Xuyên Việt Chi Chế Thẻ Sư

Chương 74

Chương 74: Cố Thần động não quá lớn

*Động não/não động: hoạt động của não được thể hiện qua sóng não, khi não có hoạt động suy nghĩ tưởng tượng v v thì sóng não sẽ dao động mạnh hơn khi nghỉ ngơi, ngủ... chỗ này đại khái là bạn trẻ Thần của chúng ta trí tưởng tượng bay cao bay xa quá... cái này tui chú thích chưa ý nhỉ...

---------------

So với người khác cửu tử nhất sinh, Cố Thần cùng Mộ Dung Trác Thất trải qua quả thực có thể tính là thích ý.

Cố Thần giảng cho Mộ Dung Trác Thất từ Tam Quốc đến Gia Cát Lượng dùng trí đạt được Hán Trung* (thuộc tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc), Tào A Man(Tào Tháo) binh thoái Tà Cốc**.

*Trận Hán Trung(217-219) Lưu Bị (quân Thục) tấn công Hán Trung thành công chiếm được Hán Trung, lên ngôi Hán Trung Vương.


**Chiến tranh Thục-Ngụy: (228-234) cuộc chiến này rất dài, dù cuối cùng quân Thục chiến thắng về chiến thuật nhưng không đạt được mục tiêu chiến lược, phải lui bình. Cái này tui không nghiên cứu kỹ nên không rõ...

Kỳ thực mấy ngày nay Cố Thần vẫn luôn cầm thẻ bài Gia Cát Lượng mình chế tác suy nghĩ, vì sao lại làm ra một tấm thẻ bài như vậy. Trong «Cơ sở chế thẻ» cậu từng tiếp xúc sớm nhất từng nhắc qua, thẻ bài ra đời là bắt nguồn từ Tinh thần lực chế thẻ cùng với nhận thức đối với sự vật.

Tinh thần lực điểm này không cần nói, nhận thức với sự vật điểm này Cố Thần là tràn đầy lĩnh hội, từ khi lĩnh giáo tàn phá của Thiên Linh, không đúng, phải nói là phương thức dạy học, bất kể là cậu, hay là học sinh trong lớp đều phát hiện tỷ lệ chế thẻ thành công tăng cao rất nhiều. Mỗi loại thẻ bài Thiên Linh đưa ra phải chế tác đều phải có lý giải sâu sắc với nguyên thể tạo nên thẻ bài, cái lý thuyết này cho dù là không thích hợp dùng trên thẻ bài cấp cao, nhưng đối với thẻ bài cấp thấp lại ngoài ý muốn thích hợp.


Liền nói thẻ bài Cua Đồng làm trụ cột nhất, mi để cho Cố Thần một người từng ăn qua cua miêu tả cụ thể phương thức sinh hoạt thường ngày bình thường của con cua còn có chút khó khăn, càng không nói đến một con cua có thể công kích lửa công kích sương mù gì đó. Nhưng sau khi tiếp xúc tới thực thể của những thẻ bài Cua Đồng Nguyên Tố này, liền phát hiện cấu tạo của chúng cũng không quá bất hợp lý.

"Mộ Dung à, cậu biết muốn chế tác thẻ bài nhân vật rốt cuộc cần có những yếu tố gì không?" Cố Thần vẫn cảm thấy chuyện chế tác thẻ bài Gia Cát Lượng như vậy có chút thái quá.

Mộ Dung Trác Thất hâm nóng cơm tối, nhìn Cố Thần từ lúc đầu liền một bộ dáng suy nghĩ nhân sinh.

"Thẻ bài nhân vật là một loại tồn tại đặc thù, chuyên ngành Chế thẻ sư các cậu cũng chưa từng liệt thẻ bài nhân vật làm một chương trình học. Chẳng qua người đi trước từng thảo luận về chế tác thẻ bài nhân vật, đầu tiên Tinh thần lực của người chế tạo ra thẻ bài nhân vật ít nhiều đều có chút đặc thù, cũng không phải Tinh thần lực đẳng cấp càng cao thì tỷ lệ thành công càng lớn, có người cho dù là Tinh thần lực mãn cấp cũng chỉ có thể chế tác thẻ bài nhân cách hóa, ví dụ như loại cấp cao thẻ bài Người Lùn Rừng Rậm này."


Mộ Dung Trác Thất liếc mắt nhìn Cố Thần đang chuyên tâm nghe giảng, tiếp tục nói: "Ngoại trừ Tinh thần lực có tính chất đặc thù, một điểm khác chính là nhận thức phi thường sâu sắc đối với nhân vật của thẻ bài này, có thể cấu tạo đầy đủ hình thể tượng trong đầu. Ví dụ như thẻ bài phi thường nổi tiếng Tướng Quân Asphac, người chế thẻ chính là đời sau của Asphac, hắn tràn đầy kính trọng đối với tổ tiên, coi Asphac làm ngọn đèn chỉ đường nhân sinh của bản thân, cho nên tại thời điểm hắn đột phá thành Chế thẻ sư cấp cao, hắn liền trong lúc vô tình thành công chế tác một tấm thẻ bài Asphac."

Cố Thần há hốc miệng, cái này cũng được á!

Mộ Dung Trác Thất biết cậu đang phiền não cái gì: "Cậu mới chỉ Tinh thần lực cấp ba đã có thể chế tạo thẻ bài nhân vật, quả thật có chút không tầm thường. Chẳng qua cậu vốn là am hiểu chế tác thẻ bài nguyên sang, ví dụ như thời điểm chúng ta tổ đội trước đấy chế tác dị thực đặc thù, còn có thẻ bài loài chim thời điểm Tam Giáo Tranh Bá. Có thể Tinh thần lực của tương đối đặc thù, Tinh thần lực đặc thù thì máy móc không cách nào đo lường được."
Cố Thần không ngừng gật đầu, hồi lâu mới nhớ tới vấn đề mấu chốt: "Nói cách khác, chỉ cần tôi có nhận thức đến trình độ nhất định đối với một sự vật nào đó, thì tôi liền có thể chế tạo ra thẻ bài đó?"

"Trên lý thuyết mà nói thì là như vậy."

Sau khi được Mộ Dung Trác Thất cho câu trả lời khẳng định, Cố Thần bỗng nhiên phát tán tư duy.

Nếu như cái gì cũng có thể làm, vậy nếu chỉ cần có đủ lý giải, thì tui có phải có thể chế ra một tấm thẻ bài cô giáo Aoi Sora hoặc cô giáo Ozawa Maria, loại thẻ bài này có thể là kỹ năng gì?

(Ada: ... thiệt không hiểu sóng não bạn trẻ Thần chạy về hướng nào nữa...)

A phi phi phi, tui mới không biết gì về mấy thứ này đó, tên của mấy cô giáo đó là tui chỉ nghe qua, tác phẩm gì đó căn bản đều chưa xem, căn bản không biết rõ. Huống hồ dùng thẩm mỹ trạch nam hệ lịch sử, nữ thần cũng không thể là mấy nhà nghệ thuật đức nghệ lưu danh của quốc đảo, ít nhất nên là loại hình Đại Ngọc muội muội, Chiêu Quân muội muội gì đó đi.
(Lâm Đại Ngọc là nhân vật trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng, đa sầu đa cảm mong manh dễ vỡ; Vương Chiêu Quân là một mỹ nhân thời nhà Hán, người đẹp hòa bình đóng góp 60 năm hòa bình giữa nhà Hán và Hung Nô)

Mộ Dung Trác Thất nhìn cái mặt bừng cái đỏ thẫm của Cố Thần, ở bên kia không ngừng lắc đầu, đưa một xiên thịt qua. "Cậu không sao chứ."

Cố Thần tiếp nhận xiên thịt, nội tâm gây rối rốt cuộc bình phục một ít. Vẫn nên suy nghĩ lành mạnh một chút, không thể phụ lòng giáo dục văn hóa xã hội chủ nghĩa tiên tiến.

Cố Thần ăn xong xiên thịt, tiếp tục nhìn thẻ bài Gia Cát Lượng trước mắt. Thẻ bài nữ tính gì đó thì thôi đi, mình đối với cái này vừa không có nhận thức sâu sắc, nhưng có thể thử chế tác thẻ bài Tam Quốc khác.

Cố Thần móc ra một tấm thẻ trắng, suy tu phải nên làm gì.
Nếu không làm Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, Mã Siêu cùng Hoàng Trung, tập hợp cái Ngũ Hổ Tướng Tam Quốc thử?

(mấy ông trên đều là danh tướng dưới trướng Lưu Bị, được gọi là Ngũ Hổ Tướng)

Nếu như làm Ngũ Hổ Tướng Tam Quốc, thì Lưu Bị nè Khương Duy cũng thể thiếu đi?

(Khương Duy cũng là một vị tướng, sau này là thừa tướng của nhà Thục Hán, trước đây là tùy tướng bên Tào Ngụy, nhưng sau đó đi theo Gia Cát Lượng về Thục Hán)

Nếu không dứt khoát doanh trận Tào Tháo cùng doanh trận Tôn Quyền cũng làm nốt?

(Tôn Quyền là quân chủ đầu tiên của nước Ngô, và trong những người đặt nền móng bá chủ Tam Quốc như Tào Tháo và Lưu Bị thì ông có thời gian trị vì lâu nhất, nhưng sau khi ông qua đời thì Đông Ngô-nước Ngô cũng suy thoái theo vì người kế vị không đủ năng lực...-wikipedia)
Như vậy đến lúc triệu hoán ra bọn họ có thể trước tiên tự mình đánh nhau hay không?

Cố Thần suy nghĩ quá độ quyết định trước tiên làm một tấm thẻ Quan Vũ.

Vừa mới làm xong canh Mộ Dung Trác Thất ngẩng đầu, liền bất đắc dĩ phát hiện Cố Thần vậy mà lại đang chế tác thẻ bài, loại tính cách một lời không hợp 'tui cứ muốn chế tác tấm thẻ cho mi xem' cũng rất là đáng yêu. Đúng, giờ khắc này Mộ Dung Trác Thất đã thẩm mỹ vặn vẹo đến vô luận Cố Thần làm cái gì cũng rất đáng yêu.

Tinh thần lực màu vàng của Cố Thần chậm rãi vận chuyển ở trên không trung, bao lấy thẻ bài. Một bát canh còn chưa nguội, Cố Thần liền thành công —— biến thẻ bài thành màu đen.

Sắc mặt Cố Thần có chút đen nhìn tấm thẻ đen rơi trên đất, quả nhiên tùy tùy tiện tiện muốn triệu hoán anh hùng cưỡi ngựa vạn dặm gì đó, chỉ là mình động não quá lớn.
Mộ Dung Trác Thất đoán rằng cậu vừa nãy là muốn chế tác thẻ bài nhân vật: "Thẻ bài nhân vật chú ý thiên thời địa lợi nhân hòa, tỷ lệ thành công không cao, ví dụ như thẻ bài Asphac tôi vừa nói với cậu, cái Chế thẻ sư kia cũng phải mười lần mới thành công một lần mà thôi. Có thể chế thẻ trong mơ như cậu, cái này nói ra tuyệt đối náo động toàn bộ liên bang."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thần đỏ lên, tuy nói tồn tại thì hợp lý, nhưng trong mộng làm ra một tấm Gia Cát Lượng gì đó cảm giác có chút xấu hổ ý. Cậu vội vàng muốn đứng dậy cầm lấy bát canh thịt uống cạn bình phục tâm tình, bị Mộ Dung Trác Thất ngăn cản.

"Canh nguội, để tôi hâm lại một chút cho cậu."

Cố Thần không từ chối, ngồi tại chỗ ngâm nga nhìn xung quanh.

"Mộ Dung, cậu xem đó là cái gì?"

Mộ Dung Trác Thất thuận theo ánh mắt Cố Thần nhìn sang.
Bọn họ hiện tại là đang ở trong nhà Trì Thành, xuyên qua cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn thấy sân trước bên ngoài. Hai bên sân trước là tường trắng, hắn đã nhìn nhiều ngày, thế nhưng lúc này trăng mờ gió rít, trên tường trắng lại hiện lên quang ảnh màu lục có hình dáng vừa giống cánh cửa lại vừa không giống cánh cửa.

"Mấy ngày trước hình như không có thứ này đi?" Cố Thần nghi hoặc nhìn về Mộ Dung Trác Thất.

Mộ Dung Trác Thất gật đầu, cái này hắn vẫn vô cùng khẳng định, dù sao mỗi đêm tuy rằng Cố Thần ngủ như chết, nhưng Mộ Dung Trác Thất vẫn vô cùng cảnh giác. Mỗi ngày trước khi đi ngủ, trong khi ngủ hắn đều sẽ tuần tra một lần, loại địa pha dễ nhìn thấy như sân trước này hắn nhất định sẽ nhìn, cũng không có cái quang ảnh kỳ quái này.

Cố Thần có chút ngạc nhiên, mấy ngày nay ở trong bí cảnh là gan của cậu hơi lớn một chút. "Nếu không chúng ta đi nhìn thử xem?"
Mộ Dung Trác Thất vốn muốn nói để cho cậu ở trong phòng, mình ra nhìn một cái, thấy bộ dáng nóng lòng muốn thử như thế của đối phương, vẫn gật đầu đồng ý. "Ừ, cậu sau đấy đứng cách xa một chút, tôi trước tiên nhìn một cái, không có nguy hiểm cậu lại đi qua."

Hai người đi tới bên tường, quang ảnh màu lục thoạt nhìn chỉ mỏng mảnh bao trùm trên tường. Hai người chuyển động bốn phía, cũng không thấy nguồn gốc chiếu ánh sáng này lên tường.

"Đây cũng không quá khoa học, quang ảnh này chẳng lẽ là chính bức tường này mọc ra hả?" Cố Thần biểu thị đừng bắt nạt ta là học sinh khối văn nha, cái không có nguồn gốc chiếu sáng gì đó chính là phản khoa học nha.

Chẳng lẽ là thực vật tảo đặc thù? Hoặc là bên tường có thứ gì đó? Cảm thấy hiếu kỳ, Cố Thần sờ lên quang ảnh màu lục trên tường.
Nói thì chậm lúc đấy thì nhanh, Cố Thần bỗng nhiên cảm thấy một lực hút mạnh mẽ truyền đến từ vách tường, ý nghĩ muốn tránh thoát của Cố Thần vừa hiện lên, lực hút kia liền hút cậu vào trong vách tường, cậu chỉ kịp nghe thấy một tiếng hét của Mộ Dung Trác Thất.

Lúc Cố Thần tỉnh lại phát hiện mình nằm trên một mảnh thảo nguyên, phía trên mây trắng bồng bềnh.

Cố Thần tâm thật lớn có ý nghĩ đầu tiên vậy mà là —— cảnh sắc còn rất đẹp. Mấy ngày đi trong cát bay đầy trời, bỗng nhiên đưa thân vào một địa phương cỏ xanh như đệm, ánh nắng ôn hòa, Cố Thần có chút hưởng thụ. Cậu nhắm mắt lại hít vào hương thơm cỏ xanh, rất nhanh nghĩ đến vấn đề mấu chốt, Mộ Dung Trác Thất đâu?

Cố Thần muốn bò dậy, lại cảm thấy một loại đau đớn giống như tan vỡ, thân thể tựa như bị xe tải nghiền qua, không thể động đậy.
Cậu uốn éo đầu, muốn thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, lại thấy một người nằm ở xa xa.

"Mộ Dung! Mộ Dung là cậu sao?" Cố Thần gọi.

Cái thân ảnh kia nằm yên tĩnh trên bãi cỏ, lưng hướng lên trên, không nhúc nhích, tựa hồ bị thương không nhẹ, Cố Thần không thể xác định trạng thái của đối phương như thế nào.

Cố Thần muốn cứ dùng tư thế nằm bò qua, xem thử rốt cuộc là tình huống gì. Nhưng cậu rất nhanh phát hiện tất cả đều uổng công, rõ ràng trên người không có thương tổn gì, nhưng lại khó có thể nhúc nhích.

Cố Thần đã không còn khí lực để kêu thành tiếng, cảm giác mệt mỏi nồng đậm làm cho cậu nhắm hai mắt lại.

Lúc Cố Thần tỉnh lại lần nữa phát hiện đã là đêm đen, thảo nguyên trong đêm tối có vẻ hơi quỷ dị.

Cảm giác uể oải của Cố Thần biến mất, nguyên bản cảm giác đau đến không cách nào nhúc nhích cũng không còn. Cậu bò dậy, nhìn cái thân ảnh cách đó không xa, từ từ đi qua.
Người kia là trong tư thế nằm úp sấp, mặt hướng xuống dưới, Cố Thần có thể xác định không phải Mộ Dung Trác Thất, thân hình kiểu tóc cùng trang phục đều không giống. Cố Thần không nhận ra là ai, mà mơ hồ lại có cảm giác có chút quen mắt.

Cố Thần dùng chút khí lực xoay người lại, phát hiện vậy mà thật sự là Mộ Dung, chẳng qua không phải Mộ Dung Trác Thất, mà là anh trai hắn Mộ Dung Dịch.

Cố Thần đối với Mộ Dung Dịch này không thể nói là có thiện cảm, nhưng cũng không đến nỗi là có ác cảm, chẳng qua là cảm thấy phú hào đệ nhất Tinh Tế này đặc biệt hỉ nộ vô thường.

Nhìn xung quanh không có một bóng người, Cố Thần nhận mệnh từ không gian chứa đồ lấy ra một tấm thảm trải lên đất, sau đó dời người lên trên thảm, lại lấy ra một tấm chăn đắp kín.

Không có kỹ năng trù nghệ thắp sáng, Cố Thần lung tung nấu chút cháo để ăn. Miễn cưỡng lấp đầy bụng, Cố Thần đột nhiên cảm giác thắp sáng kỹ năng trù nghệ ở thế giới này thực sự quá quan trọng.
Nhìn Mộ Dung Dịch một bộ dáng sống dở chết dở bên cạnh, Cố Thần sâu sắc thở dài.

Cố Thần rót một chén cháo, khó ăn thì khó ăn, nhưng chung quy so với chết đói vẫn tốt hơn đi. Cố Thần cầm thìa muốn đút cháo vào trong miệng Mộ Dung Dịch, lại phát hiện hết thảy đều vô dụng, căn bản không có khả năng thực hiện.

Qua nhiên trong phim truyền hình cái gì mà hôn mê mớm thuốc đút cơm đều là vô nghĩa hết. Cố Thần bất đắc dĩ cầm bát đặt sang một bên. Sau khi bón thuốc trong phim truyền hình thất bại tiếp tục đổi thành phương pháp đút miệng đối miệng gián tiếp hôn môi cậu lại không làm được.

Nhìn Mộ Dung Dịch như cũ nằm trên đất đắp chăn như cũ một bộ dáng nửa sống nửa chết, Cố Thần thở dài.

"Sống chết có số, giàu có nhờ trời, dù sao anh cũng giàu như thế, khẳng định ông trời sẽ không đối xử tệ bạc với anh, chuyện sống chết như vậy khẳng định cũng không cần lo lắng." Cố Thần nhìn Mộ Dung Dịch nằm trên đất tự nhủ.
Xác định một chút đối phương còn sống hay không, Cố Thần ở bên cạnh trải một cái túi ngủ ra, lại đặt một cái che đậy giản dị, liền chui lại vào trong túi ngủ, ngủ bù.

=

Ada:... ặc... Thần thật là .... Chương này không dài cơ mà tìm mấy ông trong Tam Quốc mệt chết, tui dốt sử lắm, sử Việt Nam đã không ra gì còn phải đi tìm sử TQ... thật đắng lòng...

=

=

=

Bình Luận (0)
Comment