Y Đạo Quan Đồ

Chương 437

Trong lúc chuyện sân bay đang phát triển tốt đẹp, thì sự kiện bệnh viện Phong Trạch giống như là một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt của Trương Dương, trên đời này quả nhiên là không có gì thập toàn thập mỹ cả, phúc họa tương y mà! Tuy rằng Trương Dương đem công tác chủ yếu chuyển dời lên việc xây dựng sân bay, nhưng mà bây giờ hắn vẫn là phó thị trưởng của Phong Trach, công tác văn giáo vệ sinh vẫn nằm trong phạm vi quản lý của hắn, nếu như trong phương diện này xảy ra bất cứ chuyện gì, thì hắn cũng phải gánh chịu trách nhiệm tương quan, nếu đã sớm dự kiến được chuyện này, không bằng lúc đầu đem quyền lực trong tay giao ra.

Trương Dương đem chuyện này thông báo cho Trình Diễm Đông, kêu hắn ta vận dụng lực lượng công an truy tìm chổ của băng ghi hình, sau đó lại kêu bên cục y tế hỗ trợ chuẩn bị sẵn sàng cho bệnh viện, chỉ cần người nhà của phạm nhân mà tìm đến cửa, thì cần phải trấn an tâm tình của đối phương, giải quyết tốt công tác xử lý hậu quả.

Chuyện này không chỉ là vấn đề của Phong Trạch, mà còn liên quan đến ngục giam Kinh Sơn, cục trưởng cục công an Kinh Sơn Tạ Chí Quốc và Trương Dương có giao tình lâu, hắn ta là lính của Sở Trấn Nam, Trương Dương suy nghĩ một chút, rồi gọi điện thoại cho Tạ Chí Quốc.

Tạ Chí Quốc nghe Trương Dương nói xong, trong điện thoại im lặng một hồi, rồi thấp giọng nói: "Chuyện này tôi đã biết, người nhà phạm nhân có tìm đến chổ chúng tôi"

Trương Dương thân thiết hỏi: "Nói thế nào? Muốn bồi thường bao nhiêu?"

Tạ Chí Quốc cười khổ nói: "Người ta không cần bồi thường, tội phạm tử hình bị lấy thân tên là Lưu Hi Minh, cha của hắn là Lưu Kim Nguyên, là xí nghiệp gia nổi tiếng tại Kinh Sơn, ông chủ giàu có, cho nên không cần tiền, ông ta chỉ đòi công đạo, nói là đã nắm giữ được bằng chứng liên quan,muốn đem ngục giam Thứ Mang và bệnh viện Phong Trạch kiện cáo lên, đòi lại một công đạo cho con của ông ta" Tạ Chí Quốc cũng hết đường xoay xở, thân là cục trưởng cục công an Kinh Sơn, chuyện xảy ra dưới tay của gã, gã cũng phải gánh chịu một phần trách nhiệm, gã và Trương Dương nhất thời có cảm giác đồng bệnh tương liên rồi.

Trương Dương nói: "Cái ngục giam Thứ Mang này cũng thật là, chuyện thiếu đạo đức như vậy cũng dám làm!"

Tạ Chí Quốc nói: "Cũng không phải trách toàn bộ lên ngục giam được, thị trường là quan hệ cung cầu, có cầu thì mới có cung, ngục giam mà có trách nhiệm, bệnh viện cũng không thoát được quan hệ"

Trương Dương nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm thuộc về ai, bây giờ điều cần nhất chính là giải quyết chuyện này làm sao cho ổn thỏa"

Tạ Chí Quốc nói: "Lưu Kim Nguyên là một người khó đối phó, ông ta quyết tâm muốn đem chuyện này công bố ra, tôi vừa mới gặp mặt ông ta xong, cảm thấy hình như ông ta đã nắm giữ một ít chứng cứ"

Trương Dương nói: "Băng ghi hình!"

Tạ Chí Quốc kinh ngạc nói: "Băng ghi hình gì?"

Trương Dương nói: "Bên bệnh viện có ghi hình lại quá trình lấy thận, làm thành băng ghi hình, để cho bác sĩ trong bệnh viện học tập tham quan, mà băng ghi hình đó đã bị người ta lấy cắp"

Tạ Chí Quốc nghe vậy liền sợ hãi không thôi, gã lớn tiếng nói: "Tên lãnh đạo của bệnh viện đó có đầu óc không vậy? Loại chuyện này mà cũng có thể tùy tiện ghi hình lại sao? Bọn họ thật sự không nghĩ ra à, nếu như băng ghi hình này mà truyền ra ngoài xã hội thì sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào à? Nếu như truyền ra ngoài quốc tế, thì danh dự quốc gia sẽ bị ảnh hưởng như thế nào?"

Trương Dương thở dài nói: "Chuyện đã đến mức này rồi, chúng ta nên nghĩ cách cứu chữa như thế nào, có oán giận cũng vô dụng"

Tạ Chí Quốc nói: "Cậu có biện pháp nào không?"

Trương Dương nói: "Tôi đã kêu công an Phong Trạch điều tra về cuộn băng ghi hình, cục trưởng Tạ, bên Lưu Kim Nguyên anh nhớ phải quan sát cho cẩn thận, tôi thấy băng ghi hình này mười phần là rơi vào tay ông ta, chúng ta cố gắng nói chuyện với ông ta, đem chuyện này giải quyết viên mãn, ngàn vạn lần đừng để gây ra lớn chuyện"

Tạ Chí Quốc nói: "Tôi cũng muốn giải quyết, nhưng mà, con người của Lưu Kim Nguyên tôi cũng hiểu, từ khi con của ông ta bị phán tử hình, thì con người này liền thù hận xã hội, lần này để cho ông ta nắm được một cơ hội, chuyện này chỉ sợ là không dễ giải quyết, Trương Dương, chúng ta nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất đi"

Cúp điện thoại, tâm tình của Trương Dương trở nên trầm trọng không thể nói được, cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn đi đến tòa thị chính, chuyện này không phải việc nhỏ, cần phải thông báo lên cấp trên, gần đây Trương Dương và Tôn Đông Cường chậm rãi bồi dưỡng ra một sự ăn ý, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì bọn họ có cùng một đối thủ chính trị, cùng chung mối thù dễ làm cho hai người nhanh chóng tiến lại gần.

Tôn Đông Cường nhìn thấy Trương Dương, liền nhiệt tình đứng dậy nghênh tiếp.

Thư ký của ông ta Địch Lượng bị Trương Dương dạy dỗ vài lần xong, bây giờ cũng trở nên rất ngoan, vội vàng pha trà cho Trương Dương, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Tôn Đông Cường cười nói: "Trương Dương, hạng mục sân bay mới tiến hành thuận lợi chứ?" 

Trương Dương gật đầu: "Ngày hôm nay tôi đến đây không phải là vì chuyện sân bay, bệnh viện nhân dân Phong Trạch xảy ra chuyện rồi"

Tôn Đông Cường mỉm cười nói: "Cậu là phó thị trưởng quản lý cục văn hóa vệ sinh, cậu xem xử lý là được rồi"

Trương Dương nói: "Tôi sợ là xử lý không được" Lúc này hắn đem toàn bộ câu chuyện nói ra một lần từ đầu đến cuối.

Tôn Đông Cường nghe xong, sắc mặt có chút thay đổi, chuyện này nói lớn có thể lớn mà nói nhỏ cũng có thể nhỏ, nếu như có thể thu được sự tha thứ của người nhà phạm nhân, bồi thường một chút về mặt kinh ế, thì có thể ngăn chặn được chuyện này, nhưng nếu người nhà phạm nhân không đồng ý, cố ý làm lớn chuyện này ra, thì chỉ sợ là bệnh viện nhân dân Phong Trạch, thậm chí là danh tiếng của toàn bộ Phong Trạch đều bị tiêu tan. Ông ta nhịp tay một cách bất an lên bàn, qua một hồi lâu mới nói: "Chuyện này có chút phiền phức"

Trương Dương nói: "Tôi nói chuyện này với ông mục đích không phải là trông cậy ông có thể hỗ trợ giải quyết, bên phía Kinh Sơn đã liên hệ qua, cha của phạm nhân này quyết tâm đem chuyện này ra, chúng ta cần phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất"

Tôn Đông Cường nhìn Trương Dương, ông quả thật là chẳng biết nên làm thế nào, ứng phó loại chuyện này khi nó xảy ra, Tôn Đông Cường vẫn thiếu đi tính chủ động cần thiết.

Trương Dương nói: "Lương Phương khẳng định là phải chịu tội, Phùng Xuân Sinh cũng không may mắn tránh khỏi, dù sao thì hắn ta cũng là do bí thư Thẩm đề bạt lên, mượn chuyện này để đuổi hắn ra khỏi cục văn hóa vệ sinh, cũng không phải là một chuyện không tốt. Tôi sẽ từ chức phó thị trưởng Phong Trạch" Đối với Trương Dương mà nói, cái chức phó thị trưởng Phong Trạch này đã là một chức vị có tên mà không có tiếng, Đỗ Thiên Dã trước đó đã biểu thị là hắn nên tạm thời bỏ qua công tác tại Phong Trạch, toàn tâm toàn ý đầu nhập vào công tác xây dựng sân bay, chỉ là công trình sân bay còn chưa chính thức khởi công, cho nên chuyện này còn tạm thời gác xuống, không ngờ rằng trong lúc này lại xảy ra chuyện, và trong loại tình thế hiện tại này thì có vài phần cảm giác giống như là hy sinh hùng hồn vậy.

Tôn Đông Cường không khỏi có chút cảm động, không ngờ rằng Trương Dương lại chủ động đứng ra gánh chịu trách nhiệm, Tôn Đông Cường nói: "Chuyện này chưa chắc là nghiêm trọng như trong tưởng tượng của chúng ta, cậu không cần từ chức"

Trương Dương mỉm cười nói: "Trách nhiệm dù sao cũng phải có người đứng ra gánh vác, văn hóa vệ sinh vốn là nằm trong phạm vi quản lý của tôi, tôi không gánh chịu, cái trách nhiệm này cũng không thể để cho người khác đến gánh"

Tôn Đông Cường gật đầu, ông phát hiện ra chỉ cần thay đổi góc nhìn vấn đề, sẽ nhìn thấy từ trên người của Trương Dương những điểm sáng và chổ khả ái.

Trương Dương nói: "Trần Gia Niên và Kim Lỗi hai người đều là người có suy nghĩ, công tác của tôi có thể giao cho bọn họ tạm thời xử lý" Thằng nhãi này trông vó vẻ đạo đức tốt, chỉ là có chút mùi vị lâm trận thoái lui.

Tôn Đông Cường nói: "Trương Dương, thật ra chuyện này chưa chắc là xấu như cậu nghĩ đâu!"

Trương Dương đem thư từ chức đã viết xong từ lâu giao cho Tôn Đông Cường: "Cứ chuẩn bị sẵn sàng trước đi, tự mình từ chức tốt hơn là bị người ta đuổi"

Sự thật chứng minh, Trương Dương đã nhìn rất xa. và buổi chiều cùng ngày, thường ủy của Phong Trạch đã được mời họp khẩn cấp, chuyện bệnh viện nhân dân Phong Trạch lấy thận của người ta đã bị Lưu Nguyên Kim kiện lên trên tỉnh, và băng ghi hình quả nhiên là lọt vào trong tay của ông ta, thật ra trong hệ thống y tế này, không ít bệnh viện đã lợi dụng phương pháp tương tự để lấy thận và những thứ khác, bình thường thì không có gì xảy ra cả, có một số việc vĩnh viễn là nguyên tắc ngầm trong một số ngành nghề, không ai đi khiển trách ai cả, chỉ là khi chuyện lộ ra, thì người đó s4 trở thành nơi hứng chịu đầu sóng ngọn gió, trở thành tiêu điểm của mọi người, trong lúc nhất thời, bệnh viện nhân dân Phong Trạch đã trở thành chuột chạy qua đường bị người ném đá.

Sắc mặt của bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa âm trầm vô cùng, biểu tình phẫn nộ, ông ta dùng một câu thành ngữ làm chấn động nhân tâm: "Kẻ khác giận sôi!" Nói xong, Thẩm Khánh Hoa dừng lại chừng nửa phút, sau đó mới nhấn mạnh thêm ngữ khí: "Tôi rất đau lòng, đau lòng không gì sánh được, chuyện như vậy tự nhiên lại xảy ra ở Phong Trạch, xảy ra ở bệnh viện nhân dân Phong Trạch chúng ta, tôi không biết trong đầu của một số cán bộ chúng ta rốt cục là có suy nghĩ hay không? Cái gì nên làm? Cái gì không nên làm? Lẽ nào bọn họ không hiểu? Vô luận là bọn họ xuất phát từ mục đích gì, thì loại chuyện này đều không thể tha thứ, bởi vì có hành vi của vài người, đã làm cho danh dự của Phong Trạch bị tổn hại nghiêm trọng, làm cho hình tượng Phong Trạch bị bôi đen nghiêm trọng, lần này tôi nhất định phải truy cứu trách nhiệm, làm cho những quan viên tương quan phải chịu trách nhiệm tương ứng"

Toàn thể thường ủy ngồi lặng ngắt như tờ, lúc này không ai muốn mở miệng, ai cũng có thể nhìn ra là bí thư Thẩm đang nổi nóng, trong tỉnh đã hỏi tội xuống, nên mặt mũi của vị bí thư thị ủy này đã không còn dễ coi.

Thẩm Khánh Hoa nói: "Năm nay thị phi không ngừng, kỳ thi vào đại học của ngành giáo dục thì bị rối loạn kỷ cương, y tế thì làm ra chuyện lấy thận, đây là những chuyện tạo thành ảnh hưởng ác liệt trong phạm vi toàn tỉnh, tôi muốn hỏi một câu, lãnh đạo chủ quản làm ăn cái gì kiểu gì vậy?"

Không ai dám phát biểu, bởi vì chủ quản văn hóa vệ sinh là Trương Dương, nhưng Trương Dương vẫn chưa có tư cách tham gai vào hội nghị thường ủy.

Thẩm Khánh Hoa nói: "Lần này nhất định phải xử lý nghiêm ngặt, tuyệt đối không nhân nhượng!"

Thị trưởng Tôn Đông Cường lúc này mới lên tiếng, ông ta đặt một đơn từ chức lên trên bàn, bình tĩnh nói: "Xét thấy trong hệ thống y tế xuất hiện sự kiện ác liệt, chủ quản công tác văn hóa vệ sinh phó thị trưởng Trương Dương đ6òng chí, đã từ chức nhận lỗi, đem báo cáo tương quan gửi lên thành phố, đồng chí Trương Dương còn biểu thị, hắn muốn phụ trách chuyện đã xảy ra lần này trong hệ thống y tế!"

Thẩm Khánh Hoa hơi sửng sốt, ông không ngờ phản ứng của Trương Dương lại đúng lúc như vậy, vất vả lắm mới có cơ hội tốt, đang chuẩn bị đá thằng nhãi này một đá, không ngờ rằng ông còn chưa kịp vung chân, thì người ta đã chạy thoát, một đá này đá vào khoảng không, làm cho trong lòng của Thẩm Khánh Hoa nhất thời có chút mất mác.

Tôn Đông Cường nhìn Thẩm Khánh Hoa, vẻ mặt của ông tuy rằng bình tĩnh, nhưng mà trong ánh mắt lại tràn ngập vẻ khiêu khích: "Sự kiện lấy thận lần này, điểm xuất phát của bệnh viện nhân dân Phong Trạch cũng là tốt, bọn họ ôm suy nghĩ chữa bệnh cứu người, chỉ là bọn họ suy nghĩ không đủ, không nghĩ đến cảm thụ của phạm nhân, quên mất đi hai chữ nhân đạo, cho nên là người chịu trách nhiệm bên phía bệnh viện trong sự kiện này, tôi đề nghị miễn đi toàn bộ chức vụ hành chính của viện trưởng bệnh viện nhân dân Phong Trạch Lương Phương!"

Thẩm Khánh Hoa gật đầu, cái này cũng là dự định lúc đầu của ông.

Tôn Đông Cường nói đến đó vẫn chưa kết thúc, ông tiếp tục nói: "Bí thư Thẩm đã nói qua, chúng ta cần phải truy cứu trách nhiệm tương quan, đem tất cả quan viên có liên quan ra chịu trách nhiệm. Bệnh viện có trách nhiệm, cục y tế giám thị bệnh viện cũng khó thoát truy cứu, tôi đề nghị miễn đi tất cả chức vụ hành chính của đồng chí Phùng Xuân Sinh!"

Những lời này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đem ánh mắt nhìn về hướng Thẩm Khánh Hoa, ai cũng biết Phùng Xuân Sinh là cán bộ do một tay Thẩm Khánh Hoa đề bạt lên, là một trong các bộ hạ cũ của ông ta, Tôn Đông Cường Tôn Đông Cường Tôn Đông Cường Tôn Đông Cường làm như vậy chính là đang vuốt râu cọp!

Thẩm Khánh Hoa nhìn Tôn Đông Cường, trong ánh mắt toát ra lửa giận, biết rõ là Tôn Đông Cường cố ý nương cơ hội này để gạt bỏ lực lượng bên người ông, nhưng mà ngay cả Trương Dương cũng đã từ chức rồi, thì thân là cục trưởng cục y tế, Phùng Xuân Sinh cũng không có khả năng không gánh trách nhiệm.

Thẩm Khánh Hoa rõ ràng, chiêu này của người ta là cho dù tổn thất mười ngàn, cũng muốn giết địch năm ngàn, Trương Dương và Tôn Đông Cường rõ ràng có quan hệ mật thiết, hai người hợp sức chơi một chiêu này, hy sinh Trương Dương, đem chuyện này dẹp loạn xuống, sau đó còn đâm một cái sau lưng Thẩm Khánh Hoa. Trong lòng Thẩm Khánh Hoa thấy rất uất ức, cái chức phó thị trưởng của Trương Dương bây giờ có thể không cần làm, bởi vì bây giờ hắn đã có chức tổng chỉ huy hiện trường của hạng mục sân bay mới, chỉ cần sân bay xây xong, thì chuyện tình bên Phong Trạch khẳng định phải buông xuống, cái này đơn giản chỉ là vấn đề thời gian thôi. Bởi vì hắn, mà Phùng Xuân Sinh hy sinh có chút oan uổng, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, ông ta không thể không làm được, Thẩm Khánh Hoa đành phải cắn răng nuốt giận vào trong bụng, gật đầu nói: "Tôi đồng ý với ý kiến của thị trưởng Tôn!"

Trương Dương từ chức tại Phong Trạch đã tạo thành một oanh động tương đối lớn, sau khi tin tức được truyền ra, một đống người gọi điện thoại đến hầu như đã muốn làm cái điện thoại di động tội nghiệp của hắn muốn nổ tung, Trương Dương cảm thấy rất phiền, cho nên thẳng tay tắt điện thoại luôn, toàn bộ buổi chiều đều cùng Lương Thành Long ở trong khách sạn Bạch Lộ sử dụng dịch vụ tắm hơi mới vừa đưa vào sử dụng.

Sau khi tắm hơi xong, hai người ngồi trong phòng khách quý nghỉ ngơi, Lương Thành Long châm một điếu thuốc, cười nói: "Bạn thân, xin lỗi nha, tôi phát hiện ra mình đúng là ngôi sao xui xẻo, vừa mới đến Phong Trạch, thì cái chức phó thị trưởng của cậu cũng xong luôn!"

Trương Dương cười nói: "Giao quyền lực bên Phong Trạch này là chuyện sớm muộn rồi, bí thư Đỗ đã sớm thúc giục tôi đem chuyện bên này buông ra, toàn tâm toàn ý đầu nhập vào trong hạng mục xây dựng sân bay mới" 

Lương Thành Long nói: "Phong Trạch chỉ là một cái ao nhỏ, căn bản là không giữ được một con rồng lớn như cậu"

Trương Dương cười ha hả nói: "Cậu đừng có nịnh nọt tôi, nói thế nào thì chuyện gọi thầu này cũng phải làm theo từng bước trình tự" 

Lương Thành Long nói: "Cái này không cần cậu nhắc nhở, nên làm thế nào, trong lòng tôi rất rõ ràng, sau sự kiện sân thể dục Đông Giang, tôi đã cẩn thận suy nghĩ, muốn làm ăn lâu dài, muốn phát triển không ngừng, thì phải làm kiên định một việc, công trình không có kỹ thuật và chất lượng cao, mà chỉ dựa vào quan hệ, thì cuối cùng người không may chỉ có bản thân mình!"

Trương Dương nói: "Cậu rốt cục đã thông suốt rồi"

Lương Thành Long nói: "Làm ăn nhiều năm như vậy, càng ngày càng phát hiện ra kinh doanh đàng hoàng mới là đạo lý, có câu vàng thật không sợ lửa, nếu tôi có đủ tự tin, thì sẽ không tham gia vào lần gọi thầu này"

Trương Dương cười cười không nói gì, ngồi tựa vào ghế, nhắm mắt lại, tựa hồ như chuẩn bị ngủ.

Lương Thành Long đặt hai tay trước ngực: "Con đường chúng ta không giống nhau, cậu đi trên đường làm quan, còn tôi đi đường làm ăn, vô luận là đi đường nào, nếu muốn đi được lâu dài, thì nhất định phải đưa ánh mắt ra lâu dài, cuộc đời không có chừng mực, bị lá che mắt nhìn thấy Thái Sơn, chỉ biết dừng lại phía trước. Tuy rằng tôi không có kiến thức sâu rộng về xây dựng, nhưng mà kinh nghiệm mấy năm nay đã làm cho tôi học tập được một ít, tôi sẽ không vấp ngã hai lần vào cùng một chổ"

Trương Dương cười nói: "Chuyện của cậu và Bạch Yến thế nào rồi?"

Lương Thành Long cười khổ nói: "Chẳng có gì cả, không phải là tôi đã nói với cậu rồi sao, tôi và cô ta không có quan hệ gì cả, con người sống trên đời này luôn có một lúc ngộ, bây giờ tôi đã tỉnh ngộ, đàn bà cái gì, tình cảm giác gì, tất cả chỉ đều là hoa trong gương, trăng trong nước ( ý là giả dối), cái quan trọng nhất chính là bản thân mình!"

Trương Dương nói: "Cái đó hình như là ích kỷ?"

Lương Thành Long nói: "Người ích kỷ mới không bị ràng buộc" Hắn thở dài nói: "Cuộc sống của tôi đã hỏng bét rồi, tôi không muốn sự nghiệp của mình phải đối mặt với tình cảnh tương tự, cho nên sau này tôi sẽ đem toàn bộ tinh lực tập trung lên sự nghiệp, tôi muốn cho mọi người nhìn thấy, đối với Lương Thành Long tôi mà nói, cái quan trọng nhất không phải là đàn bà"

Trương Dương nói: "Thật ra cậu và Lâm Thanh Hồng rất xứng, cố gắng quý trọng đi"

Lương Thành Long có vẻ buồn vô cớ, nói: "Một món đồ sứ đã vỡ rồi, vô luận là cậu làm cách nào, thì vết nứt luôn tồn tại trên mặt của nó, Thanh Hồng tuy rằng không còn nhắc đến chuyện ly hôn với tôi, nhưng mà chúng tôi muốn khôi phục lại trạng thái của lúc trước, căn bản là không có khả năng" Nói đến đây, hắn không khỏi liếc nhìn Trương Dương: "Lão đệ, nghe tôi khuyên một câu, tình cảm là một con dao hai lưỡi, chơi không cẩn thận thì sẽ làm bị thương bản thân"

Trương Dương nói: "Tôi không phải là chơi đùa tình cảm, tôi là thật tâm đối đãi"

"Cậu sao?"

Trương Dương đặt hai tay sau đầu, nhẹ giọng nói: "Cảnh giới của tôi, cậu vĩnh viễn không thể hiểu được"

Cảnh giới của Trương đại quan nhân thì Lương Thành Long đúng là không cách nào tưởng tượng, mà trên đời này có mấy ai tưởng tượng được, dù sao thì hắn ta cũng là người sống hai cuộc đời, mà con người sống trên thế giới này, rất ít ai trải qua được một việc đặc thù như thế.

Thư từ chức của Trương Dương tại Phong Trạch tuy rằng không có gặp phải trở ngại gì, nhưng mà đưa lên Giang thành thì nhanh chóng bị trả trở về, ý kiến trả lời của Đỗ Thiên Dã rất đơn giản, thân là một cán bộ quốc gia, không phải nói mặc kệ là có thể mặc kệ, đảng cho anh chức vụ không phải để anh hưởng thụ sự vui vẻ của quyền lực, mà là muốn anh thành thật gánh vác trách nhiệm của mình, xảy ra chuyện thì muốn trốn tránh, cái này không phải là một phong phạm biểu hiện ra ngoài của một quan viên.

Đỗ Thiên Dã vì chuyện của Trương Dương mà đặc biệt gọi điện thoại cho Thẩm Khánh Hoa, chuyện lấy thận xảy ra trong thời gian Trương Dương đi học tập cải cách tinh thần văn minh, Trương Dương không nên chịu trách nhiệm về chuyện này, mà trong khi Trương Dương rời đi thì công tác của hắn là do phó thị trưởng tạm giữ chức Vương Hoa Chiêu tiếp quản, nói đến gánh chịu trách nhiệm thì cũng phải do Vương Hoa Chiêu gánh chịu.

Thẩm Khánh Hoa không ngờ Đỗ Thiên Dã che chở cho Trương Dương đến tình trạng này, chỉ là lời nói của Đỗ Thiên Dã cũng rất có đạo lý, lúc xảy ra sự kiện lấy thận, Trương Dương quả thật đang ở Tĩnh Hải, khi đó công tác văn hóa vệ sinh giao cho Vương Hoa Chiêu, cái loại phó thị trưởng tạm thời như Vương Hoa Chiêu, gần rời chức rồi, cho dù có bắt hắn chịu trách nhiệm, thì cũng không tạo thành ảnh hưởng gì.

Đỗ Thiên Dã cuối cùng cho Thẩm Khánh Hoa một đề nghị, việc rối loạn kỷ cương trong kỳ thi vào đại học đã chứng minh rằng Trương Dương không thích hợp làm công tác văn hóa vệ sinh, điểm mạnh của hắn chính là chiêu thương, mà chủ quản thương nghiệp phó thị trưởng Lâu Quang Lượng thì đã bị cách chức, đem công tác chiêu thương giao cho Trương Dương, công tác văn hóa vệ sinh thì chọn người thích hợp, an bài như vậy càng có lợi với tính chủ quan của các bộ.

Thẩm Khánh Hoa sau khi nói chuyện điện thoại với Đỗ Thiên Dã xong, tâm tình buồn phiền đến cực điểm, ông ta biết Đỗ Thiên Dã luôn thiên vị cho Trương Dương, chỉ là ông thật không ngờ Đỗ Thiên Dã lại thiên vị đến trình độ này. Viện trưởng bệnh viện nhân dân Phong Trạch Lương Phương bị miễn chức, cục trưởng cục y tế Phong Trạch Phùng Xuân Sinh bị miễn chức, ngay phó thị trưởng tạm giữ chức Vương Hoa Chiêu cũng bị đến thời hạn mã chức, để cho hắn ta phụ trách chịu này cũng không sao. Còn Trương Dương, bởi vì lúc đầu ông đã kiếm cớ đuổi đi, bắt hắn ta đến Tĩnh Hải học tập tinh thần văn minh kiến thiết gì đó, cho nên may mắn phân rõ giới hạn với sự kiện lấy thận lần này, Thẩm Khánh Hoa không thể không cảm thán Trương Dương may mắn tốt số, cảm thán xong ông không khỏi có chút hối hận, vì sao lúc trước mình lại muốn đưa Trương Dương đi đến Tĩnh Hải học tập, sự kiện này đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo mà ông muốn nắm trong tay rồi.

Lúc Tề Quốc Viễn đến văn phòng làm việc của Thẩm Khánh Hoa, thì vị lão bí thư này đang hút thuốc, ngồi bên cạnh cửa sổ, không biết là đang nghĩ cái gì, nghe thấy tiếng bước chân của Tề Quốc Viễn, Thẩm Khánh Hoa nói: "Quốc Viễn, tìm tôi có việc gì?"

Tề Quốc Viễn nói: "Bí thư Thẩm, về chuyện quy hoạch và di dời cho sân bay, tất cả dân chúng Lương Gia Bình đã ký tên vào hiệp nghị quy hoạch, đây là bản sao văn kiện mà bọn họ đã ký tên, ông xem đi"

Thẩm Khánh Hoa không nhịn được lắc đầu nói: "Loại chuyện này không cần nói với tôi, Phong Trạch có nhiều chuyện như vậy tôi còn chưa lo xong, sân bay mới này không phải là có người phụ trách sao? Cậu đi tìm hắn chứ không phải tìm tôi!"

Tề Quốc Viễn có chút xấu hổ đứng đơ ra đó, lời nói của Thẩm Khánh Hoa đã làm cho ông ta có chút miên man không ngớt, Thẩm Khánh Hoa tựa hồ cũng ý thức được điểm này, ông ta dụi điếu thuốc vào gạt tàn, chỉ là khói thuốc vẫn bay từ trong ra. Chỉ chỉ vào cái ghế bên cạnh, nói: "Quốc Viễn, ngồi xuống nói chuyện với tôi một chút"

Tề Quốc Viễn không dám vi phạm ý tứ của ông ta, thành thật ngồi xuống bên cạnh Thẩm Khánh Hoa: "Bí thư Thẩm, ông nên chú ý đến thân thể, hình như gần đây ông gầy đi rất nhiều"

Thẩm Khánh Hoa nói: "Phong Trạch xảy ra việc liên tục, tôi muốn mập cũng mập không nổi"

Tề Quốc Viễn cười cười, ông đã làm việc bên cạnh Thẩm Khánh Hoa nhiều năm, đối với tác phong khi gặp chuyện không may của Thẩm Khánh Hoa cũng có chút hiểu biết, ông thấp giọng nói: "Thật ra ngày đó trong hội nghị thường ủy tôi đã muốn nói, chỉ là suy nghĩ lại, nói riêng với bí thư Thẩm thì thỏa đáng hơn"

Thẩm Khánh Hoa gật đầu, cỗ vũ Tề Quốc Viễn tiếp tục nói.

Tề Quốc Viễn nói: "Bí thư Thẫm, tôi nói thật tình, ông cũng không nên tức giận"

Thẩm Khánh Hoa không nhịn được nói: "Cậu có việc thì cứ nói, tôi thích nhất là trực tiếp nói ra, đừng có dài dòng"

Tề Quốc Viễn nói: "Tôi thấy ông không đủ coi trọng hạng mục công trình xây dựng sân bay mới!"

Thẩm Khánh Hoa nhíu nhíu mày, trên mặt đã biểu lộ ra một vẻ hơi giận.

Tề Quốc Viễn nói: "Hạng mục sân bay mới này là một trong các công trình lớn nhất tại Giang thành, có thể nói là liên quan đến sự phát triển sau này của Giang thành, liên quan đến hình tượng của Giang thành, mà hạng mục sân bay mới này được chọn tại Phong Trạch, đối với Phong Trạch mà nói là một cơ hội hiếm có vô cùng, bên Phong Trạch chúng ta hẳn là nên biểu hiện tích cực hơn nữa, chỉ là có người cảm thấy ông không quan tâm đến chuyện này lắm"

Thẩm Khánh Hoa nói: "Tôi làm sao không quan tâm? Tôi không phải là đã nhấn mạnh rằng phải phối hợp toàn lực với công trình xây dựng sân bay mới trong hội nghị thường ủy rồi sao? Cậu còn muốn tôi quan tâm thế nào? Trong lãnh đạo chúng ta đã có rất nhiều người là thành viên của bên xây dựng, cũng có rất nhiều cố vấn, Phong Trạch chúng ta còn chưa đủ phối hợp sao?"

Tề Quốc Viễn bỗng nhiên ý thức được mình không nên nhắc đến chuyện này, vì sự kiện sân bay này sẽ chạm đến cái mẫn cảm nhất của Thẩm Khánh Hoa, chiêu thức của Trương Dương quả thật cũng quá đáng, Thẩm Khánh Hoa dù sao cũng là bí thư thị ủy Phong Trạch, về tình về lý thì cũng phải cho ông ta một chút mặt mũi, nhiều thường vụ, lãnh đạo đều được tiến vào trong ban chỉ huy sân bay, tuy rằng chỉ là mang tính chất danh dự, nhưng dù sao cũng có tên của bọn họ, chỉ có vị bí thư thị ủy Phong Trạch Thẩm Khánh Hoa này thị tự nhiên lại không được mời, ngay cả cố vấn cũng không, cũng khó trách Thẩm Khánh Hoa lại tức giận.

Thẩm Khánh Hoa nói: "Tôi thật sự không hiểu, vì sao lãnh đạo cấp trên lại dùng một cán bộ không cẩn thận như vậy? Cậu nói xem, từ khi hắn đến Phong Trạch, đã làm ra bao nhiêu chuyện phiền toái? Công tác văn hóa vệ sinh phân công cho hắn quản lý thì liên tiếp xảy ra chuyện, bây giờ lại còn giao một nhiệm vụ quan trọng như xây dựng sân bay mới cho hắn, lỡ như xảy ra vấn đề, thì ai đến gánh chịu trách nhiệm này đây?" Thẩm Khánh Hoa đã nghẹn cục tức này lâu rồi, mấy câu nói hôm nay của Tề Quốc Viễn đã làm cho cơn tức của ông tuôn trào.

Tề Quốc Viễn âm thầm kêu khổ, đã biết khổ sao còn đến, nếu như biết Thẩm Khánh Hoa đang nổi nóng, thì ông tuyệt đối sẽ không nói ra lời này.

Thẩm Khánh Hoa nói: "Văn hóa xảy ra chuyện, Lưu Cường đến gánh chịu trách nhiệm, y tế xảy ra việc không may thì để cho Phùng Xuân Sinh gánh chịu trách nhiệm, bản thân hắn là thị trưởng phân công quản lý, ngoại trừ làm thư từ chức để phô trương thanh thế ra, thì căn bản là không có bất luận tổn thất nào hết, một cán bộ trẻ tuổi có gan làm không có gan nhận như vậy, làm sao có thể phục chúng?" Bí thư Thẩm tức đến nổi vỗ bàn cái bốp.

Tề Quốc Viễn nhẫn nhịn nghe Thẩm Khánh Hoa phát ra bực tức trong lòng, vị bí thư thị ủy này sau khi phát tiết xong, khoát tay áo nói: "Cậu đi làm việc của mình đi!" Tề Quốc Viễn lần này giống như là trút được gánh nặng rời khỏi phòng làm việc của bí thư thị ủy. Ông trực tiếp đi đến văn phòng làm việc của thường vụ phó thị trưởng Trần Gia Niên. Bản sao văn kiện có chữ ký của dân chúng Lương Gia Bình là do Trần Gia Niên giao cho ông, kêu ông đến đưa cho Thẩm Khánh Hoa, ai mà ngờ bí thư Thẩm nổi điên lên mắng một trận, nếu mà Tề Quốc Viễn biết, nói cái gì cũng sẽ không làm thay cho Trần Gia Niên chuyện này.

Tề Quốc Viễn đi vào trong phòng làm việc của Trần Gia Niên, tức giận nén bản sao hiệp nghị về quy hoạch và di dời có chữ ký của thôn dân Lương Gia Bình lên bàn làm việc, chỉ vào mặt của Trần Gia Niên mắng:" Lão Trần ơi là lão Trần, ông đúng là không phải thứ tốt, làm hại tôi bị ông chủ lớn mắng cho một trận!"

Trần Gia Niên nói: "Ai mà không biết hai người có quan hệ lâu năm chứ, đánh là thân mắng là yêu, ông ta chửi là bảo vệ ông đấy!"

Tề Quốc Viễn thở dài nói: "Bí thư Thẩm tức đến điên rồi, trong tỉnh gọi điện xuống, biểu thị rõ ràng là không đồng ý để Trương Dương từ chức, sự kiện lấy thận này xảy ra trong thời gian Trương Dương đi học tập tại Tĩnh Hải, công tác thì giao cho Vương Hoa Chiêu tiếp quản, cho nên trong tỉnh cho rằng trách nhiệm hẳn là do Vương Hoa Chiêu gánh chịu"

"Thật sao?" Trên mặt của Trần Gia Niên mang theo một ý cười.

Tề Quốc Viễn kỳ quái nhìn Trần Gia Niên, nói: "Ông cười cái gì? Vui vì thấy người gặp họa?"

Trần Gia Niên nói: "Tôi làm gì có tâm tình đó, nhưng mà tỉnh nói cũng có đạo lý lắm, trong chuyện này Trương Dương quả thật là vô tội, súng của bí thư Thẩm đã bắn không đúng chổ rồi"

Tề Quốc Viễn nhìn ra ngoài cửa, tuy rằng cửa phòng đã đóng, nhưng mà ông vẫn có chút chột dạ, đi qua, mở cửa phòng, xác định là bên ngoài không có ai, mới khóa trái của phòng lại, trở về ngồi xuống bên cạnh Trần Gia Niên, thấp giọng nói: "Thông qua chuyện này có thể thấy được, cấp trên đã bất mãn với ông chủ lớn của chúng ta rồi!"

Trần Gia Niên cũng gật đầu đồng cảm, hạ giọng nói: "Bí thư Thẩm quá tiêu cực trong chuyện sân bay.." Ông dừng lại một chút, giọng nói lại nhỏ hơn nữa: "Quốc Viễn, ông có nghe nói hay không, bây giờ có người đồn chuyện ở Lương Gia Bình là do bí thư Thẩm làm ra"

Tề Quốc Viễn mở to hai mắt ra, dùng sức lắc đầu nói: "Không có khả năng, tuy rằng bí thư Thẩm cố chấp bảo thủ, nhưng mà chuyện như vậy, ông ta sẽ không làm"

Trần Gia Niên nói: "Không có lửa thì làm sao có khói, bí thư Thẩm tuổi càng lớn, thì dục vọng về quyền lực càng mạnh, tỉnh đầu tiên là phái Tôn Đông Cường đến, rõ ràng là chuẩn bị tiếp nhận vị trí của ông ta, sau đó lại cho Trương Dương đến, mà hắn và bí thư Thẩm không ngừng va chạm, Trương Dương không giống như Tôn Đông Cường, hậu trường của hắn rất mạnh"

Tề Quốc Viễn thở dài nói: "Triệu Quốc Đống, Mạnh Tông Quý, Lưu Cường, Lâu Quang Lượng, cả đám đều bị lôi xuống ngựa, mà mấy việc này đều có liên quan đến Trương Dương"

Trần Gia Niên nói: "Bây giờ còn có Phùng Xuân Sinh, còn có những cán bộ thôn trấn bị lôi xuống trước đó, ông tin tất cả cái này là trùng hợp sa?"

Tề Quốc Viễn lắc đầu nói: "Tin tưởng mới là lạ, xem ra cấp trên thật sự là muốn động vào bí thư Thẩm!"
Bình Luận (0)
Comment