Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành

Chương 56

“Dạo gần đây có khỏe không?” Trình Trì nhìn Amber ngồi trên ghế đánh giá bốn phía, bưng một tách trà đặt trước mặt hắn, khẽ cười hỏi.

Thấy Trình Trì với cái bụng to bưng trà cho mình, Amber vội vàng đỡ Trình Trì ngồi xuống, lúc này mới hai tay cầm lấy tách trà ấm áp cười cười, “Cũng vậy thôi, cũng không khác trước đây là mấy, ngươi biết đó, papa ra đi, tâm tình mọi người cũng không tốt.”

Nhắc tới Aubrey, tâm tình của Trình Trì cũng hạ xuống, tuy rằng ở chung với vị lão nhân cao quý này không bao lâu, nhưng Trình Trì rất có thiện cảm với vị trưởng bối lúc nào cũng như một đứa trẻ này, “Phải a, Claude hắn… cũng rất đau lòng, mong rằng hắn và Warren có thể tâm sự an ủi lẫn nhau một chút.”

Nghe Trình Trì nhắc tới Warren, sắc mặt Amber trở nên hơi buồn bã, hắn nhìn chằm chằm hoa quả khô trong tách trà, hồi lâu mới ngẩng đầu không xác định mà hỏi Trình Trì, “Ngươi nói ta có cần tiếp tục kiên trì nữa không?”

“Hả?” Vấn đề không đầu không đuôi của Amber khiến Trình Trì hơi sửng sốt, nhưng thấy trong mắt Amber tràn đầy mờ mịt, Trình Trì lại bật người hiểu ra.

Trình Trì uống một ngụm trà nóng, thái độ thành khẩn mà hỏi thăm, “Các ngươi hiện tại… sao rồi?”

“Vẫn như vậy.” Amber rũ mắt xuống, “Thờ ơ, cho rằng ta không tồn tại, đôi khi ta cảm thấy rất mệt mỏi.”

“Nếu như mệt mỏi… thôi đi.” Trình Trì thăm dò kiến nghị.

“Nhưng, nghĩ đến buông tay, ta lại luyến tiếc.” Amber vẻ mặt mâu thuẫn đắn đo.

“Ngươi thích gì ở hắn?” Trình Trì ‘soi’ từ sợi tóc đến ngón chân của vị quý công tử ngoại trừ thân phận cao quý thì chẳng mò ra được một chỗ nào để người thích kia.

“Có lẽ là từ lâu lắm rồi, lâu đến nỗi bây giờ ta đã quên vì sao mình thích hắn…” Amber suy nghĩ về vấn đề này một chút, cười khổ lắc đầu.

“Ách…” Trình Trì nghẹn một chút, không ngờ lại có một đáp án gượng ép đến như vậy.

Hai người lẳng lặng ngồi một hồi, Trình Trì thấy Amber mệt mỏi, chung quy không đành lòng, “Nếu như, ta nói là nếu như, thực sự mệt mỏi, không bằng buông tay đi, có thể buông tay ngươi sẽ thấy khoan khoái chút.”

“Ta không biết.” Nghe ý kiến của Trình Trì, Amber cuối cùng vẫn lắc đầu, ánh mắt ươn ướt, “Ta lại thử một lần nữa, thử lần nữa đi…”

Thấy Amber như vậy, Trình Trì cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ nói nếu như mệt mỏi, không vui, có thể đến nơi này ở một thời gian, Amber cũng gượng cười đáp ứng.

.

Mà lúc này bên kia, hai huynh đệ lần đầu tiên ngồi xuống nói chuyện.

“Ngươi có biết không, thật ra ta rất ghét ngươi.” Đêm đầu xuân, không khí se lạnh, Warren vừa mở miệng đã có một làn khí trắng nhanh chóng tan biến tại không trung.

“Ta biết.” Claude nhìn Warren ngồi bên cạnh thái độ so với lần trước càng thêm xa cách, gật đầu đáp.

“Ngươi biết?” Warren quay đầu nhìn về Claude vẻ mặt trầm tĩnh, cong khóe miệng cười, “Ngươi không biết, ngươi chẳng biết gì cả…” Nói xong bưng ly rượu nóng mà trước khi đi Amber đã đặt lên chiếc bàn đá trong vườn, uống cạn.

Rượu nóng trôi qua cổ họng, nhưng Warren cảm thấy lạnh thấu xương, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào một điểm trong hư vô, lẩm bẩm nói, “Ngươi không biết, ngươi không biết bất cứ thứ gì…”

Claude đương nhiên không biết vì sao mình ghét hắn, cả đời hắn cũng sẽ không biết nguyên nhân chân chính đó.

Ai nói cẩm y ngọc thực là tốt, ai nói thân phận địa vị cao sang là tốt, trong một buổi tối trước đây, Warren đã nghĩ đến điều này. Lúc này, Warren mới hiểu được, trước kia mình ấu trĩ cỡ nào, tự đại cỡ nào.

Tài phú bất tận, xuất thân mà người ngoài ước ao đến đỏ mắt cũng cầu không được, dù cho công việc không làm đàng hoàng, nhưng Warren chưa từng lo lắng, bởi vì mình là con papa, bất luận thế nào, vì tình thương với ông ấy mình sẽ không làm ông ấy thất vọng.

Nhưng, buổi tối hôm đó, lời nói hôm đó, phong thơ đó, đã đập vỡ nát tất cả tự tin của Warren, thì ra, mình vui vẻ như vậy, chân tướng cũng chỉ là kết quả của một cuộc giao dịch mà thôi.

.

“Ngày mai papa sẽ hạ táng, cho nên có chuyện gì cũng hãy chuẩn bị cho tốt.” Sau khi bận rộn một phen, Warren trong mắt đầy tơ máu hỏi Yadaier cũng có trạng thái như mình.

“Ừm.” Yadaier gật đầu, sau đó do dự một chút, tiếp tục mở miệng nói, “Trước đây, còn có một chuyện muốn nói với ngươi.”

“Chuyện gì?” Sau khi thấy Yadaier gật đầu bèn định rời đi nghỉ ngơi, Warren nghe nửa câu sau của hắn nên ngừng bước.

“Ngài mai khi hạ táng, trong quan tài chỉ có quần áo của thành chủ, về phần di thể của thành chủ, có an bài khác.” Yadaier đáp.

“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Chân mày Warren cau lại, trầm giọng hỏi.

“Y theo dặn dò của thành chủ, chỉ có quần áo và di vật trong quan tài chôn tại mộ viên mà các đời thành chủ yên nghỉ là được, còn di thể của ngài, sẽ đưa đến trấn Topaz hạ táng.” Yadaier đáp.

“Trấn Topaz?!” Warren như là vừa nghe được một trò đùa, vẻ mặt không dám tin, “Trấn Topaz, a, trấn Topaz…” Vừa lẩm bẩm vừa xoay người rời đi.

“Thiếu chủ!” Yadaier thấy Warren như vậy, nhịn không được mở miệng gọi hắn lại.

“Nếu đây là nguyện vọng của papa, vậy thì cứ làm đi!” Warren dừng bước, không quay đầu lại, chỉ để lại một câu như vậy rồi nhấc chân bỏ đi.

.

“Thực sự ghét daddy như vậy sao? Thực sự thích daddy của Claude như vậy sao?? Lúc sống thì nhớ hắn, chết rồi còn mơ tưởng muốn hợp táng bên hắn. Như vậy daddy của ta khi sống bị ngươi lạnh nhạt, sau đó làm cô linh đợi ngươi ở mộ viên sẽ được gì đây? Ngươi ích kỷ không dành cho daddy của ta một chút quan tâm được sao? Thực sự, trong lòng ta rất khó chịu, ta hiện tại cực oán hận ngươi.”

Nửa đêm, Warren đã đi rồi quay lại đuổi các thị vệ đứng bên quan tài Aubrey, đứng nhìn một lát rồi khẽ cười một tiếng ngồi xuống bên cạnh, “Khi xưa không thương thì kết hợp với daddy ta làm gì a, sinh ta ra làm gì a, ngươi thực sự quá ích kỷ, quá ác nghiệt. Ngươi biết, từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng thấy ngươi dịu dàng cười với daddy, vĩnh viễn đều là cứng ngắc hình thức, daddy cũng chưa từng thoải mái mà cười, hắn lúc nào cũng tâm sự nặng nề, còn ngươi, có từng quan tâm đến hắn sao? Daddy sống cuộc sống lạnh tanh với ngươi suốt mười ba năm, sau đó cô đơn nằm ở nơi lạnh lẽo kia chín năm, hôm nay, ngươi nói cho ta biết đi, daddy còn phải cô đơn như vậy bao lâu nữa… ngươi đúng là một, lão khốn nạn —— “

“Không được nhục mạ thành chủ như vậy!” Tiếng nói của Warren bị cắt đứt, Jeff không biết từ bao giờ xuất hiện ở linh đường, nghiêm mặt lạnh lùng từ trong góc tối đi ra, “Không được nhục mạ thành chủ, ngươi không có tư cách vũ nhục papa ngươi, ngươi hoàn toàn không biết gì cả!”

“Ta không biết gì cả?” Warren bị sự khinh miệt trong mắt Jeff làm cho tức giận, “Đúng, ta không biết gì cả, nhưng ta biết từ khi ta hiểu chuyện, daddy không hề có một ngày nào sống vui vẻ, ta biết thành chủ của ngươi chưa từng dịu dàng săn sóc bạn lữ của hắn, chỉ tình nguyện mỗi ngày vuốt ve một mai tín bội chết tiệt cả đời không vứt được, cũng không chịu ở bên bạn lữ chân chính của hắn! Ta còn biết, cho đến chết, hắn cũng không muốn nằm cùng với bạn lữ mình mà muốn đi tìm tình nhân cả đời hắn nhớ nhung, bỏ rơi bạn lữ hắn vĩnh viễn nằm ở nơi lạnh lẽo kia! Hắn là papa của ta, nhưng người đáng thương vĩnh viễn nằm lẻ loi dưới tấm mộ kia —— là daddy của ta! Lạnh bạc đến mức này, ta mắng hắn một câu lão khốn nạn thì sao!”

Jeff nhìn Warren hai mắt đỏ ngầu, ngực phập phồng, tàn bạo nhìn mình, Jeff hơi cau mày nói một câu, “Daddy ngươi thật ra không có nằm trong mộ viên.”

“Ngươi nói cái gì?” Nguyên bản tâm tình kích động, Warren nghe được những lời này cũng như bị tạt một gáo nước lạnh, thanh tỉnh lại, đi tới gần Jeff, nắm áo hắn hỏi, “Ngươi nói cái gì, không ở mộ viên là ý gì?”

Jeff đẩy cánh tay đang nắm áo mình của Warren ra, lui về sau một bước, mặt không biểu tình nói, “Chính là ý trên mặt chữ đó, trong mộ của daddy ngươi chỉ chôn quần áo và di vật, di thể hắn không có mai táng ở đó.”

“Mộ chôn quần áo và di vật? Vì sao là chôn quần áo và di vật, Daddy ta ở nơi nào?” Warren thì thào lập lại một lần, hoắc mắt ngẩng đầu tiến lên lại muốn nắm áo Jeff nhưng bị Jeff tránh được.

Jeff nhìn sâu vào mắt Warren, từ trong túi lấy ra một phong thư đưa cho Warren, “Daddy ngươi để lại cho ngươi, tất cả nghi vấn của ngươi đều được giải đáp.”

Warren nhìn phong thư đã ố vàng, vô thức lui về sau hai bước, lại dừng lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Jeff, khẽ cắn môi, nhận thư mở ra đọc.

Thư rất dày, Warren đọc rất chậm, nhưng càng đọc, bàn tay cầm thư của hắn càng run mạnh, trên người càng cảm thấy lạnh, cho đến phút cuối, Warren nhẹ buông tay, để những tờ giấy viết thư này tự do bay xuống đất, hai mắt vô thần không biết đang nhìn nơi đâu, thân thể nhè nhẹ run, hai tay xiết chặt thành nắm.

Jeff thấy Warren như vậy, ánh mắt không có bất luận biến hóa gì, “Chân tướng không như ngươi tưởng tượng, cho nên không nên đem oán hận lệch lạc đổ lên đầu thành chủ.” Nói xong liền dứt khoát xoay người rời đi.

Tiếng đóng cửa làm cho Warren giật mình tỉnh lại, hắn hụt hẫng ngồi bệt dưới đất, mắt kinh ngạc nhìn đống thư rơi tán loạn, bỗng nhiên nhếch môi cười ha ha. Tiếng cười dần tắt, sau đó biến thành nghẹn ngào, xiết chặt nắm tay hung hăng nện lên mảnh thư gần nhất, một cái, hai cái, cho đến khi giấy viết thư bị nhuộm đỏ, động tác của Warren vẫn không hề ngừng lại.

Không biết qua bao lâu, Warren vô lực nằm trên mặt đất, hai mắt nhìn trần nhà, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, thì thào nói hai chữ, “Đồ bỏ…”

.

Claude nhìn Warren liên tục uống rượu, muốn khuyên nhưng rồi lại không biết nên khuyên cái gì, khi hắn chuẩn bị đoạt đi ly rượu trong tay Warren, Warren bỗng quay đầu, hai mắt đỏ bừng nhìn Claude, miệng đầy mùi rượu mà hỏi, “Ngươi biết cái gì là đồ bỏ chứ?”

“Cái gì?” Lực chú ý luôn đặt trên ly rượu của Warren, Claude hơi sửng sốt, có chút mờ mịt hỏi.

Warren không lưu ý đến câu hỏi ngược của Claude, chỉ giải thích, “Đồ bỏ, đồ bỏ chính là hai người gia thế hiển hách đều có người trong lòng, nhưng vì ích lợi chính trị mà kết hợp để sinh ra một đứa trẻ, đứa trẻ đó chính là đồ bỏ, bởi vì bọn họ không yêu nhau mà lại sinh con, chỉ là bởi vì cần có nó. Thằng ngốc kia còn tưởng papa nó phụ lòng daddy nó, để daddy nó cô đơn không vui mà chết sớm. Bởi vì oán hận, cho nên nó liên tục gây rắc rối cho papa nó, thằng ngốc đó muốn dùng cách đó để đòi lại những thứ mà papa nợ daddy nó. Cho nên khi papa nó chết mà còn yêu cầu được chôn với người trong lòng, thằng ngốc đó càng hận giùm cho daddy của nó, thậm chí đi chất vấn cái người vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại kia. Mãi cho đến lúc… mãi cho đến lúc…”

Nói đến đây, tiếng nói của Warren trở nên nghẹn ngào, hắn bưng ly uống thêm một ngụm rượu, hít sâu một hơi tiếp tục nói, “Mãi cho đến lúc, nó biết, nó là kẻ ngu xuẩn nhất trên đời. Hai người cha của nó kết hợp không phải vì yêu, papa có ái nhân, daddy cũng có. Thậm chí tới giờ nó mới biết, hàng năm khi đến ngày giỗ daddy, nơi mà nó đi vào thăm viếng, không có daddy nó nằm đó, đó chỉ là một ngôi mộ trống, nực cười, nhiều năm nay khi không vui nó thường vào đó ngồi, vào đó nói chuyện với daddy. Daddy nó đã sớm cùng ái nhân kia vĩnh cửu an nghỉ ở một nơi khác rồi, cho nên.” Warren quay đầu nhếch miệng cười với Claude, chỉ chỉ Claude, “Ngươi mới là hạnh phúc, mà ta.” Warren lại chỉ chỉ mình, “Mới là đồ bỏ, một kẻ tự cho mình là cả thế giới hóa ra chỉ là đồ bỏ, đồ bỏ ngươi hiểu không? Chính là đồ ngốc như ta, đồ ngốc…” Nói một hồi, Warren quay đầu vươn tay che lên mắt, không nói thêm gì, Claude bên cạnh nhìn chất lỏng từ khe hở chảy ra, chảy vào miệng Warren.

Chất lỏng trong suốt đó chảy vào miệng Warren, khiến hắn thấy đắng không chịu nổi, nước mắt đắng nghét không ngừng được, hắn không biết trong cuộc hôn nhân vì lợi ích này, đến tột cùng là vì cái gì? Một người thì ái nhân vì tương lai của hắn mà phải bỏ đi tha hương chấp nhận hiện trạng, một người vì ái nhân chết trong tay thủ hạ đã đột nhiên biến mất của một quý tộc mà tâm như tro nguội, kết làm bạn lữ với người mình không thương, sinh ra hắn, phút cuối hai người đều về tới bên người mình yêu, mà hắn, thì lại tồn tại trên thế giới này như một thằng hề, mà Claude từng bị hắn nhìn bằng nửa con mắt, mới là kẻ có sự tồn tại có ý nghĩa nhất…

Claude thấy Warren che mắt âm thầm khóc đến run cả hai vai, yên lặng đưa tay đặt lên tay Warren, nhỏ nhẹ nói, “Ngươi cũng không phải hai bàn tay trắng, ngươi còn có ta, chúng ta là… huynh đệ a…”

.

Rạng sáng hôm sau, Warren và Amber rời đi, Claude và Trình Trì đưa tiễn.

Warren nhìn Claude đã ở bên mình một đêm, ánh mắt phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn ôm lấy hắn, “Cảm ơn.”

Lần đầu tiên được đệ đệ mình ôm, Claude phản ứng không kịp, một hồi lâu mới nhếch miệng cười vỗ vỗ lưng Warren, “Chúng ta là huynh đệ mà!”

Buông ra vòng tay ấm áp, Warren lại nhìn về phía Trình Trì, cúi đầu suy nghĩ một chút, mở miệng nói, “Chuyện lần trước, xin lỗi.”

Trình Trì cười cười, “Đã quên rồi, tất cả đều là hiểu lầm.”

Warren cũng cười cười, lần thứ hai vươn tay vỗ vỗ cánh tay Claude, “Ta thực sự ghen tị với ngươi, có một người thật tình yêu ngươi.”

Claude liếc nhìn Amber, nháy mắt, “Amber cũng tốt a.”

Warren nghe xong, không tiếp tục nói chủ đề này, “Ta đi, hẹn gặp lại.”

“Ừ, hẹn gặp lại, thuận buồm xuôi gió.” Trình Trì cũng nói, tiến lên ôm Amber vì Warren không muốn nói về mình mà sắc mặt hơi tái, “Nếu như mệt mỏi, thì đến nơi này ở một thời gian nha.”

“Ừ, ta biết.” Amber nghiêm túc nhìn Trình Trì, “Cảm ơn.”

Claude và Trình Trì nhìn hai người dẫn người hầu đi xa mới xoay người về phòng, Claude đỡ Trình Trì, “Hôm qua nói gì với Amber cho tới khuya vậy? Mệt mỏi không?”

Trình Trì một tay đỡ thắt lưng để Claude dìu mình vào phòng ngủ, “Cũng được, còn ngươi, hôm qua trò chuyện bao lâu?”

“Cũng không bao lâu.” Claude lắc đầu, “Chỉ là ngồi ở đây, thỉnh thoảng nghe Warren nói vài câu, thật ra nó… cũng khổ.”

“Ai, mỗi người đều có phiền não của riêng mình, chỉ có thể xem giải quyết thế nào thôi.” Trình Trì nghe xong nói.

Claude gật đầu, nhưng trên mặt vẫn mang chút sầu lo, bởi vì hôm qua Warren uống say mà nói ra hết tâm sự, Claude hiểu thế cục trong thành cũng không phải tốt như vậy, nhớ về lời nhờ vả lúc trước của Aubrey, trong lòng Claude có vài dự định.
Bình Luận (0)
Comment