Y Đạo Quan Đồ

Chương 647.2

Cố Dưỡng Dưỡng và Cố Doãn Tri từ xa nhìn, Cố Dưỡng Dưỡng có chút lo lắng nói: "Cha, anh ấy không sao chứ?"

Cố Doãn Tri nói khẽ: "Nó rất kiên cường, cho nó một chút thời gian, để nó bình tĩnh lại."

Khi mọi người đang tìm kiếm Hải Sắt phu nhân khắp nơi thì Hải Sắt phu nhân gọi điện thoại tới, cô ta chủ động nói cho cảnh sát biết nơi ẩn náu của mình, thì ra cô ta không hề rời khỏi Nam Tích, ẩn thân ngay tại khách sạn Quân Duyến của Nam Tích, cục trưởng công an Triệu Quốc Cường tự mình dẫn đội đến, nhưng khi bọn hắn mở phòng của Hải Sắt phu nhân, phát hiện Hải Sắt phu nhân đã tự sát, không ai ngờ chuyện này lại kết thúc như vậy. Trương Dương sau khi nghe được tin tức ngay lập tức chạy tới hiện trường, thi thể đã bị cảnh sát mang đi, Triệu Quốc Cường nhìn thấy Trương Dương, chủ động đi tới, y có chút bất đắc dĩ nói: "Lại là cậu, xem ra cậu thật sự muốn đổi nghề làm cảnh sát!"

Trương Dương nói: "Vương Quân Dao đâu?"

Triệu Quốc Cường nói: "Đã chết rồi, thi thể đã được mang đi giải phẫu!"

Trương Dương mang thái độ hoài nghi, hắn lớn tiếng, nói: "Sao có thể như vậy được, một nữ nhân xảo trá âm hiểm như vậy sao có thể tự sát? Ông có nhìn rõ không đấy?"

Triệu Quốc Cường Triệu Quốc Cường nghe thấy những lời này có chút không thuận tai: "Cậu có ý gì? Nghĩ tôi thông đông với cô ta lừa cậu chắc?"

Trương Dương nói: " Cô ta nếu muốn tự sát, vì sao không tự sát trong biệt thự, sao lại phải chạy tới khách sạn Quân Duyến, sao lại phải báo cho cảnh sát các anh rồi mới tự sát? Đây liệu có phải là một cái bẫy, người chết rốt cuộc có phải là cô ta không?"

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi đã nhìn thấy người chết, chắc là không giả đâu!" Y thấy Trương Dương vẫn chưa từ bỏ ý định, lấy ra ảnh chụp người chết cho Trương Dương xem.

Trương Dương nhìn kỹ bức ảnh đó, người chết trên bức ảnh quả nhiên là Vương Quân Dao, hắn lẩm bẩm nói: "Sao lại có thể như vậy được? Nữ nhân này sao lại chết được?"

Triệu Quốc Cường cũng đã nghe nói chuyện của hắn và Cố Giai Đồng, tuy rằng Triệu Quốc Cường đối với Trương Dương luôn có thành kiến, nhưng nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách này của hắn thì cũng thấy có chút đáng thương, liền nói khẽ: "Có lẽ cô ta thấy nghiệp chướng của mình quá nặng, không thể thoát khỏi sự trừng phạt cho nên lựa chọn tự sát."

Trương Dương nói: "Không thể nào!"

Triệu Quốc Cường nói: "Nếu cậu vẫn không tin thì có thể tới phong khám nghiệm tử thi xem xét thi thể."

Trương Dương đi thật đi hắn không tin, có chết cũng không tin phu nhân lại chết như vậy, thật sự là quá tiện nghi cho cô ta, hắn từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh mình một đao chặt đầu Hải Sắt phu nhân xuống, nhưng cô ta không ngờ lại chết như vậy, không cho hắn cơ hội báo thù, không hề có dấu hiệu, không hề có lý do cứ vậy mà chết.

Nhìn cỗ thi thể sắc mặt tái nhợt đó, Trương Dương trợn hai mắt lên, nhìn thật kỹ, nữ nhân đã chết ở trước mắt đúng là Vương Quân Dao, Trương Dương có thể nói là hận nữ nhân này đến thấu xương, hắn đã hạ quyết tâm phải tìm thấy cô ta, phải tự mình giết chết cô ta để báo thù cho Cố Giai Đồng, nhưng không ngờ kết quả cuối cùng lại là như thế này, Trương Dương cả người choáng váng, trong nhất thời trong đầu lộn xộn, mấy ngày nay, hắn đều lấy báo thù cho Cố Giai Đồng là mục tiêu của mình, chưa đạt được mục đích thì thề không thôi, chính là ý nghĩ này đã chống đỡ cho hắn, để hắn không có nhiều thời gian nghĩ tới những chuyện khác, nhưng hiện tại tất cả trong nháy mắt đã xong, sự bi thương và bất lực xộc lên não, hai chân hắn nhũn ra, suýt nữa thì ngã xuống đất.

Triệu Quốc Cường nhìn ra hắn có chút không ổn, nói khẽ: "Cậu không sao chứ?"

Trương Dương lắc đầu, thất hồn lạc phách lảo đảo bướcra cửa, khi đi ngang qua đường, suýt nữa bị ô tô đâm phải, lái xe thò đầu ra chửi: "Cái con mẹ mày mù à..." Vừa chửi xong thì nhận ra người suýt nữa bị mình đâm phải không ngờ là Trương Dương, chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, lái xe đó sợ mất hồn mất vía, giơ tay lên tát cho mình một cái: "Chủ nhiệm Trương, xin lỗi, tôi thực sự không nhận ra ngài!"

Trương Dương căn bản không có không nghe thấy hắn nói gì, tiếp tục đi về phía trước, Trình Diễm Đông vừa mới tới phòng khám nghiệm tử thi nhìn thấy Trương Dương, gã bước nhanh đuổi theo, giữ chặt lấy cánh tay Trương Dương, nói: "Chủ nhiệm Trương, anh không sao chứ?"

Trương Dương nhìn gã, đầu óc cũng hơi bình tĩnh lại, hắn nói khẽ: "Không sao... tôi muốn được yên tĩnh... muốn được yên tĩnh một mình!"

Từ Quang Nhiên đã dự cảm được tinh xấu sẽ đến với mình, từ sau khi tin Đường Hưng Sinh chết được truyền đến, cả người y luôn trong tình trạng bất an cực độ, mấy ngày nay đủ loại lời đồn truyền khắp nơi, Từ Quang Nhiên lăn lộn trong quan trường nhiều năm, đối với một số thủ pháp chính trị sớm đã nắm rõ trong lòng, nếu như bên trên thực sự nắm được chứng cứ, người của Ủy ban kỷ luật đã sớm tới tìm mình, Từ Quang Nhiên cho rằng những lời đồn này có tám chín phần mười là cấp trên cố ý phóng ra, Đường Hưng Sinh đã chết, một người chết thì có thể để lại chứng cớ gì chứ? Cho dù lưu lại chứng cớ, sao có thể tìm được nhanh như vậy? Từ Quang Nhiên luôn thấy trong đó ẩn chứa rất nhiều huyền hư, vào những lúc như thế này, càng phải biểu hiện ra sự trấn định hơn người, trăm ngàn lần không thể tự loạn trận cước.

Điều thực sự khiến Từ Quang Nhiên cảm thấy sợ hãi là tiền phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo đột nhiên mất tích, sáng ngày mùng một Trần Hạo không nói năng gì với người nhà, một mình đột nhiên ra khỏi nhà, không ai biết là gã đi đâu, nếu là trước đây, Từ Quang Nhiên sẽ không nghĩ nhiều, nhưng vào loại thời khắc phi thường như hiện giờ, Từ Quang Nhiên lại không thể không nghĩ nhiều, y không thể tiếp tục trấn định được nữa.

]An bài nhật trình của y hôm nay là muốn đi phải đến thăm hỏi gia đình liệt sĩ, Từ Quang Nhiên từ sáng sớm đã tới văn phòng, y cầm điện thoại, đang chuẩn bị hỏi chuyện Trần Hạo mất tích thì cửa phòng bị từ bên ngoài đẩy ra, phó bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Bình Hải Lưu Diễm Hồng cùng hai vị nhân viên công tác trong Ủy ban kỷ luật bước vào, Từ Quang Nhiên lập tức ý thức được chuyện gì đã xảy ra, y vẫn giữ bình tĩnh, nói khẽ: "Bí thư Lưu có việc gì à?"

Lưu Diễm Hồng gật đầu, nói: "Vâng, có một số chuyện trên công tác cần anh phối hợp, xe đang đợi ở bên ngoài rồi."

Từ Quang Nhiên gật đầu, y nói khẽ: "Chờ một chút, tôi thu xếp lại giấy tờ, bàn giao công tác hôm nay một chút."

Lưu Diễm Hồng lạnh lùng nói: "Không cần, tỉnh lý sẽ an bài công tác!"

Từ Quang Nhiên chậm rãi đứng lên, chỉ trong khoảnh khắc y tựa hồ già đi rất nhiều, tinh khí thần trước đây nhất thời biến mất vô tung vô ảnh, y nói khẽ: "Đi đâu?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Đi rồi biết!"

Bí thư Ủy ban kỷ luật Thành phố Nam Tích Lý Bồi Nguyên lúc này đang ở Ủy ban kỷ luật tỉnh, ngồi trong văn phòng của Tằng Lai Châu, lần này Ủy ban kỷ luật tỉnh khẩn cấp gọi y tới đây là để tìm hiểu tư tình của ban lãnh đạo Nam Tích, y cảm thán nói cảm thán nói: "Đường Hưng Sinh này là nỗi sỉ nhục của ban lãnh đạo Nam Tích chúng tôi, hắn dùng quyền mưu lợi riêng, tham ô nhận hối lộ, lợi dụng chức quyền, không từ bất cứ việc xấu nào, hắn tuy rằng đã chết, nhưng tổn thất mang đến cho Nam Tích cho chúng tôi là rất lớn, ảnh hưởng ác liệt trong thời gian rất lâu vẫn không được tiêu trừ."

Tằng Lai Châu gật đầu, lúc này phó thính trưởng thính công an tỉnh Cao Trọng Hòa từ ngoài cửa bước vào, Tằng Lai Châu nói: "Đồng chí Trọng Hòa, có chuyện gì vậy?"

Cao Trọng Hòa nói: "Căn cứ vào tin tức vừa nhận được, Vương Quân Dao sợ tội tự sát, có điều chứng cớ mà Đường Hưng Sinh lưu lại đã mang về rồi, chứng cứ trên đó chứng tỏ, thành phố Nam Tích có rất nhiều cán bộ cao tầng có liên quan đến vụ án của Đường Hưng Sinh, giữa bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, hình thành một mạng lưới tội ác cực lớn, làm tổn hại đến lợi ích của quốc gia và nhân dân một cách vô sỉ."

Hai tay Tằng Lai Châu đan vào nhau, nói khẽ: "Ủy ban kỷ luật đã phái người xuống rồi, Từ Quang Nhiên vừa rồi đã bị song quy."

Lý Bồi Nguyên biến sắc, y ngạc nhiên nói: "Chuyện này không ngờ có liên quan đến bí thư Từ ư?"

Tằng Lai Châu và Cao Trọng Hòa đều không để ý đến y, Tằng Lai Châu nói: "Đã thông tri cho người nhà của Trần Hạo chưa."

Cao Trọng Hòa gật đầu nói: "Thông tri rồi?"

Lý Bồi Nguyên càng nghe càng thấy không đúng, lúc này y có một loại cảm giác như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, Tằng Lai Châu gọi hắn tới Đông Giang nói chuyện, chẳng lẽ chỉ là vì chuyện ban lãnh đạo thành phố Nam Tích hủ bại tham ô? Đường Hưng Sinh để lại chứng cớ gì?

Cao Trọng Hòa ngồi xuống bên cạnh Lý Bồi Nguyên, y bỗng nhiên nói: "Vụ án nổ khí ga ở tiểu khu Hướng Dương Nam Tích có liên quan tới anh không?"

Lý Bồi Nguyên bị câu hỏi bất thình lình của y khiến cho ngây ra: "Thính trưởng Cao, anh nói vậy là có ý gì?"

Cao Trọng Hòa nói: "Khi phát sinh vụ nổ anh không phải cũng ở hiện trường sao? Trước khi phát sinh vụ nổ, Đường Hồng Anh đã gọi điện thoại cho anh? Anh đã quên rồi à?"

Lý Bồi Nguyên cố nặn ra một nụ cười: "Anh nhìn tôi kìa, chỉ mải nghĩ đến chuyện của Đường Hưng Sinh, không ngờ lại quên mất chuyện này."

Cao Trọng Hòa nói: "Đường Hồng Anh đã nói gì? Cô ta trong điện thoại đã nói gì với anh?"

Lý Bồi Nguyên nói: "Không phải đã ghi lại có trong hồ sơ rồi sao? Thính trưởng Cao, anh không phải đang hoài nghi tôi có liên quan gì tới chuyện này chứ?"

Cao Trọng Hòa gật đầu, nói: "Đường Hồng Anh chắc đã phát hiện ra bí mật gì đó, nhưng những lời mà cô ta nói lại khiến cho một số người cảm thấy kinh sợ, hắn cho rằng Phó Liên Thắng đã để lại gì đó, cho nên nhất định phải trừ bỏ Đường Hồng Anh."

Lý Bồi Nguyên nói: "Có phải là Từ Quang Nhiên không, y sợ quan hệ giữa mình và Đường Hưng Sinh, Phó Liên Thắng bại lộ, cho nên mới bí quá hoá liều giết người diệt khẩu?"
Bình Luận (0)
Comment