ly cười đến đặc biệt vui vẻ nắm chặt tay người kia, hai người tay trong tay đưa lưng với hắn rời đi.
Mộ Dung Dịch cảm giác một luồng thoát lực, đầu đặc biệt đau, hắn nhìn bóng lưng kia, muốn gọi ra tiếng, lại phát hiện cổ họng khô sáp đến căn bản không nói ra thành tiếng.
Sau đó hắn phát hiện mình giống như bị khống chế chạy tới phía sau hai người, muốn tách hai người ra, nhưng mà khí lực trên tay tăng thêm, cái người căn bản nhìn không rõ thân ảnh kia liền té xuống đất, trên đất vừa vặn có một hòn đó sắc bén, cứ như vậy thẳng tắp đâm vào trán cái người kia.
Mộ Dung Dịch đối với một màn hóa thành hí kịch như thế nhất thời không biết phải nói gì.
Mạc Ly ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh tại sao lại muốn đối với tôi như vậy."
Mộ Dung Dịch nhìn y, không biết phải trả lời như thế nào. "Anh... anh không phải..."
"Anh cứ như vậy, tiếp tục tổn thương tôi sao?" Ánh mắt Mạc Ly mơ hồ, mang theo một loại tuyệt vọng khiến người đau lòng.
Mộ Dung Dịch lắc đầu: "Không đúng, không..." Hắn không biết phải nói ra miệng như thế nào, trên thế giới này, người hy vọng em hạnh phúc nhất chính là anh.
"Anh..., xin lỗi."
Mạc Ly rút ra một con dao găm, đặt ở trên cổ Mộ Dung Dịch, "Nếu như anh phá huỷ hạnh phúc của tôi, liền dùng mạng của anh để trả lại đi."
Mộ Dung Dịch nhìn vẻ mặt của y, chậm rãi nhắm mắt lại. "Nếu như anh chết có thể khiến em vui vẻ hơn, thì cũng được."
Cảm giác lạnh lẽo của dao găm dần dần lan ra trên cổ, Mộ Dung Dịch nghĩ tới rất nhiều hồi ức rải rác. Thời điểm hai người lần đầu gặp gỡ, thời điểm hai người ở cùng nhau, sinh hoạt lúc đi học của hai người, còn có một ngày kia nghe được tin dữ y chết trên chiến trường.
Hắn sau khi y chết mới hiểu được, y đối với mình, từ lâu chính là tồn tại không thể thiếu được trong sinh mạng, không giống với anh em, không giống với cha mẹ, là người muốn trông coi lẫn nhau một đời.
Hắn thật hy vọng, có thể dùng tất cả, để đổi lại gặp lại khi còn sống, nhưng mà y, ngay cả trong mộng cũng không có tới gặp. Đại khái là mệt mỏi với tình yêu, cũng đại khái là đã không còn thương, cho dù là kiếp sau, cho dù có kiếp sau, có lẽ cũng không nguyện gặp lại.
Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn cứ sống trong một loại trạng thái ngơ ngác, mà có lẽ bây giờ, là thời điểm giải thoát rồi.
Hắn cảm giác được dao găm lạnh lẽo dần dần đâm vào da trên cổ, vào lúc này, từ xa xa truyền đến một trận rêи ɾỉ thống khổ.
Đó là... giọng của Mục Lê.
Ánh mắt của Mộ Dung Dịch dần dần thanh minh, hắn nhìn khuôn mặt ngày đêm nhớ thương trước mắt, nhẹ nhàng đẩy dao găm ở trên cổ ra.
"Xin lỗi, tuy rằng chết ở trên tay em, đại khái là giải thoát tốt nhất cùng nơi trở về hạnh phúc nhất, nhưng, em dù sao cũng là giả, nếu như là y, đại khái căn bản là không muốn nhìn thấy anh."
Người trong mộng trước mắt dần dần biến thành một gốc cây dị thực, mà cảnh sắc ở xung quanh cũng dần dần biến mất. Thời điểm Mộ Dung Dịch lại mở mắt ra, liền phát hiện mình đang ở trong một mảnh rừng dị thực.
Tiếng rêи ɾỉ lần thứ hai truyền đến, Mộ Dung Dịch thuận theo âm thanh ngẩng đầu, phát hiện Mục Lê treo ở một gốc dị thực dây leo, phía dưới dây leo có một đóa hoa màu đen khổng lồ đang đong đưa, tựa hồ muốn nuốt chửng Mục Lê.
"Mục Lê!" Mộ Dung Dịch vội vàng hô.
Nhưng mà Mục Lê tựa như lâm vào trong mộng cảnh, đôi mắt nhắm chặt, còn đang nói mớ. Mộ Dung Dịch biết đối phương hẳn là đang lâm vào một mộng cảnh giống như bản thân lúc trước, mà cái mộng cảnh này, hiển nhiên không phải hồi ức tốt đẹp gì, bởi vì biểu tình của đối phương thoạt nhìn rõ ràng hiện ra thống khổ.
Mộ Dung Dịch có chút nóng nảy, nếu như bây giờ mình công kích dị thực hình dáng dây leo kia, không biết đối phương có thể bởi vậy thả ra khiến cho Mục Lê rơi vào bên trong bông hoa dị thực cũng đang mơ ước y ở phía dưới, hai cây dị thực này rõ ràng cũng không phải loại hiền lành gì.
Mộ Dung Dịch thả Tinh thần lực ra, hy vọng đối phương có thể cảm nhận được kêu gọi của hắn. Nhưng sau khi Tinh thần lực chạm đến Mục Lê, lại không cảm giác được bất kỳ đáp lại gì, đối phương tựa như rơi vào một giấc mộng rất sâu, không thể tỉnh lại.
Mộ Dung Dịch có chút nóng nảy, hắn không biết đối phương lâm vào trong giấc mộng như thế nào, phải làm thế nào mới tỉnh lại. Một đường cùng đi với nhau này, hắn phát hiện đối phương rõ ràng có sức đề kháng với loại dị thực huyễn ảo này hơn mình rất nhiều, gần như mỗi lần đều là đối phương cứu hắn.
Tinh thần lực của y cũng không mạnh hơn mình, điều này chỉ có hai trường hợp, một là tâm chí của y phải rất kiên định, một loại khác chính là đối phương là một người vô dục vô cầu, không có phiền não thế tục, tự nhiên cũng sẽ không có điểm yếu.
Thế nhưng giờ khắc này đối phương rõ ràng là lâm vào mộng cảnh rất sâu, một là bởi vì loại dị thực này mạnh mẽ hơn so với trên đường, một loại tình huống khác chính là, dị thực này tìm được ký ức bị chôn sâu trong lòng y chưa từng bị gọi ra.
Mộ Dung Dịch phát hiện mình có lẽ rất khó gọi Mục Lê tỉnh lại, hắn nghĩ, triệu hoán ra Vật cộng sinh Tinh thần lực của mình. Báo Vàng Tia Chớp* sau lần thứ hai được triệu hoán hơi kinh ngạc, cũng đã gần mười năm rồi chủ nhân chưa từng triệu hoán nó ra ngoài, mà chỉ ngắn ngủi mấy ngày liền liên tục triệu hoán, Báo Vàng Tia Chớp có chút không quen.
*cái ẻm này mấy chương trước rõ ràng là Phi Báo (飞豹) mà chẳng hiểu sao chương này lại thành Thiểm Điện Kim Báo (闪电金豹)... tui có cảm giác tác giả không muốn bị lặp từ nên thay đổi cách gọi tên liên tục, cơ mà sao cứ như là tác giả quên tên nhân vật rùi bịa ra ấy...
"Chờ chút nữa ta đi lên cứu người, mày ở phía dưới trông coi dị thực bên dưới, nhất định không thể để nó chạm tới Mục Lê." Mộ Dung Dịch nói.
Phi báo lúc này mới chú ý tới người trước đấy mình khá yêu thích đang bị treo ở trên một dị thực dây leo cao to, mà phía dưới, còn có một cây dị thực đang rục rịch.
"Tình trạng của y có vẻ không tốt lắm." Phi Báo nhìn Mục Lê đang bị treo ở trên dây leo.
Mộ Dung Dịch gật đầu, trong lòng càng thêm sốt ruột, cũng là vì trạng thái hiện tại của Mục Lê rõ ràng cho thấy đang ở trong mộng rất sâu, nếu như không thể đem y ra khỏi mộng cảnh đúng lúc, chỉ sợ y sẽ chìm đắm trong giấc mộng vĩnh viễn không thể ra được.
Mộ Dung Dịch để Phi Báo ở phía dưới dây dưa kéo lại đóa hoa màu đen không rõ kia, một bên khác triệu hoán ra thẻ bài Bạo Long Hỏa Diễm cấp tám, tấn công về hướng dị thực dây leo không biết kia.
Điều khiến Mộ Dung Dịch vui mừng chính là, chủng loại dị thực không rõ ở khu vực này tuy nhiều, nhưng hình như đều rất độc lập với nhau, thuộc về loại hình nước sông không phạm nước giếng. Cho dù là Phi Báo đang đọ sức với hoa đen, hay là hắn đang chiến đấu với dị thực loại dây leo, các dị thực khác xung quanh đều treo lên một bộ tư thái việc không liên quan đến mình, điều này làm cho hắn hơi yên tâm một ít, dù sao lấy tài nghệ của hắn muốn đối phó với nhiều dị thực không rõ thuộc tính như vậy, hắn thật không có phần thắng gì.
Dị thực dây loại nhận ra có người mơ ước con mồi của nó, có chút phẫn nộ rút ra một cái dây leo khác. Dây leo rút ra khác với dây leo cuốn lấy Mục Lê, trên dây leo mang theo gai nhọn sắc bén, trên đỉnh gai lại mang theo điện, có vẻ là dị thực hệ sấm sét.
Mộ Dung Dịch vốn cho là Bạo Long Hỏa Diễm cấp tám có thể thoải mái đối phó cây dây leo này, nhưng trong lúc chiến đấu Bạo Long Hỏa Diễm cũng không chiếm được thượng phong, thậm chí bởi vì phải tránh khỏi tổn thương đến Mục Lê ở trên dây leo, Bạo Long Hỏa Diễm tay chân gò bó bị từng sợi dây leo đánh trúng, sấm sét mạnh mẽ đánh đến Bạo Long Hỏa Diễm thương tích đầy mình.
Mộ Dung Dịch biết không thể cứ tiếp tục như vậy, trạng thái của Mục Lê thoạt nhìn càng ngày càng không tốt, nếu như không thể nhanh chóng kết thúc chiến đấu, như vậy cho dù đánh thắng cứu người, đối phương có thể cũng đã vĩnh viễn rơi vào mộng cảnh, không giải quyết được vấn đề gì.
Mộ Dung Dịch nghĩ, liền móc ra một tấm thẻ bài bốn sao Chuột Phiên Phiên. Nếu là bình thường, cho dù đồng thời sử dụng hai tấm thẻ bài cấp cao, đối với Mộ Dung Dịch cũng có thể thoải mái điều động, nhưng một đường đi đến đây tinh thần của hai người đều tiêu hao rất lớn, tình trạng của bản thân cũng bởi vì nhiều bồi hồi ở trong hiện thực và mộng cảnh mà trở nên khá gay go, cho nên hiện tại dù chỉ dùng một tấm thẻ bài bốn sao, Mộ Dung Dịch cũng cảm thấy tương đối vất vả.
Bản thân Chuột Phiên Phiên có lực sát thương gần như có thể bỏ qua, nhưng Chuột Phiên Phiên đặc biệt am hiểu đánh lén cùng ăn cắp, ý nghĩ của Mộ Dung Dịch hiện tại là dù thế nào cũng phải cứu Mục Lê trước tiên.
Thể tích của Chuột Phiên Phiên cực nhỏ, dị thực không rõ tương đối cao to cùng Bạo Long Hỏa Diễm, quả thực không có ai chú ý sự tồn tại của nó. Mộ Dung Dịch vừa khống chế Bạo Long Hỏa Diễm dây dưa với dị thực dây leo, vừa để cho Chuột Phiên Phiên nhanh chóng tìm tới dây leo kia đang cuốn lấy Mục Lê.
Cái dây leo đang quấn lấy Mục Lê không giống với cái khác, bản thân nó cũng không có tính chất công kích gì, Chuột Phiên Phiên tung người nhảy một cái tới trên người Mục Lê, hy vọng y có thể tỉnh lại.
Nhưng mà Mục Lê hoàn toàn ở trong trạng thái hôn mê, Mộ Dung Dịch không thể làm gì khác hơn là để Chuột Phiên Phiên thử gỡ Mục Lê ra khỏi dây leo. Dị thực dây leo đang dây dưa cùng Bạo Long Hỏa Diễm hình như cảm thấy có người mơ ước con mồi của nó, nhất thời táo bạo lên, dây leo vung vẫy càng nhanh hơn.
Biết nếu tiếp tục kéo dài trạng thái Mục Lê càng ngày càng không tốt, Mộ Dung Dịch quyết định tử chiến đến cùng. Sau khi khống chế Báo Vàng Tia Chớp, Bạo Long Hỏa Diễm cùng Chuột Phiên Phiên, Mộ Dung Dịch để cho Bạo Long Hỏa Diễm trực tiếp tấn công ngay vào thân cây cao to của dây leo, thừa dịp thân cây đau đớn không cách nào khống chế tốt dây leo, Chuột Phiên Phiên nhanh chóng đem Mục Lê từ trên dây leo gỡ ra, mà Phi Báo nhanh chóng tiếp nhận Mục Lê, tiến về phía Mộ Dung Dịch.
Dây leo cùng đóa hoa màu đen đều bị chọc giận, điên cuồng phát động công kích với hai người. Mộ Dung Dịch không dám ham chiến, vội vàng kéo Mục Lê đang hôn mê đi, ngồi trên Báo Vàng Tia Chớp nhanh chóng đi, vừa chỉ huy Bạo Long Hỏa Diễm cắt đuôi.
Hai người bay hồi lâu, Mộ Dung Dịch cảm thấy mất liên hệ với Bạo Long Hỏa Diễm, xem ra tấm thẻ bài tám sao kia đã tiêu hao hết.
Tuy rằng Phi Báo bay rất xa, nhưng hai người vẫn như cũ ở trong hoàn cảnh vây quanh đều là dị thực, chỉ là máy loại dị thực này có vẻ tính chủ động công kích không cao lắm.
Mộ Dung Dịch có chút lo lắng, nếu như nơi này cũng là súc địa giống như cầu thang trước đấy, vậy hắn không rõ có thể chạy ra hay không.
Tìm một mảnh đất phân bố tương đối ít dị thực, Mộ Dung Dịch thu xếp cẩn thận cho Mục Lê. Từ trong không gian chứa đồ lấy ra một ít đồ ăn tiện lợi, suy nghĩ một lát, Mộ Dung Dịch vẫn nổi lửa, không thuần thục làm một ít đồ ăn đơn giản.
Mộ Dung Dịch trên căn bản không làm cơm, làm đến phi thường hỏng bét, Báo Vàng Tia Chớp bên cạnh ghét bỏ đồ ăn hắn luộc, ngậm một cái đồ ăn tiện lợi dưới đất, đi tới bên người Mục Lê nằm xuống.
(Ada: là anh em sao thằng anh thất bại thảm hại hơn thằng em vậy, tình yêu không ra gì, nấu ăn cũng dở tệ... anh là con ghẻ của tác giả hả...)
Sau khi rời khỏi dây leo trạng thái của Mục Lê có vẻ khá hơn một chút, nhưng vẫn cứ hôn mê. Báo Vàng Tia Chớp vẫn rất yêu thích người này, dù sao Vật cộng sinh Tinh thần lực chính là tâm ý tương thông với chủ nhân.
Báo Vàng Tia Chớp nhìn người đang nằm, mặt mày phổ thông, cũng không kỳ lạ, lại khiến người, à không, báo cảm thấy rất dễ nhìn. Không tự chủ được, Phi Báo duỗi ra chi trước, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc dài buông xuống của người kia.
Mộ Dung Dịch đang ngồi một bên thật vất vả nấu món canh thập cẩm đơn giản nhìn một người một báo, rơi vào trầm tư.
Đối với Mục Lê, tình cảm của hắn cực kỳ phức tạp, hắn thừa nhận, hắn có thể để ý y, là vì nụ cười của y rất giống với Mạc Ly, tên cũng rất giống. Nhưng bọn y cuối cùng là hai người, Mục Lê là Ma thẻ sư mà không phải là Chế thẻ sư, y cũng không có dung nhan khuynh thành như Mạc Ly, y còn là một nhà thám hiểm hào hiệp tha thiết cuộc sống.
Mà Mộ Dung Dịch hắn, không có tư cách đem một người làm thay thế phẩm, mà Mạc Ly, cũng không thể thay thế.
Nghĩ rõ ràng, Mộ Dung Dịch không trầm mê ở trong tâm tình hỗn loạn, hắn múc một bát canh thập cẩm, ngồi xuống bên cạnh Mục Lê.
Nhẹ nhàng đẩy Mục Lê vẫn như cũ nhắm mắt, Mục Lê quay đầu, một bộ dáng đừng quấy rầy.
Mộ Dung Dịch cũng rất hiếm thấy được bộ dáng thả xuống phòng bị như vậy của Mục Lê, không đành quấy rối, nhưng cứ tiếp tục ngủ thì canh nguội mất. Mộ Dung Dịch tăng thêm lực lắc lắc Mục Lê, Mục Lê cuối cùng tỉnh lại từ trong mộng.
Vừa tỉnh lại, Mục Lê xoa xoa cái trán, nhìn Mộ Dung Dịch cầm bát canh trước mắt. Y mơ một giấc mộng rất chân thực, rất dài rất dài, cho nên y thiếu chút nữa rơi vào trong mộng cảnh không tỉnh lại được.
"Tôi vừa nãy là trúng chiêu sao?" Mục Lê hỏi.
Mộ Dung Dịch gật gật đầu.
Mục Lê không nói gì, nhìn Mộ Dung Dịch một thân dáng vẻ chật vật, có vẻ rất thảm. "Cảm ơn anh."
Từ sau khi tiến vào bí cảnh, Mục Lê vẫn không cho Mộ Dung Dịch sắc mặt tốt gì, cho nên khi đối phương nói chuyện tạ ơn, Mộ Dung Dịch cảm thấy có chút không quen.
"Uống chút canh đi." Mộ Dung Dịch cầm bát đưa tới.
Mục Lê lắc lắc đầu. "Tôi không có khẩu vị gì, chúng ta nên nghĩ lại phải đi ra khỏi nơi này như thế nào đi."
Mộ Dung Dịch thả bát xuống, nhìn bốn phía lít nha lít nhít các loại dị thực không rõ, rơi vào trầm mặc.
"Mấy dị thực này đều có thuộc tính mê hoặc tâm trí rất mạnh, ngay cả tôi vừa nãy cũng trúng chiêu. Hơn nữa mấy dị thực này tôi gần như đều chưa từng nhìn thấy, có thể là dị thực đã bị huỷ diệt vạn năm trước, hơn nữa đẳng cấp có vẻ cũng không thấp. Chúng liều mạng nhất định là không được, lại chưa nói Tinh thần lực của chúng ra cũng đã tiêu hao rất lớn, thẻ bài còn lại cũng cực kỳ có hạn, muốn đánh lại quá nhiều dị thực đẳng cấp cao như vậy căn bản không có khả năng." Mục Lê phân tích nói.
Mộ Dung Dịch gật đầu, nghe y tiếp tục giảng.
"Một điểm có lợi duy nhất của chúng ta đại khái chính là mấy dị thực này phần lớn không phải loại hình chủ động công kích, như vậy chúng ta chỉ cần ý chí kiên định đừng để bị ảo cảnh cản trở, chỉ liều qua mấy dị thực chủ động công kích vẫn có khả năng." Mục Lê nói.
Mộ Dung Dịch nhìn bộ dáng lạc quan cười cười của y, tiếp tục gật đầu biểu thị khẳng định. Nhưng trong lòng Mộ Dung Dịch lại kém xa vẻ ngoài bình tĩnh như này.
Mộ Dung Dịch từng nghe được một truyền thuyết, có liên quan đến bí cảnh Chiêu Linh. Bí cảnh Chiêu Linh là một bí cảnh cấp thấp, độ nguy hiểm không cao, bảo vật trong bí cảnh cũng có hạn. Nhưng có một bản ghi chép không để người biết, bên trong bí cảnh Chiêu Linh ẩn giấu một cái bí cảnh, thời gian bất định tùy cơ mở ra, nếu như vừa vặn tiến vào một năm này, vậy tất nhiên có thể thu được lượng lớn trân bảo. Nhưng cái bí cảnh trong bí cảnh này một khi mở ra, trình độ nguy hiểm không thể so với bình thường, nhất định phải có người an giấc ngàn thu nơi này.
Mộ Dung Dịch nhìn Mục Lê đang nghiêm túc chuẩn bị làm thế nào để đi ra bí cảnh, nhắm hai mắt lại.
Mục Lê rất nhanh điều chỉnh xong trạng thái, dự định thừa thế xông lên, đi ra khỏi địa phương tràn đầy dị thực không rõ này.
Mộ Dung Dịch kêu y lại, từ trong vòng tay chứa đồ lấy đồ vật ra. "Không gian chứa đồ của cậu bên trong vẫn còn chỗ đi, tôi chỗ này có vài thứ trước tiên gửi ở chỗ cậu."
Mộ Dung Dịch nói xong bắt đầu lấy ra lượng lớn kỳ trân trong vòng tay, bao gồm cả dược liệu quý giá cùng một ít thẻ bài cao cấp đều sửa sang lại, để cho Mục Lê thu.
"Anh đây là đang làm gì?" Mục Lê nhíu mày.
Mộ Dung Dịch không ngẩng đầu, tiếp tục thu dọn đồ đạc. "Chính là trước tiên đặt ở chỗ cậu, nếu như... tôi xảy ra chuyện gì, cậu có thể mang đồ vật đi ra ngoài."
Mục Lê có chút phẫn nộ ném đồ vật xuống đất. "Anh có ý gì, hiện tại cứ thế muốn từ bỏ sao, Mộ Dung Dịch anh không phải người nhu nhược vô dụng như thế đi."
Nụ cười của Mộ Dung Dịch có chút ảm đạm. "Để ngừa vạn nhất mà, dù sao khống chế tinh thần của tôi cũng không tốt lắm, tỷ lệ ngoài ý muốn cao hơn cậu nhiều lắm, nếu như cái bí cảnh này nhất định phải lưu lại một người, như vậy tôi khá thích hợp hơn."
Biểu tình của Mục Lê vốn có chút phẫn nộ tại thời điểm nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của Mộ Dung Dịch thì đình chỉ. Y không nói một lời, thu thập đồ vật trên đất đi về phía trước.
Hai người một đường không nói một chữ, vượt mọi chông gai tiến lên.
Dị thực một đường đều là chủng loại hai người không gọi ra được tên, lực sát thương lại xa xa mạnh hơn ngày thường họ nhìn thấy.
Bình thường thì dị thực cùng dị thú giống nhau đều là tuân theo quy luật tuần hoàn Vua không gặp Vua, trong phạm vi rất lớn xuất hiện dị thực cấp cao, cũng sẽ không có dị thực cấp cao khác, nhưng mà loại địa phương hai, ba bước liền gặp một cây dị thực cấp cao này, đoạn đường này hai người đi xuống, đã không phải là mệt mỏi, mà là có chút tuyệt vọng.
Sau khi trải qua mấy trận chiến đấu, hai người tìm một địa phương tương đối bí mật tu sửa một chút.
"Thẻ bài còn lại không nhiều, có lẽ chỉ có thể tiếp tục chống đỡ mười trận chiến nữa liền đến cực hạn." Mục Lê đếm đếm đồ vật còn lại trên người.
Một bên khác Mộ Dung Dịch không hề nói gì, so với thẻ bài, hắn cảm thấy Tinh thần lực tiêu hao gần hết mới là vấn đề mấu chốt, nhưng hắn cũng không nói gì, hiện tại con đường phía trước đã đủ tuyệt vọng, có một số việc mặc dù mọi người đều ngầm hiểu, nhưng thà giấu trong lòng, cũng không nguyện nói ra làm sĩ khí càng thêm thấp.
"Chẳng qua anh còn chưa phát hiện, mấy lần chiến đấu bảy, tám lần vừa nãy, sức chiến đấu của dị thực rõ ràng yếu hơn trước đó không ít, cho nên tôi cảm thấy chúng ta rất nhanh sẽ đến bên rìa." Mục Lê phân tích.
Mộ Dung Dịch liếc mắt nhìn y, gật gật đầu. Kỳ thực trong lòng Mộ Dung Dịch càng thêm bất an, sức chiến đấu dị thực càng trở nên yếu, có khi không hẳn là vì đến gần rìa, còn có một loại khả năng, chính là xung quanh chỗ này tồn tại dị thực mạnh mẽ bất thường.
"Chúng ta tiếp tục chống đỡ, rất nhanh liền có thể đi ra khỏi nơi này." Mục Lê lấy giấy ra vẽ lại bản đồ phân bố dị thực vừa nãy cùng nhau đi tới, nghiêm túc phân tích.
Mộ Dung Dịch nhìn vết thương nhỏ vụn trên mặt người này, từ không gian chứa đồ lấy ra một ít dụng cụ chữa bệnh đơn giản. "Tôi chỗ này không mang theo dụng cụ chữa bệnh cỡ lớn gì, cậu trước tiên dùng những thứ này xử lý vết thương một chút."
Mục Lê liếc mắt nhìn, không nhận lấy. "Hiện tại thời gian không đợi người, chúng ta ở nơi này càng lâu, biến số lại càng lớn, vẫn không nên lãng phí thời gian trên loại vết thương nhỏ này, nhanh chóng lao ra ngoài mới chính xác."
Mục Lê nói xong liền đứng lên, thu thập sơ qua, dự định tiếp tục xuất phát. Mộ Dung Dịch không hề nói gì, tiếp tục đi theo phía sau.
Mấy trận chiến đấu tiếp theo quả nhiên như Mục Lê dự liệu, sức chiến đấu của dị thực đều không mạnh, hai người cũng không cần tiêu tốn quá nhiều Tinh thần lực để đạt được thắng lợi. Ngọn lửa hy vọng trong lòng hai người vốn có chút dập tắt lại bắt đầu bốc cháy trở lại.
"Anh xem bên kia kìa!" Mục Lê chỉ về đằng trước.
Mộ Dung Dịch lần đầu tiên cảm giác được từ trước đến giờ trong giọng nói của Mục Lê chan chứa thật nhiều tâm tình, vui sướng và giải thoát trộn lẫn với nhau. Nhìn theo ngón tay của Mục Lê, Mộ Dung Dịch thấy được tia sáng không giống với tối tăm một đường đi tới ban nãy, bên ngoài là trời xanh mây trắng đã lâu không nhìn thấy.
Mang theo ước mơ, hai người chạy hướng tới cửa ra.
"Chờ một chút!" Mộ Dung Dịch bỗng nhiên dừng chân lại, nắm lấy tay Mục Lê.
Mục Lê có chút không rõ quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn.
"Tôi có loại cảm giác bất an, phía trước không đúng lắm." Mộ Dung Dịch nói.
Mục Lê nhìn về phía trước, địa phương một đường phía trước như cửa ra cũng không có dị thực gì, thoạt nhìn yên tĩnh an lành, cũng không có bất kỳ chỗ không đúng nào. Nhưng Mục Lê biết giác quan thứ sáu của Mộ Dung Dịch phi thường chuẩn, cho nên y vẫn tăng cao cảnh giác.
Cứ đứng yên tại chỗ cũng không phải biện pháp, hai người chỉ có thể từng chút một tiến lên.
Một đường bình an vô sự, cửa động đang ở ngay trước mắt, Mục Lê vẫn luôn căng thẳng, thần sắc rốt cuộc thoáng thư giãn.
Lúc này tình huống bỗng nhiên phát sinh biến dị, chỉ thấy đất đai nguyên bản bằng phẳng bỗng nhiên rạn nứt, từ nơi vết nứt toát ra rất nhiều đồ vật có hình dáng giống cỏ nước.
Mộ Dung Dịch vội vàng triệu hoán Vật cộng sinh Báo Vàng Tia Chớp, ôm chặt lấy Mục Lê, để Báo Vàng Tia Chớp nâng hai người bay hướng lên trên, rời xa mấy sinh vật kỳ quái này.
Theo vết rạn nứt trên mặt đất càng lúc càng lớn, sinh vật dưới lòng đất cũng lộ ra hình thái nguyên bản. Đó là một cái sinh vật không ra ngô ra khoai, hai người không cách nào phán đoán nó đến cùng thuộc về dị thực hay dị thú. Phía trên của nó có một đóa hoa màu đỏ khổng lồ, trên cánh hoa tất cả đều là vật có dạng chấm màu trắng, nhìn kỹ vật dạng điểm kia hình dáng như từng cái đầu lâu, vô cùng khủng bố. Mà phía dưới nó là một thân thể hình sợi dựng thẳng màu nâu xám, mọc ra tứ chi, trên tứ chi tràn lan rất nhiều vật có dạng sợi cỏ nước ngắn dài không đồng đều, hình tượng vô cùng đáng ghét.
Hai người không kịp nhìn kỹ, bởi vì sinh vật kỳ quái rất nhanh phát động công kích. Mấy cái cỏ nước này đó tựa như có thể tùy ý thay đổi dài ngắn, vừa chặn lại con đường tiến lên của hai người, vừa phát động công kích mãnh liệt hướng hai người.
Mộ Dung Dịch cùng Mục Lê nhanh chóng tìm thẻ bài có thể sử dụng mạnh mẽ nhất, phản kích cỏ nước đang áp sát.
Nhưng mà cỏ nước này dường như có thể sống lại vậy, bất luận hai người chém đứt bao nhiêu, thiêu huỷ bao nhiêu, đống cỏ nước ấy đều không giảm bớt, trái lại càng có xu thế càng lúc càng kịch liệt.
"Cứ tiếp tục như vậy cũng không được." Mộ Dung Dịch nói. "Như vậy chúng ta sớm muộn cũng sẽ tiêu hao hết Tinh thần lực, tươi sống mệt chết."
Mục Lê cũng biết không thể tiếp tục như thế, nhưng trước mắt bọn họ căn bản không thể tự lo xong, có thể chặt đứt đám cỏ nước cuồn cuộn không ngừng này cũng đã dùng hết khí lực.
"Chúng ta trực tiếp chém đứt tứ chi của cái thứ không ra ngô ra khoai này, sau đó cậu trước tiên kiềm chế đống cỏ nước này, sau đó đến lượt tôi." Mộ Dung Dịch nói.
Mục Lê mơ hồ cảm thấy đây cũng không phải phương pháp rất tốt, nhưng thấy Mộ Dung Dịch kiên trì, vẫn gật đầu một cái.
Phi Báo cùng Mục Lê cùng nhau, tiếp tục chiến đấu với cỏ nước không ngừng kéo tới, mà Mộ Dung Dịch thì lại gọi thẻ bài về trực tiếp đánh tới thứ không rõ kia.
Thứ không rõ kia hiển nhiên không nghĩ tới đối thủ thậm chí có dũng khí trực tiếp đánh tới, nhất thời có chút không ứng phó kịp. Cỏ nước nguyên bản tấn công Mục Lê có thứ tự bắt đầu thay đổi không có trình tự.
Thứ không rõ rất nhanh liền điều chỉnh trạng thái, bộ phận màu nâu xám nguyên bản thoạt nhìn như thân mình vậy mà lộ ra một cái miệng, trong miệng mở ra đầy răng nanh dữ tợn, đáng sợ nhất chính là trong miệng phun ra ngọn lửa cỡ lớn.
Mộ Dung Dịch thiếu chút nữa không kịp né tránh, vội vàng triệu hoán ra thẻ bài hệ Thủy không còn lại bao nhiêu, quấn lấy đối thủ cùng chiến đấu.
Trận chiến giằng co trong chốc lát, Mục Lê có thể cảm thấy Mộ Dung Dịch thoáng chiếm thượng phong, bởi vì cỏ nước nguyên bản cuồn cuộn không ngừng có chút bộ dáng không còn lực lượng dự trữ, công kích phát động về hướng Mục Lê yếu bớt đi.
Đóa hoa trên thân mình nguyên bản không có động tĩnh gì tựa như vật trang trí bắt đầu chậm rãi tách ra, một luồng mùi hương ngọt ngào tràn ngập lan tỏa.
Mộ Dung Dịch mơ hồ cảm giác đây không phải dấu hiệu tốt, vội vàng kêu Mục Lê đi xa một chút.
Mộ Dung Dịch không kịp né tránh, hít phải ngụm mùi hương, mùi hương ngọt ngào rất nhanh tràn ngập trong mỗi tế bào. Mộ Dung Dịch thầm than không tốt, vội vàng kêu Mục Lê.
"Cậu nhanh chóng chạy, tôi cắt đuôi." Mộ Dung Dịch nói.
Mục Lê cảm thấy có chút khó giải thích được, nhưng nhìn thấy Mộ Dung Dịch kéo dài chế trụ thứ không rõ, Mục Lê cũng biết hiện tại nhanh chóng thoát thân, như vậy đối phương cũng không cần chăm sóc chính mình.
Mục Lê một đường chạy đến phương hướng thoạt nhìn như lối ra, đám cỏ nước không có ngăn cản, chạy trốn hồi lâu, Mục Lê rốt cuộc thấy được cửa động.
Thế giới ở bên ngoài cửa động giống như lúc hai người mới tiến đến, một mảnh thảo nguyên mênh mông. Hai người đi lại vài ngày đêm bên trong tháp, không biết leo bao lâu, thế nhưng hiện tại nhìn xuống, cũng chỉ có khoảng độ cao ba mươi, bốn mươi mét mà thôi.
Dù thế nào thì có thể bay ra ngoài là tốt rồi, Mục Lê quay đầu muốn nhìn mộ chút Mộ Dung Dịch có đi theo tới hay không, lại phát hiện Mộ Dung Dịch còn đang triền đấu với thứ không rõ.
Mộ Dung Dịch bắt đầu có chút lực bất tòng tâm, thứ không rõ tấn công hắn còn có thể chống lại, nhưng đối phương lại là một bộ dáng không gì xuyên thủng bách độc bất xâm. Tuy rằng vật có dạng cỏ nước bên cạnh bởi vì công kích của hắn mà uy lực yếu bớt, nhưng bộ phận thân mình vẫn một bộ dáng lông tóc không thương.
Không cẩn thận hít phải mùi hương có tác dụng huyễn ảo tâm trí, giống với rất nhiều dị thực khác ở nơi này, Mộ Dung Dịch kiên cường chống đỡ muốn để cho mình tỉnh táo.
Không biết Mục Lê có chạy được ra ngoài hay không. Mộ Dung Dịch nghĩ.
Hắn không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu, hắn cũng bỏ qua khả năng muốn đi ra từ nơi này, hắn hiện tại chỉ hy vọng Mục Lê có thể nhanh chóng đi ra ngoài, dù sao cũng là mình làm cho y đến đây chịu đựng nguy hiểm không nên có này.
Mộ Dung Dịch triệu hoán thẻ bài cùng chỉ huy chiến đấu đều có chút choáng váng, hắn cảm giác tinh thần của mình phân chia thành hai khối, một khối vẫn như cũ đang kéo dài chống lại, một khối khác bắt đầu nhớ lại rất nhiều chuyện.
Không biết Mạc Ly khi đó chết trận sa trường là cảm giác gì, là tuyệt vọng, hay là vẫn cất giấu hy vọng trong lòng đây. Y hẳn là hận chính mình đi, tại thời điểm trọng yếu nhất, mình không có ở bên người. Nếu như khi đó, mình có thể ở bên cạnh y thì tốt, có lẽ y sẽ không phải chết, cũng có thể là bọn họ sẽ cùng chết, bất kể là loại nào, đều tốt hơn hắn một người cô đơn lưu lại, không thể hướng về phía trước, cũng không cách nào nhìn lại.
Không, nếu như khi đó mình ở bên cạnh y, hắn dù thế nào cũng sẽ không để cho y có chút nguy hiểm nào, một chút cũng không thể có. Hắn sẽ bảo vệ y, vì y chết trận sa trường.
"Mộ Dung Dịch, anh đến cùng là đang làm gì thế hả!" Một giọng nói phẫn nộ vang lên ở phía sau.
Mộ Dung Dịch giờ khắc này đã có chút hoảng hốt, chỉ là thân thể vẫn như cũ trung thành tuyệt đối tuần hoàn theo ý nghĩ kiên định nhất, phải bảo vệ người kia đi ra ngoài.
Lại một trận công kích kéo tới, có người triệu hoán ma thẻ ngăn trở thay hắn. Mộ Dung Dịch quay đầu lại, phát hiện Mục Lê trở lại, đứng ngay sau lưng hắn.
Hắn có chút hoảng hốt, thân ảnh trong trí nhớ trùng điệp với người trước mắt.
"Cậu trở về làm gì, nhanh đi một chút, tôi còn có thể chống đỡ một lát nữa." Mộ Dung Dịch hô.
"Tôi đi thì một mình anh định đi thế nào?" Mục Lê hỏi.
Đi như thế nào? Tôi căn bản không có nghĩ tới phải đi, cứ ở lại chỗ này đi.
"Cậu đi nhanh đi, chúng ta không thể hai người cùng chạy, nếu như nhất định phải lưu lại một người, đó nhất định là tôi." Mộ Dung Dịch thể lực đã không đủ để chống đỡ hắn lớn tiếng nói chuyện.
Mục Lê móc ra thẻ bài chiến đấu. "Tôi không phải là loại người để lại bạn bè tự mình thoát thân."
Mộ Dung Dịch lộ ra nụ cười: "Tôi rất vui, cậu còn coi tôi là bạn bè. Chẳng qua tôi nói nghiêm túc, cậu lưu lại chỉ lại nộp lên một mạng mà thôi. Mà tôi, đã sống quá mệt mỏi rồi, kỳ thực nơi này không tồi. Cậu biết không, tôi đã rất nhiều năm không mơ tới y, tên của y và cậu giống nhau, y cũng gọi là Mạc Ly (Mục Lê và Mạc Ly phát âm giống nhau). Tôi ở đây vẫn luôn nhìn thấy y, tôi biết tất cả đều là giả, y sẽ không tha thứ cho tôi, sẽ không lại xuất hiện ở trước mặt tôi, nhưng cho dù là giả, tôi cũng rất thỏa mãn."
Mục Lê không có tiếp lời, chỉ là vẫn như cũ chiến đấu với thứ không rõ trước mặt.
"Đi nhanh đi, tôi chống đỡ không được bao lâu, thật phi thường cảm ơn cậu, cùng tôi vượt qua một đoạn thời gian phi thường tốt đẹp." Mộ Dung Dịch cảm giác Tinh thần lực của mình đã tiêu hao đến cực hạn.
Trong hoảng hốt, hắn nhìn thấy Mục Lê triệu hoán ra một thẻ bài dị thực màu trắng, hắn mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt.
Công kích phía trước tựa như yếu đi, mà hắn cũng cảm thấy mình đã đến cực hạn.
Cứ như vậy là hết rồi đi, nhân sinh của hắn, trong mắt người khác là sự ra đời chói mắt, thiên phú kinh người, nhân sinh thuận buồm xuôi gió. Chỉ có hắn biết rõ, vào thời điểm hắn mất đi Mạc Ly, cũng đã mất đi tất cả.
Hắn nhớ tới một cái ví dụ phi thường tầm thường, sinh mệnh là một con sông lớn.
Hắn và Mạc Ly cùng trưởng thành nhiều năm như vậy, hắn chưa từng đi quý trọng dòng nước này, cho đó là dòng nước lấy không hết, dùng không cạn, có một ngày bỗng nhiên nhìn lại phát hiện, tình cảm đã dùng hết từ lâu, nước sông đã khô cạn từ lâu, chỉ còn lại tảng đá cao chót vót.
Trong hoảng hốt, hắn cảm giác có người đang gọi mình tỉnh táo chút.
Tỉnh táo chút sao?
Kỳ thực hắn hy vọng có thể sống mơ mơ màng màng, quên hết tất cả, có lẽ là trong khi say rượu, còn có thể nhìn thấy người kia.
"Mộ Dung Dịch, anh con mẹ nó chống đỡ cho tôi." Giọng nói kia phẫn nộ như vậy.
Không chịu nổi, sống sót thật mệt mỏi, đặc biệt là thời điểm cô đơn một mình, vĩnh viễn mong đợi không được một người khác.
"Mạc Ly, tôi tới tìm em..." Mộ Dung Dịch lẩm bẩm nói.
Trong mơ hồ, hắn nhìn thấy một người ôm lấy mình, khuôn mặt người kia xa lạ như vậy, thế nhưng ánh mắt lại quen thuộc như vậy, quen thuộc tựa như xuyên qua bao năm tháng.
"Tôi chính là Mạc Ly, anh muốn tìm ai?" Ngữ khí của cái giọng nói kia hoàn toàn trùng điệp với trong ký ức, Mộ Dung Dịch từ lâu không biết đâu là thật, là mộng.
Em nguyện ý đến nhìn anh lần cuối sao?
=
=
Ada: yay~ Ly Ly rốt cuộc thừa nhận rùi~~
=
=
=