Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành

Chương 57

“Warren, mệt mỏi lắm sao? Vì sao sắc mặt kém như thế?” Yadaier thấy Warren tinh thần không tốt bèn hỏi thăm.

“Ta khỏe, Yadaier thúc thúc, đừng lo.” Warren quay đầu nhìn vào mắt Yadaier cười cười đáp.

“Ừ, đừng có gấp, đi từng bước rồi từ từ sẽ đến, ngày xưa papa ngươi – lão thành chủ cũng từ từ tiến bước như thế này.” Yadaier rót một tách trà nóng cho Warren, cổ vũ.

“Ta biết.” Warren gật đầu, “Ta tốt hơn papa rất nhiều, chí ít bên cạnh còn có ngài và Jeff thúc thúc cùng với Felix tiên sinh, Arthur tiên sinh giúp đỡ.”

“Chuyện đó…” Nghe Warren nhắc tới Felix, Yadaier nhíu mày một chút, cân nhắc lời nói, “Warren, chúng ta tồn tại là vì hỗ trợ ngươi, ngươi mới là người chân chính quyết định tất cả. Cho nên, ta nghĩ, rất nhiều chuyện ngươi cần học để tự mình quyết định, như vậy, ngươi có thể trưởng thành rất nhanh.”

“Hmm.” Warren gật đầu, “Ta biết, chỉ là hiện tại ta còn có rất nhiều thứ không biết, cho nên mới muốn mượn kinh nghiệm của các ngài để quyết định, như vậy ta mới đi theo học hỏi một cách tốt nhất. Ngài yên tâm, ta sẽ từ từ tiếp nhận được.”

Warren đã nói đến nước này, Yadaier cũng không nói gì thêm được nữa, chỉ căn dặn hai câu rồi rời đi.

Đi khỏi cửa, nét buồn trên mặt Yadaier càng đậm hơn Warren lúc nãy. Warren thay đổi rồi, trở nên ôn hòa, trở nên dễ dạy, trở nên vui vẻ lắng nghe ý kiến mọi người. Nếu như là trước khi Aubrey ra đi, Yadaier sẽ vui vẻ vì sự thay đổi đó, nhưng bây giờ, trong lòng Yadaier chỉ có một nỗi lo rất sâu, bởi vì Warren thay đổi quá bất thường.

So với nói Warren ôn hòa dễ dạy không bằng nói Warren hiện giờ đang lâm vào trạng thái tiêu cực đối phó với mọi thứ như nước chảy bèo trôi. Vừa trở thành thành chủ, nghe ý kiến của trưởng bối bên cạnh đương nhiên đúng, nhưng giờ đây Yadaier cảm thấy Warren hình như đều buông tay để tất cả quyền lợi của mình lọt vào tay bốn người. Dù cho Yadaier hay ba người kia, chỉ cần đưa ra yêu cầu thì Warren không hề phản đối, đều răm rắp làm theo. Hỏi ý kiến của hắn, hắn luôn luôn cười cười nói, các ngươi quyết định là tốt rồi.

Kéo dài như vậy, Yadaier hay Jeff thì còn đỡ, Arthur thì thái độ với bất kỳ chuyện gì đều là người không đụng ta ta không đánh người cái gì cũng không thèm để ý, cũng không cần lưu ý, duy nhất khiến Yadaier lo lắng chính là nhạc phụ của Warren —— Felix. Hắn mang dã tâm người sáng suốt đều nhìn ra, nhờ thái độ hiện tại của Warren nên rất nhiều người đều biết chuyện này, Yadaier cũng từng nói khéo cho Warren, nhưng Warren lần nào cũng chỉ trả lời ta tin mỗi người các ngươi, không sao.

Mỗi khi nghĩ tới hiện trạng đó, Yadaier có chút oán giận Jeff, nếu như hắn không đưa lá thư này cho Warren xem, Warren có lẽ sẽ không từ một thanh niên kiệt ngạo hoạt bát trở thành một viên đá bị mài mòn tất cả góc cạnh. Theo Warren lớn lên Yadaier quá mức hiểu hắn, lá thư đó đã đánh tan tất cả kiêu ngạo của Warren, từ trên đám mây đột nhiên rơi xuống, kết quả là khiến hắn không còn chút tự tin nào vào bản thân mình.

Nhưng nhớ tới Jeff kia nghiêm khắc lạnh lùng, Yadaier rất muốn thở dài, trách hắn không nên đưa phong thư lẽ ra nên vĩnh viễn phủ đầy bụi kia, hắn trả lời là, ta không thể để bất luận kẻ nào vũ nhục thành chủ, mặc kệ là danh dự hay tính mệnh. Nhìn bộ dáng mặn ngọt cũng không thấm của Jeff, Yadaier cũng chả biết làm sao.

Dọc theo đường đi lo lắng suy nghĩ về rất nhiều chuyện, Yadaier cuối cùng cũng quyết định, có thể đi tìm Arthur nói chuyện?

.

Sau khi Yadaier rời đi, nụ cười trên mặt Warren cũng biến mất, hắn có chút uể oải phất tay bảo người hầu rời khỏi, đợi khi trong phòng chỉ còn một mình mình Warren mới đờ mặt ra ngồi trên ghế xuất thần.

Trở thành thành chủ tân nhiệm đã một thời gian, nhưng Warren chỉ cảm thấy một ngày so với một ngày càng thêm chán nản. Những sự vụ ùn ùn kéo tới này, những quý tộc không ngừng dùng ánh mắt soi mói mình này, thân ảnh mà luôn cho rằng chỉ cần quay đầu lại sẽ thấy hắn mỉm cười nhìn mình đã không còn nữa, còn có một lá thư đột nhiên xuất hiện… Tất cả những điều này đều khiến Warren không thở nổi.

Warren nghĩ hắn không có tư cách, không có tư cách làm thành chủ, không có tư cách được nhận tất cả những thứ này, có tư cách nhất chính là Claude người kia, mình chẳng qua chỉ là nhặt những thứ mà hắn không cần. Suy nghĩ như vậy dằn vặt Warren, khi ở một mình sẽ không tự giác mà chui vào vỏ ốc, bởi vì không liên quan, cho nên thờ ơ, bởi vì thờ ơ, cho nên bất luận kiến nghị nào hắn đều tiếp nhận toàn bộ. Hắn không phải không thấy Yadaier lo lắng, hắn không phải không thấy dã tâm tự cho đã ẩn dấu rất sâu trong mắt Felix, hắn cũng không phải không nhìn thấy ánh mắt như cười như không của Arthur. Tất cả những điều đó, hắn giả vờ không thấy giả vờ không biết, hắn cứ tiêu cực như vậy mà đối mặt với tất cả, những dỗi hờn đã từng có, những điều hoang đường đã từng làm đều trở thành tội lỗi mà Warren tự đặt lên người, hắn không biết nên làm thế nào, cũng không biết ai có thể giúp đỡ kéo mình ra khỏi vũng bùn, hắn muốn hỏi papa xem nên làm thế nào, nhưng, mãi mãi cũng sẽ không có người cho hắn đáp án.

Cuộc sống của Warren cứ như một bãi nước đọng, cái gì cũng chẳng thể khơi dậy một tia gợn sóng.

Warren không làm gì, hoàn toàn để cho Felix tự do bành trướng, có thể trở trời trở đất ngay trong chớp mắt.

.

Khi Warren lần nữa tỉnh lại, đứng trước mặt hắn không phải người hầu thường theo hầu hạ mình, mà là gương mặt mang theo biểu tình cuồng nhiệt của Felix.

“Sao ngươi tới đây?” Chẳng biết đã bị nâng ngồi trên ghế bao giờ, Warren nghiêng người, nhưng phát hiện chính mình hoàn toàn bất động, trong ngực mang máng hiểu ra, hắn thản nhiên hỏi Felix.

“Nga, đương nhiên, hôm nay, ta muốn tới thì tới.” Nụ cười của Felix rất tươi sáng, tươi sáng đến nỗi Warren cảm thấy hơi chói mắt, “Hôm nay, là một ngày quan trọng…”

“Phải không? Sao ta không biết?” Warren vẫn thản nhiên.

“Warren, tuy rằng ngươi là bạn lữ của con ta, nhưng ta không thể không nói, ngươi không thích hợp làm chủ nhân của tòa thành này.” Felix đi tới bên cạnh Warren, đưa tay đặt lên vai Warren, biểu tình như rất tiếc nuối rất đau lòng, “Chúng ta cần là một thành chủ có năng lực, cường đại, có thể dẫn dắt chúng ta đi được cao xa hơn. Mà không phải như Warren ngươi, hoang đường, không tập trung, không làm việc đàng hoàng, thậm chí ——“ Nói đến đây, Felix đè thấp giọng, nhưng sắc mặt và nụ cười độc ác kia trông rất rõ ràng, “Cùng bạn lữ của ca ca mình lui đến một chỗ, ngươi nói, ai sẽ tha thứ cho một thành chủ danh tiếng bại hoại lại không đàng hoàng như vậy chứ?”

“Thật không, như vậy ai có năng lực làm thảnh chủ đây?” Warren ngữ khí lãnh tĩnh hỏi, hắn biết Felix nói đều là sự thực, hắn không thể cãi lại, cũng chẳng thèm cãi lại, “Ngài sao?”

“Đương nhiên không phải!” Felix hoắc mắt phủ nhận, biểu tình phẫn nộ cứ như những lời này của Warren là vũ nhục hắn, “Ngươi nghĩ ta có dã tâm mưu toan soán vị này sao? Warren, ngươi đây là vũ nhục ta, vũ nhục một lão nhân bởi vì không muốn thấy tòa thành này bị hủy trên tay một thành chủ ngu ngốc vô năng mà phải kéo thân thể già nua đi xung quanh bôn ba!”

“Hà.” Warren nhìn Felix đang tự diễn tự nghiện, cười nhẹ một tiếng, “Thì ra, ta cũng không biết ngài hết lòng lo lắng cho tòa thành này như vậy, rồi sao nữa?”

“Warren, ngươi là đứa trẻ mà ta đã tận mắt nhìn ngươi trưởng thành, ngươi là bạn lữ duy nhất của con ta, thật ra ta cho rằng ngươi vẫn là một đứa trẻ ngoan, thế nhưng, thật sự là những hành vi trước kia của ngươi khiến cho người khác thất vọng, khiến người khác không thể tin tưởng.” Felix lại tỏ ra khó xử, “Các quý tộc này đều yêu cầu ta đưa ngươi xuống đài, nhờ có ta đau khổ ngăn cản mới ngăn được bọn họ phát động chính biến, cũng nhờ ta bôn ba vất vả mới xoay chuyển được thế cục, cuối cùng mới nói cho ngươi, đây là kết quả tốt cho tòa thành này, ngươi muốn nghe thử không?”

“Nói thử đi.” Giọng nói của Warren không có bất luận tâm trạng gì, “Ta đang nghe.”

“Bọn họ quyết định ——” Đối với sự hợp tác của Warren, Felix rất thỏa mãn, cho nên cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu, “Quyết định để Carter đảm đương chức thành chủ này.”

“Carter?” Warren nhíu mày.

“Đúng vậy, Carter.” Felix gật đầu, ngoắc thanh niên vẫn chờ ngoài cửa đi vào, “Mọi người chọn qua nhiều phương diện, rốt cuộc cũng chọn được đứa trẻ này trong gia tộc hắc báo, mọi người nhất trí nhận thức đứa trẻ cần cù lại ổn trọng này, có thể dẫn dắt mọi người đi một con đường tốt hơn, ngươi nghĩ sao, Warren?”

Warren đánh giá kẻ đang bị Felix nắm vai sợ hãi rụt rè ánh mắt hoang mang, không biết là hậu đại của nhánh nào trong gia tộc hắc báo, cười cười, không nói gì.

Felix không thèm để ý sự trầm mặc này của Warren, hắn cười hòa ái vỗ vỗ vai Carter, “Ta đã khảo sát Carter, đó là một đứa trẻ tốt, phấn đấu, nỗ lực, hơn nữa cực có trách nhiệm, ta nghĩ, hắn sẽ là một thành chủ đạt tiêu chuẩn.”

“Đúng, đúng, đúng vậy.” Felix vừa dứt lời, Carter lại lắp bắp tiếp lời, “Ta, ta sẽ làm một thành chủ tốt như lời Felix tiên sinh nói!” Nói xong ánh mắt nhìn thẳng vào chỗ Warren đang ngồi, lóe ra cuồng nhiệt.

Trở thành thành chủ, chuyện này đối với Carter mà nói, chính là không hề có suy nghĩ như vậy trong đầu, tuy rằng xuất thân là gia tộc hắc báo, nhưng cũng bất quá chỉ là một nhánh xuống dốc mà thôi. Vốn tưởng rằng cả đời này vẫn mãi bình thường vô vị mà trải qua, nằm mơ cũng không ngờ các quý tộc cao cao tại thượng giàu có này sẽ tìm đến hắn, đồng thời nói cho hắn một tin mà những người quen biết hắn đều mừng như điên —— Muốn hắn trở thành thành chủ.

Nghe được chuyện này, phản ứng đầu tiên của Carter là lắp bắp hỏi xem có phải đùa với mình hay không, phải biết rằng, bất luận là con ruột của Aubrey như Warren, hay những hắc báo tuổi trẻ mạnh mẽ hơn mình thì cũng rất nhiều, dù không chọn Warren làm thành chủ thì cũng không tới phiên mình.

Nhưng theo lời các quý tộc thì chắc chắn sẽ là như vậy, người dẫn đầu trong số đó, thân phận là nhạc phụ của Warren – Felix, đã nhiều lần khuyên bảo, Carter bắt đầu tin, một góc trong lòng cũng trở nên rục rịch. Chính hắn cũng là một thành viên trong gia tộc hắc báo, vì sao không thể làm thành chủ? Vì sao không thể ngồi lên bảo tọa để quan sát chúng sinh? Hôm nay, cơ hội ngay trước mắt, buông tha mới là ngu ngốc!

Cho nên hắn tới, hắn đứng trước mặt thanh niên mà trước nay chỉ có thể ngưỡng vọng, nói cho hắn, vị trí của ngươi, tương lai ta sẽ ngồi.

Warren như một quần chúng nhìn Felix biểu diễn ngay trước mắt mình, còn tận lực thổ lộ tất cả những đau lòng và khổ sở của mình, nhìn hắn tuyên bố ba ngày nữa mình sẽ tuyên bố thoái vị giao cho Carter, sau đó không chờ mình trả lời mà đắc ý mang con rối Carter kia đi khỏi.

Warren cả người không thể động đậy nhắm hai mắt lại, tốt, hắn rốt cuộc cũng đã đánh mất tất cả những gì Aubrey từng bảo vệ, hắn quả nhiên là đồ bỏ.

.

Bắt đầu từ hôm đó, người theo hầu bên cạnh Warren cũng thay đổi, tất cả mọi người cứ như bị rút đầu lưỡi không nói một chữ, chỉ là trầm mặc hầu hạ Warren ngồi dậy và nằm xuống, đối với những câu hỏi về tăm tích của Yadaier và Jeff thì mắt điếc tai ngơ.

Warren không biết tình huống bên ngoài là thế nào, chỉ là thường nghe được tiếng cười khặc khặc đặc biệt thuộc về linh cẩu.

Warren không chỉ một lần nghĩ tới, có lẽ, ngày thoái vị chính là ngày chết của mình, đối với cái chết, Warren phát hiện cũng không đáng sợ như mình tưởng tượng, có thể, tử vong mới là giải thoát tốt nhất.

“Đều lui cả đi.” Ngày thứ ba, Amber xuất hiện trước mặt Warren, hắn đuổi đi những thị vệ kia, lẳng lặng nhìn Warren.

“Ngươi đã đến rồi?” Warren nhìn Amber không có biểu tình gì, cười cười mở miệng nói.

Amber không trả lời Warren, chỉ là trầm mặc đi đến lấy khăn tay cẩn thận tỉ mỉ lau mặt lau tay cho hắn.

Warren nhìn gương mặt nghiêng của Amber, môi khép chặt, hàng mi cong cong, chiếc mũi kiều kiều, bây giờ hắn mới phát giác, đã lâu lắm rồi không quan sát kỹ người sớm chiều luôn ở bên mình này.

“Qua ngày mai, ngươi có thể có được tất cả những gì mình muốn.” Warren nhìn động tác của Amber mở miệng nói.

Mà Amber chỉ là dừng một chút, sau đó cứ như chưa từng nghe cái gì tiếp tục lau lau cho hắn, cho đến khi lau sạch sẽ cho Warren rồi mới trầm mặc kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh Warren.

Hồi lâu, Amber mới mở miệng nói, “Ta đã quên có bao lâu không lẳng lặng ngồi một chỗ với ngươi như vậy.”

“Ta tưởng ngươi không thèm để ý ta ở nơi nào, đối với ngươi mà nói, quyền lợi phía sau ta mới là điều ngươi chú ý nhất, không phải sao?” Ngữ khí của Warren rất bình thản.

“Cho nên, ngươi nguyện ý chạm vào khế ước với ta chứ?” Amber quay đầu chầm chậm hỏi Warren.

Đối với yêu cầu mà Amber đưa ra, Warren một chút cũng không bất ngờ, hắn gật đầu, “Ta nguyện ý.”

Nghe được ba chữ đó, Amber không có bất kỳ biểu tình gì, ánh mắt thẫn thờ tâm như một bãi nước đọng, “Ta cũng nguyện ý.”

Nói xong, Amber cảm thụ được tín bội mà mình thường đeo bên người có chút lạnh lẽo, sau đó cũng như trong dự liệu của mình, có thể đơn giản tháo xuống.

Đặt tín bội lên bàn, Amber lẳng lặng nhìn nó, nhẹ nhàng mở miệng nói, “Sao ngươi có thể xác định là ta muốn gì? Sao ngươi có thể xác định ta chú ý nhất là cái gì? Ngươi của ngày hôm nay, hoàn toàn không biết gì về ta.”

“Sự kết hơp của chúng ta, vốn không phải chỉ là cần có thôi sao?” Chuyện cho tới bây giờ, Warren ngược lại có thể tâm sự với Amber, hắn cứ như nói chuyện của người khác mà bàn về quan hệ của hai người.

“Trước đây, ta cũng cho rằng như vậy.” Amber có chút xuất thần, tâm tư cũng thả bay rất xa, “Ngươi cũng hiểu những đứa trẻ có thân phận như ngươi và ta, sau khi trưởng thành thì lại kết hợp với bạn lữ cũng không phải vì yêu, mà là vì lợi ích, tất cả, đều vì gia tộc. Ta cũng như những giống cái khác, từ nhỏ học lễ nghi, học làm sao sinh hoạt sau khi đám hỏi và những ngày sau hôn nhân, để gia tộc càng thêm lớn mạnh. Ta của thời gian đó, không biết bạn lữ là ai, nhưng cũng không có nhiều mong chờ, tóm lại cũng chỉ là chọn trong những giống đực quý tộc mà thôi. Sau đó, ta gặp ngươi, ngươi dẫn ta chơi đùa xung quanh tòa thành này, ăn những thức ăn mà ta ngay cả chạm cũng chưa chạm qua thấy cũng chưa thấy qua, chúng ta vui cười chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ, rơi mồ hôi nhưng tươi cười vô cùng vui vẻ, bây giờ nhớ lại, đó có lẽ là đoạn thời gian mà ta vui nhất từ trước tới nay.”

Amber chìm đắm trong hồi ức, trên mặt mang theo nụ cười đã lâu không xuất hiện, “Là ngươi, ngươi dẫn ta thể nghiệm những sinh hoạt mà ta chưa từng trải qua, là ngươ, thêm sắc màu cho cuộc sống của ta. Cho nên sau đó ta biết, người sẽ cùng ta kết làm bạn lữ chính là ngươi, ta thực sự vô cùng vui mừng, mà lại còn là, kết làm bạn lữ với thú nhân có thể mang đến lợi ích cho gia tộc, không có gì có thể hoàn mỹ hơn chuyện này. Thật ra nói như vậy, lúc ban đầu ta thích ngươi chỉ là tình cảm rất thuần túy, ta bắt đầu tính toán thân phận tôn quý của ngươi có thể mang đến lợi ích và vinh quang cho gia tộc ta, bởi vì, quý tộc bạn lữ đa phần đều như vậy. Nhưng thời gian đó, ta còn nghĩ chúng ta là không giống họ, ta nghĩ ta có thể hạnh phúc hơn những giống cái kia một chút, càng thêm vui vẻ một chút, bởi vì chúng ta từng cùng nhau trải qua một đoạn thời gian rất vui sướng. Nhưng, sau đó ta mới hiểu được, ta quá ngây thơ.”

Amber quay đầu nhìn thoáng qua Warren đang chìm trong hồi ức, “Ngươi vĩnh viễn cũng không cảm nhận được khi ta nhìn thấy ngươi đi chung quanh trêu hoa ghẹo nguyệt phẫn nộ biết bao nhiêu, hận ngươi biết bao nhiêu, khinh thường bản thân mình biết bao nhiêu, lại ấu trĩ cho rằng có thể được đến những thứ ngoại trừ ích lợi.”

“Amber…” Amber trong miệng nói hận, nhưng ánh mắt đã rất hờ hững, điều này khiến cho trong ngực Warren có chút chua xót, thì thào mở miệng gọi.

“Nhưng sau đó, ta bắt đầu quen dần.” Amber không đáp lại Warren, chỉ là lẳng lặng kể về những thứ tồn đọng trong lòng, “Không có hy vọng đương nhiên sẽ thất vọng, ta bắt đầu như một người đứng bên lề nhìn ngươi trải qua cuộc sống ăn chơi trác táng, những thứ này đều như không liên quan đến ta, chúng ta chỉ là theo nhu cầu mà thôi, ngươi theo đuổi tự do của ngươi, ta vì gia tộc ta mà kiếm lợi, cho đên khi Lance xuất hiện.”

Nhắc tới cái tên đó, trong mắt Amber có hận, “Bởi vì hắn, ta mới hiểu được, ta thật ra còn rất quan tâm ngươi, chỉ là bởi vì quan tâm, cho nên mới càng thêm phẫn nộ, ngươi và kẻ vốn là bạn lữ của ca ca ngươi ở cùng với nhau, ngươi khiến ta cảm thấy ngươi đang cực hạn sỉ nhục ta, cho nên, ta phái người giết hắn…”

Nghĩ lại những ngày tháng khiến mình thống khổ, lại nghĩ tới ngương mặt thị uy của Lance, Amber qua một hồi lâu mới bình tĩnh lại được, “Sau lần đó, ta phát hiện, chúng ta đã càng đi càng xa, cho đến sau đó chúng ta đến trấn Topaz. Thấy cuộc sống của Claude và A Trì, ta cảm nhận được ước ao của mình, ta phát hiện những thứ trước đây, cái gì mà quyền thế tài phú, ta cũng không thể thỏa mãn như cuộc sống bình thản sinh hoạt đó. Những ngày ấy, A Trì và ta đã tâm sự rất nhiều, ta bắt đầu nghĩ lại, những thứ mà từ đầu mình truy cầu đều là lệch lạc, ta rất muốn có cuộc sống yên lặng như vậy, chỉ có một tình yêu duy nhất, ta hiểu, ta yêu ngươi, so với những gì ta tưởng còn sâu hơn nhiều.”

Amber thở dài một hơi, tiếp tục nói, “Cho nên ta nghe lời kiến nghị của A Trì, dùng chân tình đối xử với ngươi, nỗ lực kéo gần khoảng cách của ta và ngươi, tìm lại tình yêu của ta. Nhưng, thực tế, ta mới biết điều đó khó khăn cỡ nào, khoảng cách giữa chúng ta đã trở thành vực sâu, ánh mắt ngươi nhìn ta đã không còn ấm áp. Ta không nhìn thấy tương lai, nhưng lại không tìm được vui sướng và ấm áp ban đầu, cho nên đau khổ chống đỡ. Nhưng, ta không phải làm từ tảng đá, ta cũng biết mệt, ta cũng sẽ tuyệt vọng.” Nói rồi Amber cầm lấy mai tín bội đứng trước mặt Warren, khom lưng đặt tín bội vào trong tay hắn, “Ta yêu ngươi, không liên quan gì đến lợi ích, ta buông tay, không phải vì ta đã có tất cả những thứ mà ngươi tưởng, ta mệt mỏi quá rồi, mệt đến nỗi không thể chịu đựng chờ đợi những ngày không thấy ánh mặt trời trong tương lai.”

Nói xong Amber xoay người rời đi, đi được một nửa lại dừng bước, vẫn không quay đầu lại, “Ngày mai khi bọn họ cử hành yến hội chúc mừng tân thành chủ, ta sẽ phái người thả ngươi đi, sau này, ngươi hãy cố gắng sống cho tốt.”

Warren không thể nhúc nhích nhìn theo bóng lưng Amber rời đi, trong ngực bỗng nhiên cảm thấy hình như có một mảnh đã nát vụn, cảm nhận sâu sắc sự đau đớn lan tràn toàn thân khiến hắn không nói nên lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn mai tín bội đã không còn độ ấm.

.

Tối hôm đó, đối với vài người thân phận tôn quý tại chủ thành mà nói, đây là một đêm không ngủ.

Có thể là vì trời giáng đại vận mà mừng như điên, có thể là vì bày mưu tính kế nhiều năm đến giờ tâm nguyện đã được đền bù mà kích động, có thể là vì buông tha một phần hy vọng mờ mịt mà thất vọng, có thể, là lần đầu tiên thanh tỉnh nhớ lại từng chút từng chút về quá khứ mà bi thương.

Đời người có trăm mối ngổn ngang, không rời vui buồn chua ngọt, đắng hay cay.

.
Bình Luận (0)
Comment