Y Đạo Quan Đồ

Chương 602.1

Trương Dương nói tiếp: "Cuối tuần cha em sẽ đến Nam Tích đó!"

Thường Hải Tâm vẫn chưa biết tin này, ngạc nhiên lẫn mừng rỡ hỏi: "Thật chứ?"

Trương Dương gật đầu, thích thú hỏi: "Em không biết sao?"

Thường Hải Tâm đáp: Từ lúc đến Nam Tích em vẫn chưa về thăm nhà, vốn định cuối tuần này sẽ về!"

Trương Dương nói: "Trung tâm thể thao vừa mới được thiết lập, công việc gần đây lại bận rộn, đợi qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi!"

Thường Hải Tâm nói tiếp: "Đường Đường thực rất giỏi, chị ấy đã đưa ra được phương án cụ thể, dự tính sẽ hoàn thành toàn bộ công việc trong một tuần thôi, tiết kiệm hơn hai mươi vạn so với việc chúng ta đi tìm Lam Hải.”

Trương Dương trố mắt nhìn: "Khoa trương vậy? Cái tên Cố Minh Kiện xấu xa tham lam này, lại đòi nhiều tiền như vậy sao?"

Thường Hải Tâm giải thích: "Không phải là tham, mà giá trình tự trù tính vốn cao như vậy rồi, lần này Đường Đường giúp ta cả việc lớn, mà người ta lại còn không lấy công, Cao Liêm Minh tuy là hay khoa trương hét vốn nhưng y vẫn làm được chuyện."

Trương Dương đắc ý cười ầm lên, điều này cũng chứng minh là con mắt nhìn nhận của hắn quả không sai, Cao Liêm Minh cũng là một nhân tài.

Thường Hải Tâm nói: "Em đang cân nhắc chuyện sẽ tặng Đường Đường chút quà sau khi việc này hoàn thành, để tỏ lòng cảm ơn."

Trương Dương hỏi: "Tặng gì mới được?"

Thường Hải Tâm đáp: "Hay là tặng chị ấy một cái notebook, dù sao chị ấy cũng làm ngành này, mà máy tính của chị ấy cũng cũ rồi."

Trương Dương gật đầu một cách sảng khoái: "Giúp chúng ta tiết kiệm được hơn hai mươi vạn, như thế này đi, mua tặng cô ấy một cái lap khoảng ba mươi vạn đồng. Em cứ viết vào báo cáo, anh sẽ phê duyệt."

Thường Hải Tâm cười: "Nếu hiệu suất làm việc của các lãnh đạo khác cũng giống anh như vậy thì đất nước ta đã thực hiện được chính sách tiểu khang rồi."

Trương Dương đáp: "Của đáng tiêu thì phải tiêu, không đáng thì không được lãng phí. Dự án lớn như trung tâm thể thao mới, phía thị lại ủng hộ không nhiều nên chúng ta chỉ có thể tự nghĩ cách, đợi bán đấu giá xong mảnh đất sân vận động cũ, có được khoản tiền đó, chúng ta sẽ ổn hơn thôi."

Thường Hải Tâm nói: "Anh ý, càng ngày càng giống người làm quan, mở miệng ra là nói đến chuyện quan trường!"

Trương Dương đáp: "Tốt xấu gì anh cũng là một cấp lãnh đạo, hình như có người từng nói: Làm quan tức là cống hiến cả cuộc đời của mình, sẽ không còn thừa chút thời gian nào dành cho bản thân nữa."

Thường Hải Tâm đã ăn xong cánh gà, lấy khăn giấy lau miệng và nói: "Được rồi, tan làm rồi không được nói đến chuyện chính trị nữa, hay là em mời anh đi xem phim."

Trương Dương không hứng thú mấy với phim ảnh, nhưng Thường Hải Tâm đã đề xuất, hắn cũng ngại từ chối, đành gật đầu: "Được! Anh thích xem phim võ thuật!"

Thường Hải Tâm nói tiếp: "Loại phim đó thật là chán, chúng ta đi xem "A Cam chính truyện" đi, phim Mĩ đó, nghe nói rất cảm động!"

Thế là Trương đại quan nhân bị Thường Hải Tâm lôi đến rạp chiếu phim, nhưng việc Thường Hải Tâm vội mời Trương Dương đi xem phim thật là một sai lầm. Lúc vừa ngồi xuống xem thì điện thoại rung chuông liên tục, hết cuộc gọi này lại đến cuộc gọi khác, không chỉ chính hắn không tập trung xem phim được mà cả Thường Hải Tâm cũng bị làm cho ngồi không yên. Mấy khán giả ngồi xung quanh cứ trợn mắt nhìn Trương Dương kiểu khó chịu. Hắn cũng thấy ngại đành lấy tay che điện thoại, quay sang nói với Thường Hải Tâm: "Anh ra ngoài nhận điện thoại rồi sẽ vào ngay!"

Thường Hải Tâm gật đầu.

Trương Dương đi ra nhận cuộc điện thoại, là Lý Trường Vũ gọi đến. Sau khi đến Nam Tích, Lý Trường Vũ vẫn chưa gặp mặt Trương Dương, phía thị lại giao cho ông phân quản việc trung tâm thể thao. Trương Dương lại là chủ nhiệm thể ủy, vì chuyện công việc đương nhiên họ sẽ thường xuyên phải gặp nhau bàn bạc. Lúc nãy gọi đến, Lý Trường Vũ cũng đoán được là Trương Dương đang ở rạp chiếu phim.

Trương Dương ra ngoài mới nói: "Chú Lý, buổi tiệc đón mừng đã kết thúc rồi ạ?"

Lý Trường Vũ cười trách: "Tiểu tử cậu ốm mà vẫn chạy lung tung hả? Cậu thà đi xem phim còn hơn là đến ăn cơm với ta phải không?"

Trương Dương vội vàng giải thích: "Chú đến Nam Tích, cháu đương nhiên là rất hoan nghênh, mà là nhiệt liệt hoan nghênh ấy chứ. Nhưng bữa tiệc đón tiếp đó là sâu khấu của các lãnh đạo cao cấp, cháu đến đó làm gì chứ? Cháu mà phải ngậm miệng không nói gì là không thể chịu được, cháu mà nói nhiều lại nhỡ làm cho các lãnh đạo mất hứng. Thế nên, cháu nghĩ kĩ lại, thấy mình không đi là tốt hơn. Chú Lý, chú cũng đừng gấp, tối mai cháu sẽ mở tiệc đón mừng chú."

Lý Trường Vũ đáp: "Tối mai mấy vị thị trưởng với phó thị trưởng lại mời đi ăn, ta không rảnh rồi."

]Trương Dương nói: "Vậy tùy chú chọn thời gian, cháu sẽ nghe theo sự sắp xếp của chú!"

Lý Trường Vũ nói: "Bây giờ đi, ta ở Nhất Chiêu phòng số 88 lầu 3. Cậu qua đây rồi chúng ta sẽ đi ăn."

Trương Dương vừa nghe xong sửng sốt, không ngờ Lý Trường Vũ lại nóng lòng muốn gặp mình đến như vậy, nhưng bộ phim đã chiếu xong đâu.

Lý Trường Vũ hỏi: “Sao thế? Không tiện à?”

Trương Dương đáp: “Có gì mà không tiện ạ, chỉ là thấy tò mò sao hôm nay chú lại có thời gian gặp cháu!”

Lý Trường Vũ cười ha ha: "Gặp rồi nói!"

Trương Dương quay trở vào nói với Thường Hải Tâm một tiếng, lúc này cô lại vừa xem đoạn phim cảm động, khóc thút thít. Nghe Trương Dương bảo phải đi, cô vừa gật đầu vừa dùng khăn lau nước mắt. Trương đại quan nhân nghĩ thầm: Không phải là yếu ớt đến thế chứ, không phải là nghĩ bản thân bị bỏ lại một mình ở rạp chiếu phim đấy chứ? Đến mức cô đau lòng mà khóc?

Trương Dương có ý xin lỗi: "Hải Tâm, đừng khóc, hôm nay anh thực sự có việc, đợi mai rảnh anh sẽ đưa em đi xem lần nữa nhé."

Thường Hải Tâm biết hắn đang hiểu nhầm, vừa lau nước mắt vừa bảo: "Em bị bộ phim làm cảm động chứ không phải là cảm thấy tủi thân đâu."

Trương Dương nghe thế mới biết mình nhầm, cười ngại rồi đứng lên đi ra, trong lòng có chút bực mình khó hiểu, không phải là bộ phim về một hai thằng đần sao, sao lại có thể cảm động đến vậy chứ?

Lúc Trương Dương đến nhà khách chính phủ Nhất Chiêu đã là mười giờ tối. Hắn đứng bên dưới lầu gọi cho Lý Trường Vũ, như vậy âu cũng là sợ gặp phải người quen. Lý Trường Vũ nhận điện thoại liền mau chóng đi xuống, ông nhận ra chiếc xe bán tải của Trương Dương, vội đi đến mở cửa lên xe.

Trương Dương lễ phép nói: "Thị trưởng Lý, hoan nghênh thị trưởng Lý đến Nam Tích công tác."

Lý Trường Vũ cười chỉ chỉ vào hắn: "Tiểu tử cậu, vẫn hay nghịch ngợm như vậy!"

Trương Dương nói tiếp: "Chúng ta đi ăn chút gì ở nhà hàng đối diện nhé!"

Lý Trường Vũ gật đầu, ông vừa tới Nam Tích nên cũng có ít người biết mặt, làm gì cũng thấy tiện lợi. Đợi qua một thời gian nữa, việc xuất hành của ông e là sẽ không dễ dàng như vậy nữa, được tất sẽ có mất. Song song với việc đạt được quyền lực ở chốn quan trường thì sẽ bị mất đi chút quyền tự do ở một số phạm vi nhất định, nhưng việc này cũng không thấm gì so với niềm vui mà quyền hành đem lại. Đây cũng là lý do vì sao mà nhân viên trong thể chế không ngừng nỗ lực với lên cao nữa.

Tuy buổi tối Lý Trường Vũ đã uống rất nhiều rượu, nhưng lại chưa ăn được mấy. Lúc này bụng có hơi đói, còn Trương Dương đi ăn McDonald với Thường Hải Tâm, hắn chỉ đi cùng nhìn chứ không hề ăn, hắn thực còn cảm thấy đói hơn Lý Trường Vũ. Hắn gọi hai đĩa rau trộn và cả một con vịt Sa Oa.

Trương Dương lúc nào cũng đem theo Thanh Giang Đặc Cung, hắn lấy ra một bình, cười nói: "Có rượu quê hương càng thêm cảm giác thân thiết, uống cái này chứ ạ?"

Lý Trường Vũ cười: "Uh, nhưng hôm nay ta uống cũng nhiều rồi!"

Trương Dương rót rượu cho ông: "Chú uống được bao nhiêu thì uống vậy, cháu không ép."

Lý Trường Vũ cười ha ha: "Cậu dám sao?"

Trương Dương đáp: "Không dám, chú là phó thị trưởng, lại còn là cấp trên của cháu, có cho mượn thêm lá gan cháu cũng không dám!"

Lý Trường Vũ ăn chút thức ăn rồi bình phẩm: "Món ăn của Nam Tích hơi nhạt, không hấp dẫn như món ăn ở Giang Thành."

"Khẩu vị nhiền năm thành quen, giờ đột nhiên thay đổi, thì chí ít cũng không quen lắm."

Trương Dương cười: "Món ăn Giang Thành vừa cay vừa mặn nhưng lại rất hấp dẫn. Xét từ góc độ dinh dưỡng học mà nói, phương pháp nấu ăn ở Giang Thành có lợi hơn cho sức khỏe." Nói đến đây, Trương Dương không khỏi thêm câu: "Chú Lý, dạo này sức khỏe thế nào ạ?"

Nếu là mới quen biết, Lý Trường Vũ chắc chắc sẽ cho rằng hắn đang ám chỉ mình. Nhớ lúc đầu, mình nhất thời máu lửa, quyết chơi ***Cát Xuân Lệ trong xe ở sông Xuân Thủy, suýt nữa thì mất toi mạng, nếu không gặp được Trương Dương e là bây giờ ông ngủ một giấc ngàn thu. Nghĩ lại thì, Trương Dương thật là quý nhân của mình, mà quan hệ giữa hai người lại thân thiết hòa hợp, vừa là thầy vừa là bạn. Tuy nhiên cứ khi nào tiểu tử này nói đến vấn đề sức khỏe, Lý Trường Vũ lại cứ cảm thấy hắn đang hỏi mình về việc tế nhị đó, thân làm lãnh đạo, lại là trưởng bối của Trương Dương, thực là thấy xấu hổ, ông ho khan một tiếng: "Vẫn tàm tạm!"

Trương Dương nhếch môi cười, điệu cười của hắn trông có vẻ gian xảo: "Chú Lý, chú nói chỗ nào tàm tạm?"

Lý Trường Vũ đỏ mặt, tên tiểu tử hỗn láo này vẫn không thay đổi được cái tính khí thích gây sự, có kiểu nói chuyện với lãnh đạo như này sao? Lý Trường Vũ đáp: "Thì chỗ nào tàm tạm trước đây!" Nói xong câu này, ông lại cười ầm lên, rồi tự giải thích: "Không ổn lắm, không thể so sánh với thanh niên các cậu được rồi!"

Trương Dương đáp: "Chú Lý, chú vẫn đang thời sung sức, tỉnh lần này phái chú đến làm phó thị trưởng thường vụ Nam Tích, tiền đồ thực rộng mở!"
Bình Luận (0)
Comment