Y Đạo Quan Đồ

Chương 436

Trương Dương nói: "Có thể được Sở tiểu thư đem làm chó cũng là vinh hạnh của anh!"

Sở Yên Nhiên khẽ cười nói: "Anh đó, da mặt tu luyện càng ngày càng dày rồi, tại sao muộn như vậy mà còn chưa ngủ? Có phải là hạng mục sân bay Giang thành thiếu tiền làm cho anh ngủ không yên không?"

Trương Dương nói: "Một chút chuyện nhỏ này làm sao mà anh lại để trong lòng, trong nước có biết bao nhiêu thương nhân đang xếp hàng chờ đầu tư vào đây, anh cũng không tình nguyện đón tiếp bọn họ nữa là"

Sở Yên Nhiên nói: "Trên mặt anh có lót vàng à, đừng tưởng em ở bên Mỹ, bên anh xảy ra chuyện gì em đều rất rõ ràng"

Trương Dương nói: "Không đơn giản nha"

"Đương nhiên! Còn nữa, anh thành thật cho em, còn dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo bướm, chờ em về nước sẽ xử tội anh"

Trương Dương nói: "Anh không thể đẩy anh vào con đường xấu được, nếu anh thật sự là một kẻ phụ lòng, thì em sẽ không ôn nhu với anh như vậy"

Sở Yên Nhiên nói: "Ai ôn nhu với anh, em đang hận đến nổi không thể cắn anh hai cái đây"

Trương Dương nói: "Anh cũng muốn, hay là em mau trở về đi, anh tắm rửa sạch sẽ chờ em cắn!"

Sở Yên Nhiên xì một tiếng khinh miệt, giọng nói rõ ràng trở nên ngượng ngùng hơn, im lặng một hồi rồi mới nói: "Trương Dương, anh phải chú ý thân thể, ngàn vạn lần đừng để bị gầy đi, nếu không em trở về thấy anh như vậy, cắn một phát trúng ngay xương, thì sẽ làm rớt răng của em hết đấy!"

Trương Dương cười ha hả, thằng nhãi này vô sỉ đáp lại: "Vậy em cứ đến mà cắn một chổ chỉ có sụm xương trên người anh đi! Nhất định là không bị gì đâu!"

Sở Yên Nhiên sửng sốt một hồi lâu rồi mới có phản ứng, e thẹn khó nhịn nói: "Tên xấu xa, anh thành thật ngủ đi, đê tiện hạ lưu vô sỉ!"

Trương đại quan nhân ngoan ngoãn ngủ thiếp đi trong tiếng mắng chửi của Sở Yên Nhiên.

Mỗi một buổi sáng đối với Trương Dương mà nói đều là một bắt đầu mới, sáng sớm hắn thức dậy đi đến tòa nhà thị chính để lấy xe, trong thang máy gặp được phó thị trưởng Tiếu Minh, Tiếu Minh cười gật đầu với hắn, Trương Dương thì thân mật ôm lấy vai của hắn, giống như là bạn bè lâu năm gặp lại, Tiếu Minh có chút không thích ứng với hành động thân thiết này của hắn, chỉ là không thể từ chối được, đành phải bị hắn khoát vai đi ra thang máy.

Trương Dương đi thẳng vào vấn đề: "Thị trưởng Tiếu, anh có nghe thấy gì không? Gần đây có người đang bàn tán về miếng đất ở phía Nam hồ!"

Trong lòng Tiếu Minh rùng mình, gã cũng nghe nói đến chuyện này, thằng nhãi kia không phải nghĩ là do mình làm chứ? Tiếu Minh vội vã giải thích: "Trương lão đệ, chuyện này không hề liên quan đến tôi, làm ra chuyện này cũng không có chổ tốt gì cho tôi cả, hơn nữa, cậu cũng không nhận, mà là người khác cầm lấy, thủ tục pháp lý đều hợp pháp, cho dù là muốn làm gì thì cũng chẳng có gì để làm"

Trương Dương vỗ vỗ vai của gã, nói: "Thị trưởng Tiếu, tôi thấy từ khi tôi đi đến Phong Trạch, hai chúng ta hình như đã ít qua lại hơn"

Tiếu Minh vô cùng hiểu biết tính tình của Trương Dương, biết thằng nhãi này tuyệt đối là một người nói trở mặt liền trở mặt, tuy rằng cấp bậc của mình cao hơn hắn rất nhiều, nhưng mà lỡ như chọc giận một tên thần kinh như vậy, thì không nói chừng thằng nhãi này sẽ đánh mình một trận ngay tại chổ, chịu đòn thì nhỏ, mặt mũi mới lớn. Nghĩ đến đây, Tiế Minh liền rất lo lắng. Mà thật ra Tiếu Minh vốn không cần phải sợ sệt như vậy, Trương đại quan nhân lăn lộn trong thể chế lâu như vậy, cho dù muốn ra tay cũng phải phân rõ đối tượng ra tay, cái loại cán bộ có cấp bậc như Tiếu Minh, hắn ta sẽ không dám ra tay đơn giản đâu, hơn nữa chuyện này Tiếu Minh chỉ là khả nghi, chứ không thể xác định là do Tiếu Minh làm.

Trương Dương nói: "Thị trưởng Tiếu, nếu anh đã gọi một tiếng lão đệ, vậy thì tôi vẫn xem anh là đại a, bây giờ có người muốn kiếm chuyện về miếng đất Nam hồ, rõ ràng là nhằm vào tôi, làm đại ca như anh có trách nhiệm là giúp tôi giải quyết chuyện này sáng tỏ" Hắn đem các vấn đề khó khăn trực tiếp đổ lên trên người của Tiếu Minh.

Tiếu Minh nhíu mày, Trương Dương đem sự tình nói ra đến tình trạng này, gã không đáp ứng là không được. Vì vậy Tiếu Minh gật đầu nói: "Chuyện này để tôi xử lý, cậu yên tâm, tôi tuyệt đối không để cho người hữu tâm thực hiện được"

Lúc này đang là thời gian đi làm, người đi ra đi vào trong này đều là người quen cả, Tiếu Minh nóng lòng thoát khỏi Trương Dương, Lý Trường Vũ trùng hợp đi tới, Lý Trường Vũ thấy Tiếu Minh và Trương Dương đứng chung một chổ, từ sắc mặt của Tiếu Minh đã đoán được là gã ta đang bị Trương Dương làm khó làm dễ.

Lý Trường Vũ xuất hiện đúng lúc giải vây cho Tiếu Minh, Tiếu Minh nói: "Trương lão đệ, tôi còn có một cuộc họp, phải đi trước!" Gã cũng không giải thích nhiều, vội vã rời đi.

Lý Trường Vũ đi đến bên cạnh Trương Dương, nhìn bóng lưng Tiếu Minh đi xa, thấp giọng nói: "Lão Tiếu hình như đang trốn cậu!"

Trương Dương cười ha hả một tiếng: "Thị trưởng Lý, tôi đối với các đồng chí của mình cho đến bây giờ đều là ấm áp như mùa xuân"

Lý Trường Vũ thầm nghĩ trong lòng, Tiếu Minh sợ rằng không phải là người nhà của cậu, chỉ là lời này gã không nói ra, nhẹ giọng nói: "Hôm nào rãnh đi ăn cơm, tôi bận đi họp rồi" Buổi sáng mỗi ngày là thời gian bận nhất của các cán bộ.

Trương Dương cũng không nói nhiều với gã, đến chổ của Đỗ Thiên Dã để lấy chìa khóa xe, nhưng phát hiện ra đã có người ngồi trong phòng làm việc của bí thư thị ủy, chính là em họ của Đỗ Thiên Dã, Khâu Phượng Tiên.

Khâu Phượng Tiên cười hì hì đứng dậy, mỉm cười vươn bàn tay nõn nà của mình ra với Trương Dương: "Thị trưởng Trương, chúng ta lại gặp mặt"

Trương Dương bắt lấy tay của cô ta theo tính tượng trưng, tuy rằng bàn tay nhỏ bé của Khâu Phượng Tiên tạo xúc cảm không tồi, nhưng mà thằng nhãi này cũng không thể cảm thụ thỏa thích được, dù sao thì người ta cũng là em họ của Đỗ Thiên Dã, một chút lễ phép cũng cần phải hiểu.

Đỗ Thiên Dã ném chìa khóa xe cho Trương Dương, cười nói: "Phượng tiên có việc tìm cậu!"

Trương Dương nói: "Là việc công hay tư?" Hỏi xong hắn liền cười nói: "Khẳng định là việc tư, nếu việc công thì nói với bí thư Đỗ còn tốt hơn tôi!"

Khâu Phượng Tiên nói: "Chúng ta đi ra ngoài rồi nói!"

Đỗ Thiên Dã nháy mắt vài cái với Trương Dương, n1oi: "Nhanh đi, tôi còn phải họp!"

Trương đại quan nhân thở dài nói: "Suốt ngày họp với họp, tôi không tin chỉ họp thôi là có thể đẩy nhanh tiến trình cải cách!"

Khâu Phượng Tiên lần này đến Giang thành chính là thị sát tình huống khai trương của Tinh Toản, thị trường tiêu thụ xa xỉ phẩm tại Giang thành cũng không lớn như tưởng tượng của bọn họ, cho nên từ khi Tinh Toản khai trương đến nay, sinh ý vẫn được khởi sắc cho lắm.

Trương Dương và Khâu Phượng Tiên đi đến quán trà đối diện Tinh Toản ngồi xuống, nhìn cảnh tượng vắng vẻ trước cửa, Khâu Phượng Tiên không khỏi thở dài nói: "Xem ra nhận định của chúng tôi về Giang thành là sai lầm, nhu cầu của dân chúng tại đây về xa xỉ phẩm cũng không lớn!"

Trương Dương cười nói: "Bất luận là chuyện gì đều cần có một quá trình thay đổi phát triển, bây giờ không tiếp thụ, chưa chắc là sau này không tiếp thụ, tôi không tin khi kinh tế Giang thành phát triển, thì nhu cầu của dân chúng về xa xỉ phẩm sẽ không lớn lên"

Khâu Phượng Tiên nói: "Về điểm này tôi cũng có lòng tin giống như cậu" Cô ta cười nói: "Tôi phát hiện ra cách nói chuyện của cậu bây giờ càng ngày càng giống chính phủ"

Trương Dương cười nói: "Có sao? Sao tôi lại không cảm thấy thế?"

Khâu Phượng Tiên nói: "Người trong cuộc rõ ràng, người ngoài cuộc thì u mê, lúc mới quen cậu, thì thấy cậu không có một chút quan vị nào cả, chỉ là bây giờ lại có một chút rồi"

Trương Dương nói: "Đang mắng tôi à, tôi nghe rồi nha"

Khâu Phượng Tiên cười hì hì nói: "Quan vị trên người quan viên đại lục vốn có ý lặp lại, tôi không thích người khác giở giọng, nói tiếng phổ thông, cậu đừng nóng giận"

Trương Dương nói: "Lăn lộn trong vòng tròn này, mưa dầm thắm lâu, không bị ảnh hưởng là không có khả năng"

Khâu Phượng Tiên nhấp một ngụm trà, nói: "Lần này tôi đến đây không chỉ vì Tinh Toản, còn có một mục đích quan trọng hơn chính là sân bay của các người"

Trương Dương có chút không hiểu nói: "Tinh Toản của các người là làm châu báu, đâu có liên quan gì đến xây dựng sân bay?"

Khâu Phượng Tiên nói: "Tôi đại biểu cho Tra tiên sinh đến, Tra tiên sinh có ý định đầu tư cho sân bay"

Trương Dương nghe xong tinh thần nhất thời tốt lên, chỉ là kinh nghiệm về việc Hà Trường An đầu tư vào đã làm cho hắn trở nên cẩn thận, Trương Dương nói: "Hà Trường An cũng có ý này!"

Khâu Phượng Tiên mỉm cười nói: "Điều kiện đầu tư của Hà Trường An vô cùng hà khắc, mà phương án đầu tư của Tra tiên sinh lại vô cùng rộng rãi, ông ta chỉ đầu tư tài chính, ngoại trừ giám sát trình tự bình thường ra, thì sẽ không tham gia vào việc xây dựng"

Trương Dương nghe ra tự nhiên lại còn có loại chuyện tốt này, hắn chậm rãi buông tách trà xuống, nói: "Phương án đầu tư cụ thể của Tra tiên sinh có thể cho tôi xem không?"

Khâu Phượng Tiên nói: "Đang trong quá trình nghiên cứu, vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, nhưng mà có một điều có thể khẳng định, chúng tôi sẽ không can thiệp vào quá trình thi công xây dựng của các người"

Trương Dương gật đầu nói: "Đây là chuyện tốt, mong rằng các người có thể nhanh chóng cho ra phương án đầu tư, nếu như cấp trên thông qua, như vậy chúng ta có thể hoàn thành hợp tác lần này" Trương Dương nói xong, liền tò mỏ hỏi ;" Có thể cho tôi biết một tin được không, các người dự định đầu tư bao nhiêu tiền?"

Khâu Phượng Tiên mỉm cười nói: "Tra tiên sinh nói rồi, thiếu bao nhiêu tiền chúng tôi bỏ bấy nhiêu"

Trương Dương nói: "Tôi vẫn còn có chút không rõ, các người làm sao mà xem trọng hạng mục xây dựng sân bay?"

Khâu Phượng Tiên nói: "Dựa theo lời nói của Tra tiên sinh, phàm là hạng mục nào mà Hà Trường An muốn đầu tư vào, thì chúng tôi cũng sẽ tích cực tham gia"

Khâu Phượng Tiên chỉ vào bên TInh Toản đang lắp đặt thiết bị ở đối diện đường, nói: "Hà Trường An đang muốn xây dựng đại lý châu báu trong phạm vi toàn quốc, cố gắng ăn mòn định mức thị trường của chúng tôi, Tra tiên sinh đương nhiên là không thể ngồi yên mặc kệ"

Trong lòng Trương Dương âm thầm vui vẻ, trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, Hà Trường An cùng Tra Tấn Bắc càng đánh nhau lớn thì càng tốt, Hà Trường An ông không phải là muốn đặt điều kiện sao? Bây giờ Tra Tấn Bắc bật đồ sát tiến lại, người ta cũng muốn đầu tư vào sân bay, Trương Dương cũng rõ ràng Tra Tấn Bắc muốn tiến vào trong hạng mục sân bay, không phải bởi vì ông ta muốn đối nghịch với Hà Trường An, đối với thương nhân có cấp bậc như bọn họ, tuyệt đối sẽ không hành động theo tình cảm, làm một việc gì đó đều trải qua suy nghĩ cẩn thận, Trương Dương càng ngày càng cảm thấy Thường Lăng Phong nói nói, tương lai của hạng mục sân bay là không thể đo lường, chỉ có những thương nhân có ánh mắt đặt lên lợi ích lâu dài mới thấy được, Hà Trường An là người nhìn thấy được điểm này không thể nghi ngờ, và đã làm ra phản ứng tích cực, Tra Tấn Bắc cũng không cam lòng lạc hậu, bây giờ đã biểu thị rõ ràng là muốn tham dự cuộc chiến.

Trương Dương vui mừng khi thấy cảnh tượng này, chỉ có cạnh tranh mới có thể chèn ép được điều kiện của bọn họ, thì mới có thể giành được lợi ích lớn nhất cho chính phủ.

Khâu Phượng Tiên nói: "Tôi vừa nói điều này với bí thư Đỗ, anh ấy biểu thị là sẽ toàn lực ủng hộ chúng tôi"

Trương Dương nói: "Chỉ cần là vì lợi ích của dân chúng Giang thành, ông ấy sẽ ủng hộ!"

Khâu Phượng Tiên cười nói: "Lại là tiếng phổ thông"

Trương Dương cười ha hả nói: "Quen rồi, không thu lại được!" Hắn nhìn thời gian một chút, đã là chín giờ ba mươi sáng rồi, đứng dậy cáo từ nói: "Tôi còn phải đi đến ban chỉ huy hiện trường sân bay để nhìn, đề nghị của Khâu tiểu thư tôi sẽ xem xét, mong rằng các người có thể nhanh chóng đưa ra phương án đầu tư!"

Trương Dương và Khâu Phượng Tiên cùng nhau rời khỏi quán trà, lúc đi xuống lầu, có một người đi đến trước mặt, chính là chủ tịch hiệp hội Hình Ý Quyền Lương Bách Xuyên, Lương Bách Xuyên nhìn thấy Trương Dương liền nao ao, trên mặt lập tức hiện ra một nụ cười thân mật, chắp tay nói: "Chào chủ nhiệm Trương!" Loại người trong võ lâm như Lương Bách Xuyên thì không rõ ràng mấy chuyện không thể chế, tuy rằng biết chức vị của Trương Dương tại Phong Trạch, chỉ là vận dựa theo thói quen trong quá khứ gọi hắn là chủ nhiệm Trương.

Trương Dương cười nói: "Sư phụ Lương, anh cũng đến uống trà sao?"

Lương Bách Xuyên lắc đầu nói: "Nơi này là do đồ đệ của tôi mơ, chủ nhiệm Trương cũng đến uống sao?"

Trương Dương nói: "Tôi phải đi rồi, trong cơ quan còn có chút việc"

Lương Bách Xuyên tiễn Trương Dương đi xuống dưới lầu, ông chủ ở đây là đồ đệ của gã ta, Lương Bách Xuyên kêu đồ đệ miễn phí tiền trà nước cho Trương Dương và Khâu Phượng Tiên, tuy rằng tiền không nhiều, nhưng mà dù sao cũng là một phần tình cảm, Trương Dương nói lời cảm ơn với Lương Bách Xuyên.

Lương Bách Xuyên cười nói: "Chủ nhiệm Trương không cần khách khí, tôi nghe nói cậu tại Lương Gia Bình có gặp chút phiền phức"

Trương Dương biết quan hệ của gã với Lương Gia Bình, mỉm cười nói: "Chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ, bây giờ đã giải quyết rõ ràng"

Lương Bách Xuyên gật đầu nói: "Nếu như đã rõ ràng rồi thì mong chủ nhiệm Trương bao dung"

Trương Dương nói:" Sư phụ Lương lại khách khí rồi, nếu như nói về tội, là tôi đắc tội với bọn họ mới đúng, còn mong rằng nhờ sư phụ Lương nói giúp tôi một tiếng xin lỗi với các hương thân, thân trong chức vị, bất đắc dĩ thôi!"

Lương Bách Xuyên phát hiện ra không gặp Trương Dương một thời gian, hành vi cử chỉ đã thu lại rất nhiều, nhưng mà từ chuyện ngày hôm qua một mình hắn đến Lương Gia Bình đánh hai mươi hai cao thủ mà xem, bản lĩnh của Trương Dương vẫn còn nguyên vẹn đó, Lương Bách Xuyên có thể nói là bội phục công phu của Trương Dương đến sát đất, lại không biết rằng người thanh niên này tuổi còn trẻ, mà công phu trên người học được từ đâu ra.

Trương Dương không thể ở lâu, cáo từ với Lương Bách Xuyên, rồi cùng Khâu Phượng Tiên đi đến trước xe tải, Khâu Phượng Tiên cười nói: "Vốn dĩ là tôi mời khách, nhưng đến cuối cùng lại là cậu mới tôi, thị trưởng Trương đúng là kết bạn khắp thiên hạ"

Trương Dương mỉm cười nói: "Bạn bè quý tốt chứ không quý nhiều, nếu ở chung thì nên thành thật đối đãi"

Khâu Phượng Tiên gật đầu nói: "Tin rằng chúng ta cũng sẽ trở thành bạn tốt thành thật đối đã với nhau!"

Chuyện Tra Tấn Bắc muốn nhúng tay vào sân bay mới của Giang thành nhanh chóng truyền đến lổ tai của Hà Trường An, khi mà Hà Trường An biết được tin này, thì đang nghỉ ngơi tại suối nước nóng cốc Xuân Hi thuộc núi Thanh Thai, ngồi trong một mái đình trên núi, nhìn mây mù quanh quẩn bên sườn núi xa xa, hai mắt của Hà Trường An lóe ra một tia lãnh khốc, ông ta vì đầu tư cho sân bay mới nên đã chuẩn bị rất đầy đủ, mà Tra Tấn Bắc nửa đường xuất hiện, nguyên nhân căn bản chính là, đối phương ngửi được cơ hội kiếm tiền từ sân bay mới này, Hà Trường An tuy rằng không hiểu biết nhiều về Tra Tấn Bắc, nhưng mà ông tin tưởng rằng một thương nhân thành thục như Tra Tấn Bắc, tuyệt đối không phạm sai lầm vì hành động theo cảm tình được.

Sự xuất hiện của Tra Tấn Bắc làm cho thế cục vốn lạc quan nhanh chóng xảy ra biến hóa, tuy rằng Tra Tấn Bắc chưa có được kế hoạch đầu tư cụ thể, nhưng Hà Trường An biết, phía sau Tra Tấn Bắc có không ít tập đoàn tài chính ủng hộ, huống chi, bối cảnh chính trị của Tra gia vẫn còn đó, nếu như giao phong chính diện với nhau, ngay cả Hà Trường An cũng chưa chắc đã nắm được phần thắng.

Lê San San mặc áo tắm, khoác khăn tắm đi tới, thấy biểu tình của Hà Trường An, cô cũng không dám quấy rối, ngồi xuống bên cạnh Hà Trường An, rót cho Hà Trường An một tách trà.

Hà Trường An thấp giọng nói: "Anh bỏ lỡ một cơ hội rồi!"

Lê San San có chút không hiểu nhìn ông.

Hà Trường An nói: "Chỉ cần nhìn thấy được cơ hội kiếm tiền, thì sẽ có rất nhiều thương nhân chen chúc nhau tới"

Cơ hội mà Hà Trường An đã bỏ qua theo như lời ông nói, chính là cơ hội tốt nhất mà ông đã bỏ lỡ để đàm phán với Giang thành, điều kiện vô cùng hà khắc đã làm cho chính phủ Giang thành nảy sinh cảnh giác với ông, Hà Trường An vốn tưởng rằng người khác sẽ không nhìn thấy được mảnh đất màu mỡ này, chỉ là ông không ngờ rằng, Tra Tấn Bắc lại nhúng tay vào chuyện này, cạnh tranh của bọn họ đã chuyển từ kinh doanh châu báu cho đến xây dựng sân bay, khác nhau chính là, lần trước khơi mào chiến tranh là Hà Trường An, còn lần này là Tra Tấn Bắc.

Cái Hà Trường An lo lắng không chỉ có Tra Tấn Bắc, mà hành động của Tra Tấn Bắc lần này, sẽ khiến cho càng ngày càng có nhiều thương nhân chú ý đến miếng đất đó.

Lúc Trương Dương đi đến ban chỉ huy công trường, thì một căn nhà đã được dựng xong, hắn nhìn hiện trường một chút, sau đó biểu thị sự thỏa mãn với tiến độ.

Tạ Quân Xước nghe nói hắn đến, liền vội đi gặp mặt hắn.

Trương Dương nói: "Sau chuyện ngày hôm qua, người của Lương Gia Bình còn đến làm phiền nữa không?"

Tạ Quân Xước mặt mày rạng rỡ nói: "Bọn họ có thể là bị anh đánh sợ, ngày hôm nay chẳng có ai dám đến gần công trường cả"

Trương Dương cười cười: "Làm gì mà khoa trương vậy, cái này chứng minh là người của Lương Gia Bình giữ đúng lời hứa" Nhớ đến chuyện mà Tạ Quân Xước nhờ hắn, Trương Dương nói: "Chuyện của đại ca cô tôi đã nói với nhân viên quản lý nông trường rồi, sau này hẳn là không có ai dám ăn hiếp hắn nữa đâu"

Tạ Quân Xước nhở giọng nói: "Cảm ơn!"

Trương Dương vốn định nói không cần khách khí, chỉ là ánh mắt của hắn đã bị một chiếc BMW hấp dẫn, từ biển số xe, hắn đã nhìn ra, chiếc xe này là của Lương Thành Long ngồi, xe ô tô trực tiếp chạy thẳng vào công trường, Lương Thành Long mở cửa xe, hắn mang kính râm đồ tây giày da, trông rất là phong độ, thấy Trương Dương đứng trên lầu hai, Lương Thành Long liền phất tay với hắn: "Thị trưởng Trương, ông bạn già đến, cậu không tự mình tiếp đãi sao?"

Trương Dương vui vẻ đi xuống lầu, đi đến trước mặt Lương Thành Long, vỗ vai của hắn một cái: "Cậu đến mà không báo một tiếng gì hết vậy, chơi đột kích với tôi à?"

Lương Thành Long cười nói: "Tôi không dự định cho cậu thời gian chuẩn bị, chính là muốn giết cậu trở tay không kịp" Thật ra sáng ngày hôm nay hắn đã đi đếm hiện trường công trường sân bay rồi, khảo sát hoàn cảnh một chút, đi cùng hắn còn có một kiến trúc sư của tập đoàn Phong Dụ nữa.

Ban chỉ huy hiện trường vẫn còn chưa xây xong, Trương Dương không có chổ tiếp đãi Lương Thành Long, hắn nói với Lương Thành Long: "Theo tôi về Phong Trạch đi, có cái gì thì tới đó nói"

Lương Thành Long gật đầu, hắn lên xe tải của Trương Dương, còn tài xế thì lái BMW đi theo phía sau.

Quan hệ của Lương Thành Long và Trương Dương đã đến trình độ không còn phải vòng vo nữa, hắn nói dứt khoát gọn gàng: "LẦn này tôi đến đây là vì nhận thầu hạng mục sân bay, một là đến xem tình huống hiện trường, hai là tìm hiểu về yêu cầu cụ thể để nhận thầu, cái công trình sân bay Giang thành này, tập đoàn Phong Dụ chúng tôi nhất định phải có"

Trương Dương cười nói: "Phàm là những công ty đến đây cạnh tranh đều nhất định phải có, chỉ là có quyết tâm cũng chẳng làm gì được, giành được chiến thắng cuối cùng cũng phải xem thực lực tổng hợp!"

Lương Thành Long cười nói: "Tôi nói bạn thân này, cậu có thể đừng đưa cái mặt chí công vô tư ra được không, tập đoàn Phong Dụ của tôi là một trong những công ty tập đoàn kiến trúc quy mô lớn nhất trong tỉnh thành, muốn danh tiếng có danh tiếng, muốn thực lực có thực lực"

Trương Dương nói: "Bên cậu có kinh nghiệm xây dựng sân bay chưa?"

Lương Thành Long nói: "Sân bay thì chưa làm ra, nhưng mà chỉ cần đưa ra tiêu chuẩn, chúng tôi có thể làm được, mục tiêu của tôi lần này cũng không phải là toàn bộ công trình sân bay, công trình lớn như vậy, cho dù tôi muốn, cũng không thể nuốt trôi được"

Trương Dương nói: "Cậu có hứng thú với bộ phận nào?"

"Lầu chờ bay!"

Trương Dương nói: "Chuyện cụ thể thì tôi không hiểu, nhưng mà làm bạn bè thì tôi nhắc nhở cậu một câu, tài chính Giang thành chúng tôi đang khẩn trương, cho dù cậu cạnh tranh thành công, thì cũng phải chuẩn bị tốt một chút"

Lương Thành Long cười nói: "Đừng làm tôi sợ, nếu tôi đã tới thì đương nhiên chuẩn bị để trả giá cho chiến thắng rồi"

Trương Dương vừa mới đi đến Phong Trạch, liền nhận được điện thoại của viện trưởng bệnh viên nhân dân Phong Trạch Lương Phương, ông ta có vẻ vô cùng khẩn trương, thấp giọng nói: "Thị trưởng Trương, không tốt rồi..."

Trương Dương ghét nhất là nói chuyện mà chỉ nói phân nửa, lớn tiếng nói: "Viện trưởng Lương, có cái gì thì ông cứ nói thẳng ra, đừng có dài dòng"

Lương Phương nói: "Xảy ra chuyện lớn rồi... giải phẫu ghép thận của bệnh viện chúng tôi xảy ra vấn đề"

Trương đại quan nhân nhíu mày, xem ra mười phần là giải phẫu làm chết người, trong bệnh viện ngày nào mà không gặp loại chuyện này, Lương Phương cho dù xử lý không được cũng có thể tìm cục y tế hỗ trợ, ông ta tự nhiên lại tìm mình, điều này làm cho Trương Dương cảm thấy không hiểu được.

Lương Phương nói: "Thị trưởng Trương, cậu đang ở đâu, tôi muốn gặp mặt nói chuyện với cậu"

Trương Dương nhìn ra ngoài một chút, ở đây cách bệnh viện nhân dân Phong Trạch không xa, hắn thấp giọng nói: "Tôi sắp đến bệnh viện nhân dân rồi, hay là, tôi đến phòng làm việc của viện trưởng tìm ông?"

Lương Phương nói: "Tốt, tôi ở tại chổ chờ"

Trương Dương kêu Lương Thành Long đến khách sạn Bạch Lộ nghỉ ngơi trước, còn hắn lái xe đến bệnh viện nhân dân.

Viện trưởng của bệnh viện nhân dân Lương Phương đang ngồi trong phòng làm việc, bên trong đầy khói thuốc lượn lờ, xem ra Lương Phương đã hút không ít thuốc.

Trương Dương đi vào bên trong phòng, không nhịn được ho khan một tiếng.

Lương Phương vội vàng mở cửa sổ ra, để cho khói thuốc bên trong tán đi bớt, sau khi làm xong cái này, Lương Phương mới đi pha trà cho Trương Dương, đưa đến tận tay cho Trương Dương, Trương Dương nói: "Ông gấp gáp tìm tôi như vậy rốt cục là tại sao?"

Vẻ mặt của Lương Phương đầy đau khổ, nói: "Bệnh viện chúng tôi trong lúc giải phẫu ghép thận đã xảy ra chuyện"

Trương Dương nói: "Tôi biết rồi, rốt cục là chết mấy người?"

Lương Phương nói: "Giải phẫu thành công, nhưng mà bên thận lại có điểm đào thải"

Trương Dương có chút phản cảm đối với cách nói chuyện trốn trốn tránh tránh của Lương Phương, nhắc nhở ông: "Có chuyện gì thì ông nói nhanh lên, tôi còn việc phải đi xử lý"

Lương Phương thở dài nói: "Thị trưởng Trương, cậu có biết những quả thật dùng để ghép này từ đâu mà có không?"

Trương Dương cũng không rõ ràng về tin tức tình huống bên trong bệnh viện, hắn nhấp một ngụm trà, nói: "Không phải là do người khác quyên tặng sao?"

Lương Phương nói: "Quả thật là có tình huống quyên tặng, chỉ là bây giờ chúng tôi căn bản là không đợi được thận phù hợp để quyên tặng, cho nên chúng tôi... chúng tôi đã liên hơn với Kinh Sơn một chút"

Trương Dương không hiểu hỏi: "Bên Kinh Sơn có nguồn thận sao?"

Lương Phương cắn môi, ông đấu tranh tư tưởng kịch liệt một hồi, lại cẩn thận suy nghĩ một hồi, rồi mới nói: "Nguồn thận của chúng tôi tất cả đều đến từ ngục giam Thứ Mang ở Kinh Sơn" Ông rất sợ Trương Dương không hiểu rõ, bổ sung thêm: "Trên người của phạm nhân tử hình"

Trương Dương trừng to hai mắt ra, loại chuyện này hắn cũng lần đầu tiên nghe thấy, nhìn Lương Phương nói: "Ông có thể nói rõ chuyện này ra một chút được không?"

Lương Phương nói: "Là thế này, nguồn thận của chúng tôi không đủ, người bệnh cần thận thì lại quá nhiều, cho nên chúng tôi đi liên hệ khắp nơi, và lặng lẽ đạt hiệp nghị với ngục giam Thứ Mang Kinh Sơn, chúng tôi cung cấp cho bọn họ một ít tiền, khi mà bọn họ bắn chết phạm nhân, chúng tôi lấy thi thể trên đường từ trường bắn về, mổ lấy thận bên trong xe cấp cứu"

Trương Dương hít sâu một hơi lạnh: "Các người làm như vậy có phải là không có nhân đạo không?"

Lương Phương nói:" Bọn họ đã chết rồi, nhưng người bệnh của chúng tôi thì lại còn mong muốn được sống, chúng tôi cho rằng dùng phương thức này, trị liệu cho càng nhiều người bệnh, càng giúp cho người bệnh mau chóng khỏe mạnh lại, thì chính là việc đức cho các phạm nhân đó"

Trương Dương nói: "Tôi mặc kệ điểm xuất phát của các người là gì, phạm nhân này có nguyện ý ký tên vào giấy quyên tặng hay không?"

Lương Phương lắc đầu.

Trương Dương đã rõ ràng, vấn đề thì ra là nằm ở chổ này, thấy vẻ sợ hãi trong đôi mắt của Lương Phương, Trương Dương mơ hồ đoán ra được cái gì đó, hắn thấp giọng hỏi thăm: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"

Lương Phương nói: "Trình tự của chúng tôi là thế này, trước khi tội phạm bị tử hình bị đem ra xử bắn, chúng tôi sẽ phái người đến lấy danh nghĩa kiểm tra sức khỏe để lấy máu, sau khi trải qua so sánh nhóm máu, cùng với các xét nghiệm và kiểm tra khác, cuối cùng chọn được người thích hợp, sau đó phạm nhân ấy bị xử bắn xong, thi thể của phạm nhân được đưa vào trong xe, chúng tôi sẽ đến đó tiến hành lấy thận. Bởi vì thân phận đặc thù của phạm nhân, cho nên những thi thể này sau khi được lấy thận xong, đều được tiến hành hỏa táng, về đến tay của người nhà đã là tro cốt, loại chuyện này không có bất kỳ kẽ hở nào hết"

Trương Dương cười lạnh nói: "Không có kẽ hở?"

Lương Phương thở dài nói: "Chỉ là có chút chuyện căn bản là không thể dự liệu được, lúc hỏa táng, đúng lúc có người thân của một gã phạm nhân là thợ đốt lò, khi người này hỏa táng tên phạm nhân, nhìn vài lần, phát hiện ra trên bụng có vết dao cắt, hắn đem chuyện này nói ra ngoài"

Trương Dương nói: "Bên phương diện hỏa táng không có chính sách bảo mật tương quan sao?"

Lương Phương nói: "Nếu chỉ là vì chuyện này thì cũng không có gì đáng nói lắm, một lời nói của thợ đốt lò thì sẽ có bao nhiêu người tin tưởng... Chỉ là bệnh viện chúng tôi đặc biệt lưu giữ băng ghi hình trong quá trình lấy thận, tối hôm qua... tối hôm qua phòng hồ sơ xảy ra trộm, những tài liệu này đều bị người ta lấy cắp"

Trương Dương nghe đến đó đã ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, nếu như chuyện này bại lộ ra, truyền đến tai của xã hội, sẽ tạo thành ảnh hưởng mang tính ác liệt thật lớn, nếu như truyền ra đến nước ngoài, thậm chí là sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đến hình tượng của quốc gia.

Lương Phương lẩm bẩm nói: "Làm sao bây giờ? Băng ghi hình mất rất nhiều, nếu như để rơi vào trong tay của kẻ xấu, thì bệnh viện nhân dân Phong Trạch coi như xong"

Trương Dương cả giận nói: "Sớm biết có hậu quả như vậy, vì sao các người còn muốn làm?"

Lương Phương nói: "Những bệnh nhân này thật sự rất đáng thương, nếu những phạm nhân này nói thế nào cũng chết, vì sao không để cho bọn họ làm một chút chuyện tốt sau khi chết, coi như là thứ tội cho quá khứ tội ác của bọn họ, giúp bọn họ làm việc thiện tích đức"

Trương Dương nói: "Viện trưởng Lương, ông có biết cái gì gọi là nhân quyền không? Thân thể da thịt là của cha mẹ, vô luận là bất kỳ ai bất luận kẻ nào cũng không có quyền chi phối cơ thể của người khác, cho dù những người đó là tội phạm tử hình. Hành vi của các người là bôi nhọa quốc gia, loại chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ tạo thành ảnh hưởng quốc tế đấy"

Lương Phương run giọng nói: "Tôi biết, cá nhân tôi bị xử phạt cũng không là gì cả, tôi chỉ lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng Phong Trạch, ảnh hưởng đến hình tượng của Giang thành"

Trương Dương nói: "Có biết là ai đã lấy băng ghi hình rồi hay không?"

Lương Phương nói: "Bây giờ vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào cả, nhưng mà trong phòng hồ sơ nhiều đồ như vậy, thứ khác không động vào, chỉ đem băng ghi hình đi thôi, cái này rõ ràng là muốn nhằm vào chuyện này"

Trương Dương nói: "Chuyện này rất là nghiêm trọng"

Lương Phương gấp đến độ mồ hôi đầy đầu: "Thị trưởng Trương, ngoại trừ tìm cậu ra, tôi không nhớ nổi là nên tìm ai cả, chuyện này nếu truyền ra ngoài, thì không thua kém gì vụ nổ của bom nguyên tử"

Trương Dương bình tĩnh phân tích: "Bây giờ nếu không ai tìm đến cửa, chứng minh rằng chuyện này còn có cách vãn hồi, từ bất luận điểm mà nói, thì cách làm của các người đều không thể để lộ ra được, đều là sai phạm cả. Nếu như người nhà của các phạm nhân mà tìm đến cửa, thì chỉ cần yêu cầu của bọn họ không quá đáng, thì ông cứ đáp ứng với người ta"

Lương Phương thở dài nói: "Đến bây giờ vẫn chưa có ai liên hệ tôi cả, từ đầu đến cuối tôi luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, bọn họ không phải là đang có âm mưu gì chứ?"

Trương Dương nói: "Viện trưởng Lương, vô luận là kết quả của chuyện này thế nào, thì tôi cũng đều phải khuyên ông một câu, những chuyện trái với nhân đạo thì đừng nên làm!"
Bình Luận (0)
Comment