Y Đạo Quan Đồ

Chương 492.3

La Tuệ Ninh nói: "Bất kể là con như thế nào thì cũng vẫn là con trai của mẹ, tâm sự lớn nhất của người làm mẹ như mẹ đây chính là được nhìn thấy con sớm ngày lập gia đình."

Văn Hạo Nam cười nói: "Con biết rồi, mẹ, con đảm bảo sẽ giải quyết thật sớm chuyện chung thân đại sự!" Lúc nói câu này, gã đột nhiên nhớ tới Tần Manh Manh, trong lòng không hề có một gợn sóng, Văn Hạo Nam phát hiện mình cuối cùng cũng thoát khỏi sự khốn nhiễu của tình cảm rồi, tuy phương thức bước ra có chút tàn khốc. Hắn uống một ngụm bia, gã có thể chịu đựng đau khổ, nhưng lại không thể chịu đựng sự vũ nhục đó, gã bởi vì tình cảm thuần khiết của mình bị người ta vô tình khinh nhờn, yêu đối với hắn mà nói, vĩnh viễn sẽ không có nữa.

La Tuệ Ninh nhìn con trai, nếu như con trai thực sự có thể làm được chuyện đã hứa với mình, bà ta sẽ vui mừng biết bao. La Tuệ Ninh lại gắp một cái móng giò cho con trai.

Văn Hạo Nam cười nói: "Mẹ, mẹ đừng cứ chỉ lo cho con, mẹ cũng ăn đi!"

La Tuệ Ninh nói: "Trương Dương đã nói, người lớn tuổi thì nên ăn ít đồ mặn thôi."

Lúc này người giúp việc tới thông báo, Hà Trường An tới thăm.

Quan hệ giữa Hà Trường An và Văn gia trước giờ luôn rất tốt, cách một đoạn thời gian lại tới chơi.

La Tuệ Ninh cũng không coi y là người ngoài, cười bảo: "Lão Hà vì sao lại về kinh thành vậy? Không phải nói anh tới châu Phi đào vàng rồi à?"

Hà Trường An cười nói: "Thơm quá, nhất định là Văn phu nhân tự mình xuống bếp rồi."

La Tuệ Ninh cười nói: "Ăn chưa ăn à, ngồi xuống cùng ăn đi. Dì Lưu, mang bát đũa cho Hà tiên sinh."

Văn Hạo Nam chào một tiếng chú Hà, Hà Trường An cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Văn Hạo Nam, nhận lấy bát cơm. La Tuệ Ninh làm sạch bát giúp y, Hà Trường An gắp móng giò cắn một miếng, khen không ngớt: "Trù nghệ của Văn phu nhân so với ngự trù của hoàng cung đại nội trướng đây thì còn giỏi hơn nhiều, chẳng trách thủ tướng Văn của chúng ta lại bảo dưỡng tốt như vậy."

La Tuệ Ninh nói: "Anh đừng lắm điều nữa, hôm nay đột nhiên tới đây là vì chuyện gì?"

Hà Trường An nói: "Tôi hôm nay tới là có chuyện muốn nhờ, gần đây Tinh Toản và Kim Toản thế gia của tôi đa cạnh tranh ác tính, Tra Tấn Bắc đúng là giết một vạn thì tự mất năm ngàn."

La Tuệ Ninh cười khúc khích, nói: "Chuyện trên sinh ý thì tôi không giúp được gì đâu."

Hà Trường An nói: "Tôi muốn nói chuyện với y, cứ tiếp tục thì thế này thì thị trường loạn mất."

La Tuệ Ninh nói: "Nhưng tôi nghe nói cuộc tranh chấp này là do anh dấy lên mà."

Hà Trường An cười cười: "Lúc ban đầu thật sự là muốn chia một chén canh, hiện tại thì hay rồi, người ta thà lật úp nồi cũng không chịu cho tôi một miếng, tôi nghĩ đi nghĩ lại, chuẩn bị lui ra khỏi ngành này, mục đích tôi tới tìm chị là nhờ chị ra mặt giúp tôi hẹn Tra Tấn Bắc nói chuyện."

La Tuệ Ninh hiểu rất rõ về Hà Trường An, trên sinh ý Hà Trường An rất ít khi nhận thua, không biết y hiện tại lại có kế hoạch mới gì, cho nên mới từ bỏ khối thịt béo Kinh Toản thế gia đã tới tay này, bà vẫn gật đầu, nói: "Được, tôi giúp anh hẹn y."

Đang nói chuyện thì điện thoại của La Tuệ Ninh đổ chuông, bà cầm điện thoại lên, khi bà ta nghe xong lời đối phương nói, sắc mặt lập tức biến đổi, nói khẽ: "Thật á!"

Hà Trường An và Văn Hạo Nam đều nhìn ra là nhất định xảy ra chuyện gì đó rồi.

La Tuệ Ninh nói: "Hỏng rồi, Tần Manh Manh bị hiềm nghi giết chết anh cả của cô ta là Tần Chấn Đông, Tần Hoan cũng bị người của Tần gia mang đi rồi. Thằng ôn Trương Dương sau khi nghe thấy chuyện này liền giống như phát điên chạy tới trụ sở quân khu!" Lúc bà ta nói câu này đã liên tục ấn số gọi cho Trương Dương, nhưng di động của Trương Dương thủy chung ở trong trạng thái tắt máy.

La Tuệ Ninh không ngồi yên được nữa, bà ta đứng dậy, nói: "Không được, tôi phải đi cản nó lại!"

Văn Hạo Nam nói: "Mẹ, mẹ không thích hợp ra mặt đâu!"

La Tuệ Ninh được con trai nhắc nhở nên tỉnh táo lại, bà ta gấp đến nỗi giậm chân bình bịch, nói: "Sao giờ, sao giờ, thằng nhóc này sao không bao giờ khiến người ta an tâm cho được."

Văn Hạo Nam nói: "hay là để con đi xem thế nào! Chỗ tư lệnh Tần con cũng quen biết, con ra mặt thì tốt hơn."

La Tuệ Ninh nghĩ một chút cuối cùng cũng gật đầu: "Con mau đi đi, nhất định phải cản nó lại trước khi nó gây chuyện. Tính nóng lắm, đã giận lên rồi thì chuyện gì cũng dám làm. Hay là để mẹ gọi điện thoại cho tư lệnh Tần trước!"

Hà Trường An nói: "Đừng, tính khí của tư lệnh Tần chị cũng biết đó, mà phó thủ tướng Văn chưa chắc đã đồng ý cho chị làm vậy đâu." Hà Trường An uyển chuyển nhắc nhở.

La Tuệ Ninh bất lực thở dài, bởi vì quan hệ của Kiều lão, quan hệ giữa quân phương và chồng mình vô cùng vi diệu, chồng mình khẳng định không muốn mình xen vào chuyện của quân phương.

Hà Trường An nói: "Thế này đi, tôi và Hạo Nam cùng đi, xem xem có thể ngăn cản cậu ấy hay không."

Lên xe ô tô của Hà Trường An, Văn Hạo Nam thở dài: "Thằng em trai nuôi của của tôi đúng là không bao giờ làm người ta bớt lo cho được."

Hà Trường An nói: "Hạo Nam, lát nữa cậu phải khống chế tình tự, đám người quân đội không dễ đụng vào đâu, nhất cử nhất động của cậu có lẽ sẽ ảnh hưởng tới quan hệ của cha cậu và họ đó, trước khi làm bất kỳ chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ."

Văn Hạo Nam gật đầu, nói: "Manh Manh vì sao lại giết đại ca của cô ấy? Tần gia vì sao phải mang đứa bé đó đi?"

Hà Trường An cười lạnh, nói: "Có một số chuyện chúng ta căn bản không thể nào tưởng tượng được, chuyện của Tần gia người ngoài như chúng ta không có quyền hỏi, có điều mục đích mà bọn họ dẫn đứa bé đó đi chỉ có một.

Văn Hạo Nam hiếu kỳ nhìn Hà Trường An.

Hà Trường An châm một điếu Tuyết Gia, rít một hơi rồi nói: "Tần Manh Manh bỏ chạy rồi, phương pháp duy nhất có thể bức cô ta về chính là bắt được đứa bé này, người của Tần gia đúng là không từ thủ đoạn."

Văn Hạo Nam trong lòng có chút kỳ quái, trong lời nói của Hà Trường An lộ ra sự bất mãn đối với Tần gia, nhưng không biết y và Tần gia có khúc mắc gì?

Bóng tối phủ xuống, mưa càng lúc càng lớn. Trương đại quan nhân giống như u linh xuất hiện trong đại viện quân khu, với võ công của hắn, vòng qua sự giám thị của cảnh vệ, vượt nóc nhảy tường không phải là chuyện khó. Trương Dương mặc áo phông màu xám, quần bò màu xanh, nước mưa khiến cho quần áo của hắn bết chặt lên người, phác ra đường cong kiện mỹ, nước mưa men theo khuôn mặt hắn không ngừng chảy xuống. Trương Dương nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm vào cửa lớn của Tần gia.

Tần Hồng Giang là một cái tên nổi tiếng trong quân giới, một tướng lĩnh có chiến công hiển hách. Trương Dương không biết giữa Tần gia và Tần Manh Manh rốt cuộc là phát sinh chuyện gì, nhưng hắn nhớ rõ một chuyện, hắn đã đáp ứng với Tần Manh Manh sẽ chiếu cố cho Tần Hoan, hắn đã đáp ứng Tần Manh Manh không để Tần Hoan phải chịu bất kỳ sự khi phụ nào. Nam nhân đại trượng phu, đã đáp ứng rồi thì phải làm, Trương đại quan nhân không muốn mượn tay bất kỳ ai. Tần Hoan là con trai nuôi của hắn, thân là cha nuôi, hắn có trách nhiệm phải bảo vệ đứa bé đáng thương này.

Trương Dương ấn chuông cửa.

Hai mắt của cảnh vệ cảnh giác nhìn Trương Dương: "Anh tới có chuyện gì?"

Trên mặt Trương Dương lộ ra nụ cười hờ hững: "Xin chuyển cáo tới tư lệnh Tần, tôi là cha nuôi của Tần Hoan, tôi tới đón nó vè..."

Cảnh vệ đóng cửa sổ nhỏ quay người bước đi.

Tần gia đang bao trùm trong bầu không khí bi thương, lão nhị Tần Chấn Viễn ra ngoài lo liệu hậu sự cho đại ca, Tần Hồng Giang thì nhốt mình trong thư phòng, Thương Ngọc Khiết thì không ăn không uống chỉ khóc trong phòng ngủ, hai cô con dâu ở bên cạnh khuyên nhủ bà ta, và cũng không ăn không uống. Còn Tần Hoan, đứa bé này tỏ vẻ vô cùng quật cường, bất kể là người Tần gia khuyên thế nào nó cũng không chịu ăn cơm, chỉ luôn miệng gọi mẹ.

Tần Chấn Đường và mấy người bạn của gã đang thương lượng chuyện hậu sự của đại ca thì cảnh vệ bước vào thông báo chuyện của Trương Dương.

Tần Chấn Đường nhíu mày, hắn có chút không hiểu, nói: "Người này sao mà trà trộn được vào đại viện quân khu." Gã từng giao thủ với Trương Dương một lần, biết rõ sự lợi hại của Trương Dương. Mấy người bạn ở xung quanh gã cũng nhao nhao hỏi xảy ra chuyện gì.

Tần Chấn Đường tức giận nói: "Tới gây chuyện à, tiểu Hoan là con của em gái tôi, một người ngoài như hắn dựa vào gì mà tới cửa đòi người? Bảo hắn cút đi."

Cảnh vệ đó gật đầu, quay người bước đi.

Tần Chấn Đường gọi gã lại, nói: "Anh đợi đã" gã ý thức được Trương Dương lai giả bất thiện, liền nói khẽ: "Thông tri cho cảnh vệ liên, đuổi hắn ra ngoài."

Trương Dương vẫn đang bảo trì khắc chế và nhẫn nại, đợi trong gió mưa năm phút, vẫn không thấy có ai ra mở cửa. Lúc này, từ đằng xa vang lên tiếng động cơ xe hơi, bốn chiếc xe jeep quân dụng lái về phía hắn rồi dừng lại trước mặt hắn. Đèn xe sáng chói chiếu lên người hắn, Trương Dương híp mắt lại, xuyên qua tầng mưa nhìn thấy hơn hai mươi chiến sĩ toàn thân võ trang từ trên xe jeep nhảy xuống.

Quân quan dẫn đầu cao giọng nói: "Hai tay ôm đầu, quay người lại."

Trương Dương xòe hai tay ra, nhưng không hai tay ôm đầu theo lời phân phó của gã, mà hờ hững nói: "Tôi tới không phải là vì muốn gây sự, tôi là tới tìm con trai tôi. Tư lệnh Tần mang con trai tôi đi, tôi hiện tại muốn đón nó về."

Sĩ quan đó nói: "Giơ hai tay lên, anh là ai? Sao lại vào được đây?"

Trương Dương nói: "Tôi là Trương Dương, công dân của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa, đừng nói với tôi rằng nơi này không phải là đất Trung Quốc. Một công dân thủ pháp như tôi đi lại trên lãnh địa Trung Quốc thì có gì mà không đúng."

"Giơ tay lên." Sĩ quan nghiêm giọng quát.

Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi không phạm pháp, anh hình như là không có quyền đó. Chỉ bởi vì tôi vào đại viện quân khu thôi ư? Nơi đây chẳng lẽ là cấm khu quân sự à, nơi đây chẳng lẽ không phải là đất Trung Quốc ư?"

Hai mươi binh sĩ đồng loạt giơ súng lên, nhắm thắm vào Trương Dương ở giữa.
Bình Luận (0)
Comment