Y Đạo Quan Đồ

Chương 492.1

Tần Hồng Giang ngồi trong thư phòng, anh mắt nhìn chăm chú vào bức ảnh ở trên bàn một hồi lâu, bức ảnh đã có chút ố vàng, năm người nhà họ đứng trên Vạn Lý Trường Thành, lúc đó thằng cả Tần Chấn Đông vừa tòng quân, một thân nhung trang, anh khí thập túc, thằng hai thằng ba đang học trung học, con gái Tần Manh Manh thì vừa lên tiểu học, còn đeo khăn đỏ, tất cả như mới ngày hôm qua, nhưng lại xa không thể với, người ở trên bức ảnh đã không còn ở cùng nhau nữa. Tần Hồng Giang cầm bức ảnh lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt thằng cả, môi mấp máy, vành mắt ông ta hơi đỏ lên, trong lòng như bị một tòa núi đè, nặng nề đến mức khiến ông ta không thể ngủ được.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Tần Hồng Giang vẫn không nhấc, đôi lông mày rậm nhíu chặt lại, ở mi tâm của ông ta hình thành một chữ xuyên (川). Ông ta kéo ngăn bàn, lấy ra một hộp thuốc, rút một điếu rồi châm lửa, Tần Hồng Giang cả đời đã trải qua vô số tràng diện hung hiểm, nhưng ông ta chưa bao giờ đau khổ và khẩn trương như hiện tại.

Tần Hồng Giang nghe thấy tiếng khóc của Thương Ngọc Khiết, sau đó cửa phòng bị mở ra, bà vợ mặt đầy nước mắt, tóc tai toán loạn xông vào, giọng nói của bà ta khàn khàn, khóc đến mất cả tiếng, nói: "Lão Tần, Chấn Đông chết rồi, con trai của chúng ta không còn nữa rồi.."

Tần Hồng Giang rít mạnh một hơi thuốc, vẫn không nói gì, ông ta có gắng khống chế tình tự của mình, nói khẽ: "Tôi biết rồi!" Ngữ khí tuy bĩnh tĩnh và chậm rãi, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự bi thương trong lời nói của ông ta.

Thương Ngọc Khiết giống như phát điên xông lên, nắm lấy cánh tay ông ra, ra sức lắc: "Lão Tần, con trai chúng ta chết rồi!"

Tần Hồng Giang nhìn vẻ mặt đau đớn đến chết đi sống lại của vợ, thở dài, ông ta vỗ mu bàn tay Thương Ngọc Khiết: "Tôi biết rồi!"

Thương Ngọc Khiết khóc ròng đánh liên tục lên đầu vai Tần Hồng Giang: "Ông đã biết thì sao còn có thể bình tĩnh như vậy? Ông có biết không, là con tiện nhân đó giết con trai của chúng ta, là nó làm, là nó làm."

Tần Hồng Giang hé hé môi, bà vợ đã hoàn toàn không khống chế được tình tự nữa rồi, ông ta thở dài, nói: "Án tình còn chưa rõ ràng, bà đừng nói linh tinh."

Thương Ngọc Khiết nuốt lệ, nói: "Tôi nói linh tinh ư? Có người nhìn thấy Chấn Đông tìm nó, bọn chúng cùng nhau lên lầu, trên súng... trên súng còn có dấu vân tay của nó... là nó đã giết Chấn Đông..."

Tần Hồng Giang tức giận quát: "Bà nói bậy gì đó!"

Thương Ngọc Khiết rít lên: "Tôi không nói bậy, nếu không phải là nó làm thì nó vì sao phải chạy, ngay cả con trai ruột cũng bỏ lại, vì sao lại chạy!"

Tần Hồng Giang tức giận quát: "Nhìn cái bộ dạng hiện tại của bà kìa, bà đã hoàn toàn mất lý trí rồi. Chấn Đông là con trai của chúng ta, Manh Manh cũng là con gái của chúng ta!"

Lời của Tần Hồng Giang rõ ràng đã kích thích thần kinh của Thương Ngọc Khiết, bà ta gào lên như phát điên: "Nó không phải. Nó trước giờ đều không phải! Năm đó nếu như không phải là ông cứu nó, con gái ruột của chúng ta cũng sẽ không bị chết, con trai của chúng ta cũng sẽ không, á!"

Da thịt trên mặt Tần Hồng Giang vặn vẹo kịch liệt, ông ta giơ tay lên tát cho Thương Ngọc Khiết một cái, đánh cho Thương Ngọc Khiết ngây ra đó, rồi lập tức gào khóc lao vào người Tần Hồng Giang, Tần Hồng Giang tức giận nói: "Có tin tôi bắn chết bà không?"

Tần Chấn Viễn và Tần Chấn Đường một mực ở bên ngoài nghe lén động tĩnh vội vàng xông vào, một người ôm lấy mẹ, một người thì cản cha đang tức giận lại.

Thương Ngọc Khiết rít lên: "Ông giết tôi đi, tôi cũng không muốn sống nữa rồi, tôi xuống dưới cùng Chấn Đông, tôi xuống dưới cùng Chấn Đông!"

Tần Hồng Giang xoay người bước về phía bàn làm việc, Tần Chấn Viễn cho rằng cha muốn lấy súng, lao lên quỳ xuống trước mặt cha, ôm hai chân cha, nói: "Cha cha, cha đừng tức giận, cha đừng tức giận mà!"

Tần Chấn Đường nói: "Mẹ, mẹ nói gì vậy? Mẹ nói Manh Manh không phải là con ruột ư? Thật hay là giả vậy!"

Thương Ngọc Khiết chỉ vào Tần Hồng Giang nói: "Chúng mày nên hỏi ông ấy đi? Đi mà hỏi người cha chính nghĩa lẫm nhiên, đại nghĩa diệt thân của chúng mày đi. Ông ấy vứt bỏ con gái ruột của mình không cứu, lại đi cứu một con bé không quen biết. Đáng tiếc, ông ấy đã cứu về một con sói con, một con tiện nhân. Nó hại chết em gái ruột của chúng mày, giờ lại hại chết anh ruột của chúng mày!"

Tần Hồng Giang cầm cái gạt tàn ở trên bàn ném về phía Thương Ngọc Khiết, Tần Chấn Đường dùng thân thể bảo vệ mẹ, thủ kình của tư lệnh Tần quả nhiên là không tầm thường, khiến cho Tần Chấn Đường đau đớn vô cùng, gã nói hết lời mới khuyên được mẹ ra khỏi thư phòng.

Tần Hồng Giang vô lực ngồi xuống ghế, Tần Chấn Viễn thấy bức ảnh ở trên bàn, mắt đỏ lựng, hỏi: "Cha, những gì mẹ nói chẳng lẽ đều là thực ư?"

Tần Hồng Giang không lập tức trả lời câu hỏi của gã, mà rút ra một điếu thuốc, cầm bật lửa ở trên bàn bật mấy lần vẫn không châm được, Tần Chấn Viễn lấy bật lửa của mình ra châm cho cha.

Tần Hồng Giang nói: "Bà ta nói không sai, Manh Manh không phải là em ruột của các con. Em các con sinh ra chưa được bao lâu thì bị chúng ta đưa tới Ninh An ở cùng với ông bà ngoại của các con. Hai mươi năm trước, Ninh An xảy ra động đất mạnh, cha nhận được chỉ thị của trung ương, suất lĩnh bộ đội tới Ninh An cứu tai, trong trận động đất đó, cả nhà ông bà ngoại con gần như là chết hết, lúc đó Manh Manh, em gái của các con đang ở nhà trẻ khu vực, cuộc cứu viện nhà trẻ đó là do ta chỉ huy, ta vĩnh viễn không quên được cảnh thảm khốc ngày hôm đó!"

Tần Hồng Giang rít mạnh một hơi thuốc, trong ánh mắt thâm thúy lộ ra vẻ bi thống khôn tả: "Nhiều đứa trẻ bị đè xuống phòng học đã sập, hai giáo viên dùng thân thể của họ để bảo vệ bọn trẻ, ta là chỉ huy hiện trường, ta cũng là một quân nhân, vào lúc sinh tử tồn vong đó, ta phải đưa ra lựa chọn, lúc hiện trường sắp phát sinh lần sụp đổ thứ hai, ta phải đưa ra lựa chọn, một là con gái của cô giáo đã chết, còn một là Manh Manh, em ruột của các con." Tần Hồng Giang không thể nào tiếp tục nói được nữa, ánh mắt của ông ta hướng ra ngoài cửa, lúc này mây đen trên trời dày đặc, giống như là tâm tình của ông ta lúc này.

Cha tuy không nói tiếp, nhưng Tần Chấn Viễn đã biết được ông ấy lúc đó đã cứu con gái của cô giáo đó, mà buông bỏ sinh mệnh của con gái ruột. Tần Manh Manh, cái tên này tuy thuộc về em gái họ, nhưng Tần Manh Manh và họ lại không có một chút quan hệ huyết thống nào.

Tần Chấn Viễn nói khẽ: "Cha, cha đã làm một chuyện mà một quân nhân nên làm, nếu đó là con, dưới hoàn cảnh như vậy con cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự."

Tần Hồng Giang vẩy tàn thuốc xuống đất, nói khẽ: "mẹ con biết tin em gái con bị nạn, cơ hồ như phát điên, lúc đó Manh Manh chỉ hơn hai tuổi, mẹ nó chết rồi, cũng không thể nào liên hệ được với cha nó. Ta chỉ có thể mang nó về nhà, giao cho mẹ của các con chiếu cố, có lẽ chính bởi vì trong lòng mẹ con thủy chung tồn tại ám ảnh, bà ta không thích Manh Manh, một mực có biểu hiện bài xích đối với nó, về sau ta đành thuê bảo mẫu cho Manh Manh!"

Tần Chấn Viễn nói: "Cha, đại ca có biết chuyện này không?"

Tần Hồng Giang gật đầu, nói: "Nó biết, lúc đó nó đã mười mấy tuổi rồi, hình dáng của em gái mình nó làm sao mà không nhớ cho được. Hơn nữa mẹ con cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, nó sao có thể không nhìn ra!"

Tần Chấn Viễn nói: "Cha, bản thân Manh Manh có biết không?"

Tần Hồng Giang rít sâu một hơi: "Lúc ban đầu thì không biết, cho tới một hôm khi nó bốn tuổi, mẹ con bởi vì một chuyện nhỏ mà đánh nó, ta sau khi biết đã nổi nóng, còn cãi nhau với mẹ con một trận, tối hôm đó khi chúng ta ở trong thư phòng cãi vã, không ngờ lại bị Manh Manh nghe thấy được!" Tần Hồng Giang đau khổ nhắm mắt lại: "Manh Manh từ lúc đó đã biết thân thế của mình, nó bắt đầu biến thành trầm mặc ít nói!"

Tần Chấn Viễn thở dài, nói: "Cha, con thực sự chết lặng cả người, từ nhỏ con thấy mẹ không thích Manh Manh, còn cho rằng là mẹ không thích con gái, hiện tại mới biết không ngờ là duyên cố này!"

Tần Hồng Giang nói: "Có lẽ thực sự là ta đã sai rồi, ta không nên mang Manh Manh về cái nhà này, ta đã không chú ý tới cảm thụ của mẹ con, hai mươi năm nay, cái chết của em gái các con không lúc nào là không dày vò ta!"

Tần Chấn Viễn nói khẽ: "Cha, đại ca thuê một căn phòng ở khu nhà của mẹ con Manh Manh và Tần Hoan, còn ở đối diện với tòa nhà của họ, căn cứ vào manh mối mà cảnh sát sơ bộ nắm được, chiều hôm nay đại ca và Manh Manh ở dưới lầu cãi nhau, về sau Manh Manh theo anh ấy lên lầu, đại ca là chết dưới súng lục của mình, trên súng đầy dấu vân tay của Manh Manh, nổ súng ở cự ly gần, dùng gối dựa của sa lông để giảm tiếng động, hung thủ được trải qua huấn luyện quân sự chính quy, nhắm đúng vào tim, liên tục ba phát. Đây là dạng cừu hận gì, con không tin là Manh Manh làm, nhưng!"

Ngực Tần Hồng Giang phập phồng kịch liệt, tình tự đau khổ của ông ta đã không thể nào khống chế được nữa, nó đã lan tới mặt ông ta, lan tới mỗi một bộ phận trên cơ thể ông ta, bàn tay đang cầm thuốc cũng run rẩy kịch liệt.

Tần Chấn Viễn tiếp tục nói: "Đại ca chắc là đã sống ở đó được một đoạn thời gian rồi, cảnh sát tìm thấy máy ảnh, kính viễn vọng ở trong nhà anh ấy, còn có không ít ảnh nữa!" Tần Chấn Viễn từ trong túi ngực lấy ra một tấm ảnh: "Con xin tấm này!"

Tần Hồng Giang nhận lấy, thấy trên ảnh là cảnh hai mẹ con Tần Manh Manh và Tần Hoan đang chơi đùa với nhau ở ban công, vừa nhìn đã biết là tấm ảnh này được chụp dưới tình huống mà hai mẹ con họ không phát hiện ra.

Tần Hồng Giang ném tàn thuốc xuống đất, ông ta bình thường là người rất sạch sẽ, tin xấu đột nhiên ập đế đã khiến ông ta bi thương, trong lòng đại loạn.

Tần Chấn Viễn nói: "Cha, Manh Manh biến mất rồi, mẹ bảo bọn con mang Tần Hoan về!"

Tần Hồng Giang trong lòng run lên, ông ta đứng bật dậy: "Đứa bé ở đâu!"

Tần Chấn Viễn rõ ràng phát hiện được vẻ khẩn trương và quan thiết cha, gã nói khẽ: "Con bảo Hồng Mai dỗ nó!"

Tần Hồng Giang nói: "Mau, dẫn ta đến gặp nó!"

...
Bình Luận (0)
Comment