Y Đạo Quan Đồ

Chương 492.2

Tần Chấn Viễn dẫn cha đi ra, bọn họ vừa ra khỏi cửa thì nghe thấy một tiếng kinh hô, một bóng người bé nhỏ từ trong phòng của Tần Chấn Viễn chạy ra, phía sau chính là vợ gã, Lý Hồng Mai, đang ôm cổ tay đuổi theo, trên cổ tay bị cắn một miếng đầm đìa máu.

Thấy Tần Chấn Viễn và Tần Hồng Giang đi ra, Tần Hoan sợ đến run bắn người, chân mất thăng bằng ngã xuống đất. Tần Hồng Giang bước lên một bước, bế Tần Hoan lên, nhưng không ngờ lại bị Tần Hoan cắn cho một phát vào tay. Tần Hồng Giang giống như là không cảm thấy đau vậy, ông ta ôm chặt lấy Tần Hoan, hai mắt không ngờ lại có chút ươn ướt: "Tiểu ặc... tiểu Hoan, đừng sợ, ta là.. ông ngoại của cháu!"

Tần Hoan bởi vì hai chữ ông ngoại này mà ngây ra, cuối cùng cũng thôi không cắn nữa, nhưng cánh tay của Tần Hồng Giang đã bị nó cắn cho chảy máu rồi.

Lý Hồng Mai bước tới tức giận nói: "Thằng bé này đúng là mất dạy, họ cầu à..." Còn chưa dứt lời thì bị bố chồng Tần Hồng Giang trừng mắt lườm một cái, gầm lên: "Cút!"

Lý Hồng Mai cũng biết câu nó của mình vì sao lại chọc giận lão nhân, nhưng tính tình của bố chồng thì cô ta đã biết rồi, cô ta uỷ khuất mắt đỏ lựng lên, rơm rớm nước mắt quay về phòng.

Tần Hoan phẫn nộ nói: "Ông lừa cháu, ông không phải là ông ngoại cháu, các người đều là người xấu!"

Tần Chấn Viễn nói: "Tiểu Hoan, chúng ta không lừa cháu, ta là bác của cháu, còn đây là ông ngoại cháu!"

Tần Hoan ra sức lắc đầu, nó tuy nhỏ tuổi, nhưng vẫn nhớ lời mẹ nó, trừ cha nuôi Trương Dương ra, không được tin bất kỳ ai, nó cố sức giẫy ra khỏi tay Tần Hồng Giang: "Thả cháu ra..."

Tần Hồng Giang nhìn đứa bé đang ra sức kháng cự mình này, trong lòng thực sự là phức tạp tới cực điểm, trên thực tế Tần Hoan là cháu của ông ta, đứa cháu duy nhất. Tần Hồng Giang luôn muốn có một đứa khác nữa, nhưng ba thằng con trai lại chỉ sinh toàn con gái, điều này khiến Tần Hồng Giang ở sâu trong lòng luôn trọng nam khinh nữ thủy chung thấy thất vọng. Con trai cả Tần Chấn Đường năm đó bởi vì say rượu mà hãm hiếp Tần Manh Manh, Tần Manh Manh liền bỏ nhà ra đi. Tần Hồng Giang lúc ban đầu vẫn chưa biết tới sự tồn tại của Tần Hoan, về sau mới biết Tần Manh Manh không ngờ lại mang thai, hơn nữa còn sinh một đứa con trai. Nhân sinh luôn là buồn vui vô thường, cho dù là lão tướng Tần Hồng Giang kinh nghiệm sa trường cũng không biết nên đối diện với bão táp gia đình này như thế nào. Con trai chết rồi, rốt cuộc có phải là Tần Manh Manh giết hay không? Nếu như hung thủ thật sự là Manh Manh, vậy thì ông ta sẽ phải đối diện như thế nào? Nhìn hai dòng nước mắt trong vắt ngây thơ của Tần Hoan, lại nhìn vẻ mặt sợ hãi giống như con chim non bị thương của đứa bé này, trong lòng Tần Hồng Giang thắt lại, bất kể là như thế nào, bọn họ cũng không nên để Tần Hoan phải chịu quá nhiều ảnh hưởng, không nê để cho tâm linh nhỏ bé của Tần Hoan phải chịu thương tổn.

Tần Hồng Giang nói khẽ: "Tiểu Hoan, chúng ta đều là thân nhân của cháu, không phải là người xấu, cháu yên tâm đi, mẹ cháu sẽ sớm về với cháu thôi."

Tần Hoan dùng sức lắc đầu, bụng bởi vì đói mà phát ra tiếng lẹp bẹp.

Tần Hồng Giang thở dài, nói với Tần Chấn Viễn: "Kiếm cho tiểu Hoan cái gì ăn đi!"

...

Lúc Trương Dương lái xe đạp tới khu nhà mà Tần Manh Manh ở thì ở hiện trường vẫn còn rất nhiều người. Trương Dương đỗ xe đẹp, len qua đám người chen vào bên trong, bị một cảnh sát ở trước mặt cản lại: "Đồng chí, chúng tôi đang làm nhiệm vụ, anh lui ra sau một chút, đừng làm cản trở công tác của chúng tôi!"

Trương Dương nói: "Con trai của tôi ở bên trong, tôi phải vào tìm nó!"

"Không được!"

Trương đại quan nhân hiện tại đang nóng lòng như có lửa đốt, lấy đâu ra kiên nhẫn mà giải thích với anh cảnh sát này, lập tức đẩy cho cảnh sát lảo đảo rồi bước về phía cửa vào, mấy cảnh sát thấy tình thế bất diệu, nhất loạt vây lên.

Trưởng phân cục Trình Chí Vĩ cũng ở hiện trường, thấy Trương Dương tới thì không khỏi thầm kêu phiền phức, năng lực gây chuyện của thằng ôn này thì Trình Chí Vĩ đã được lãnh giáo một cách sâu sắc, gã vội vàng đi tới, ngăn thủ hạ lại, đi tới trước mặt Trương Dương, nói: "Sao? Cậu chạy tới đây làm gì?"

Trương Dương nói: "Các người làm án của các người, tôi đi tìm người của tôi!" Hắn chẳng buồn giải thích với Trình Chí Vĩ, chạy vào bên trong nhà của Tần Manh Manh, Trương Dương đi tới trước cửa nhà Tần Manh Manh thì không khỏi ngây ra, cửa phòng mở toang, từ tình huống của khóa cửa có thể thấy cửa phòng này đã bị người ta cường hành mở ra. Tim Trương Dương lập tức trầm xuống, gọi to: "Tiểu Hoan!"

Trong nhà không có ai trả lời hắn.

Trình Chí Vĩ và Lương Liên Hợp đều vào theo, Trình Chí Vĩ nói: "Trương Dương, cậu tìm đứa bé đó à!"

Trương Dương gật đầu: "Anh có gặp nó không?"

Lương Liên Hợp nói: "Trương Dương, cậu có biết Tần Manh Manh đang ở đâu không?"

Hai hàng lông mày của Trương Dương lập tức nhíu lại, hắn đầy vẻ hoài nghi, nói: "Cảnh sát các anh tới đây nhiều như vậy là để tìm Tần Manh Manh à? Cô ta rốt cuộc đã làm gì?" Vừa rồi Tần Manh Manh ở trong điện thoại nói chuyện rất hàm hồ, Trương Dương cũng không biết cô ta rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Trình Chí Vĩ nói: "Tần Chấn Đông chết rồi!" Gã chỉ vào tòa nhà ở đối diện: "Trong căn phòng mà anh ta thuê, bị người ta bắn ba phát súng, trên súng toàn là dấu vân tay của Tần Manh Manh, buổi sáng có người thấy hai anh em họ cãi nhau."

Liên tưởng tới cú điện thoại mà Tần Manh Manh gọi cho mình, Trương Dương đột nhiên ngộ ra gì đó, hắn nói khẽ: "Các người hoài nghi Tần Manh Manh đã giết chết anh ruột của cô ấy ư?"

Lương Liên Hợp nói: "Từ tình huống nắm được hiện tại cho thấy, cô ta quả thực là người bị hiềm nghi nhiều nhất."

Trương Dương nói: "Tôi không gặp cô ta!"

Trình Chí Vĩ nói: "Trương Dương, xin anh hãy phối hợp với công tác của chúng tôi một chút, anh và Tần Manh Manh có quan hệ gì? Anh vì sao lại chạy tới đây?"

Trương Dương nói: "Các tật của cảnh sát các anh chính là hoài nghi tất cả, có biết không? Trước khi không có chứng cứ, các anh không được bắt bóng bắt gió, tôi không biết Tần Chấn Đông, quan hệ giữa tôi và Tần Manh Manh rất đơn giản, là bạn bè, cô ấy là con gái nuôi của mẹ tôi, Tần Hoan là con trai nuôi của tôi, chỉ đơn giản thế thôi, hiện tại các người nên nói cho tôi biết, các người đã đưa con trai nuôi của tôi đi đâu rồi?"

Trình Chí Vĩ và Lương Liên Hợp nhìn nhau, Trình Chí Vĩ nói: "Người nhà của tư lệnh Tần tới, bọn họ mang Tần Hoan đi rồi."

Trương Dương chỉ vào cửa phòng: "Cửa phòng là bị người ta, cảnh sát các anh vì sao không quản..."

Lương Liên Hợp nói: "Chuyện nhà của người ta, chúng tôi quản làm sao được!"

Trương Dương hậm hực gật đầu, quay người bước ra cửa.

Kinh thành buổi tối mây đen mù mịt, bầu trời cuối cùng cũng không chịu được càng lúc càng nhiều tầng mây tích tụ lại, nước mưa tí tách rơi.

Lý Tân Nguyên gắp một cái móng giò cho con trai, cười nói: "Ăn nhiều vào, gần đây con gầy quá!"

Văn Hạo Nam cười cười, lúc đang chuẩn bị ăn thì La Tuệ Ninh ồ lên một tiếng, bởi vì bà ta nhìn thấy trên tay áo sơ mi của con trai có một vết máu.

Văn Hạo Nam từ trong ánh mắt của mẹ ý thức được gì đó, gã cúi đầu xuống, nhìn thấy vết máu đó, trong lòng không khỏi giật mình, nhưng ngoài mặt thì không hề lộ ra vẻ kinh hoàng, mà nhíu mày, nói: "Mấy ngày hôm nay thời tiết khô quá, hôm nay lại chảy máu mũi..." Hắn đứng dậy: "Mẹ, con đi thay áo!"

La Tuệ Ninh gật đầu.

Khoảng lát sau Văn Hạo Nam thay áo phông màu đen bước xuống, trực tiếp ném cái áo sơ mi vừa thay ra vào thùng rác.

La Tuệ Ninh nói: "Nếu để cha con nhìn thấy thì sẽ nói con lãng phí đó."

Văn Hạo Nam nói: "May mà cha không ở nhà!"

La Tuệ Ninh thở dài: "Thằng nhóc con từ nhỏ đã có cái tật này rồi, làm chuyện gì cũng đều truy cầu tận thiện tận mỹ, cho dù là có một chút tỳ vết con cũng sẽ không hài lòng!"

Văn Hạo Nam nói: "Lúc con năm tuổi không cần thận ngã xuống một hố nước bẩn, từ lúc đó trong lòng bị ám ảnh, con ghét đồ bẩn thỉu."

La Tuệ Ninh nói: "Cho nên quần áo của con chỉ cần hơi rách một chút là con sẽ vứt đi, đồ chơi của con chỉ cần thiếu một linh kiện con cũng sẽ ném nó vào thùng rác. Mẹ nhớ ngày xưa mẹ mua cho hai chị em con mỗi người một cái vại cá, vại cá của con bị sứt mất một miếng. Con không ngờ lại hất đổ nó, vì chyện đó mà mẹ còn đánh cho con một trận. Cha con cho rằng vì mẹ chiều con quá, nhưng mẹ biết, con từ nhỏ trong lòng đã bị ám ảnh, con quá truy cầu hoàn mỹ vô khuyết. Hạo Nam, kỳ thực có một câu mẹ đã muốn nói với con từ lâu, trên thế giới này không căn bản là không có chuyện gì hoàn mỹ vô khuyết cả."

Văn Hạo Nam gật đầu, nói: "Mẹ, con trước đây luôn tin rằng trên thế gian này có tồn tại hai chữ hoàn mỹ, nhưng hiện tại con không tin nữa rồi, kỳ thực, tàn khuyết cũng là một kiểu đẹp."

La Tuệ Ninh bật cười: "Thằng bé này, hôm nay giống như là một triết học gia vậy, miệng nói toàn đạo lý."

Văn Hạo Nam nói: "Mẹ, con không muốn tiếp tục ở trong bộ đội nữa."

La Tuệ Ninh ngây ra: "Vì sao? Con ở trong bộ đội chính là tiền đồ vô lượng, vì sao lại đột nhiên từ bỏ?"

Văn Hạo Nam nói: "Con ở trong bộ đội nhiều năm rồi, đối với tất cả đều cảm thấy khô khan vô vị, con đã hoàn toàn mất đi hứng thú với sự nghiệp hiện tại của con rồi, con muốn thay đổi hoàn cảnh."

La Tuệ Ninh nói: "Con muốn..."

Văn Hạo Nam cười nói: "Con kỳ thực rất hâm mộ Trương Dương!"

Nhắc tới Trương Dương, La Tuệ Ninh không khỏi bật cười, bà ta nói khẽ: "Tính tình của nó con không học theo được đâu, chuyển nghề tới địa phương là đại sự liên quan tới tiền đồ của con. Thế này đi, đợi mẹ thương lượng với cha con đã rồi mới quyết định."

Văn Hạo Nam gật đầu, nói: "Được, mẹ, nếu con sau khi chuyển nghề, không có thời gian ở cùng bố mẹ."

La Tuệ Ninh nói: "So với quan trường, trong quân đội kỳ thực đơn thuần hơn nhiều, với tính tình của con, ở trong quan trường chưa chắc có thể thích ứng được."

Văn Hạo Nam mỉm cười, nói: "Kỳ thực con đã bắt đầu thay đổi rồi!"
Bình Luận (0)
Comment