Y Đạo Quan Đồ

Chương 677.2

"Vâng, còn cha?"

Kiều Chấn Lương nói: "Cha mấy hôm nay bận quá, con thay cha chiếu cố ông nội nhé, đợi chuyện trong tay xong rồi cha lập tức sẽ về."

Kiều Mộng Viện gật đầu: "Biết cha không có thời gian mà."

Kiều Chấn Lương ngồi xuống giường con gái: "Này... con định đi một mình à?"

Kiều Mộng Viện nói: "Cha không có thời gian, anh con thì bận, con chỉ đành đi một mình thôi." Cô ta đương nhiên hiểu rõ ý cha, chỉ là cố ý nói vậy.

Kiều Chấn Lương nói: "Ừ, bệnh liệt mặt của ông nội con lại tái phát."

Kiều Mộng Viện nói: "Con biết rồi."

Kiều Chấn Lương lại nói: "Lần trước là Trương Dương giúp ông ấy chữa khỏi."

Kiều Mộng Viện nói: "Đúng vậy!"

Kiều Chấn Lương cười nói: "Vậy mời hắn tới kinh thành một chuyến, khám bệnh cho ông nội con."

Kiều Mộng Viện nói: "Cha muốn mời hắn thì cha tự đi mà mời, nói sao con cũng không đi."

Kiều Chấn Lương đối với thái độ cứng rắn của con gái cũng đã sớm đoán được rồi, y cười bồi nói: "Con gái, con không quan tâm tới ông nội à?"

Kiều Mộng Viện nói: "Con không trơ vậy được, phía cha thì giơ cao gậy lên rồi, muốn xử phạt Trương Dương, còn xử phạt ghi tội hắn, hiện tại lại muốn cầu người ta đi khám bệnh cho ông nội, cha cảm thấy người ta không tự trọng như vậy à, tuy hắn chức quan nhỏ, cũng không thể để mặc cho chúng ta chỉ đâu làm đó, tính khí của hắn thì cha cũng không phải là không biết, con không đi đâu, con không hơi đâu tự dưng chạm phải đinh."

Kiều Chấn Lương cười ha ha, nói: "Con gái à, Trương Dương đúng là không tồi, cậu ấy không nhỏ nhen vậy đâu."

"Cha hiểu hắn như vậy thì cha sao không đi tìm hắn? Cha là bí thư tỉnh ủy, chỉ cần cha nói một cậu, hắn không dám không đi đâu!"

Kiều Chấn Lương nghẹn lời, một lát sau mới nỏi: "Cha đi không tiện mà!"

Kiều Mộng Viện xách vali lên: "Con không đi, con nếu thật sự đi, người ta sẽ nhìn con như thế nào? Khi cần dùng thì đẩy người ta lên trước, khi không cần thì lại kéo người ta ra sau, trên thế giới này đâu chỉ có mình hắn là bác sĩ, danh y tới khám bệnh cho ông nội nhiều lắm mà."

Kiều Chấn Lương là nhân vật nào chứ, y đương nhiên biết những lời này của con gái đều là nói cho mình, y thở dài cầm lấy cầm lấy điện thoại, ở trước mặt Kiều Mộng Viện gọi cho bí thư Ủy ban kỷ luật Tằng Lai Châu: "Lão Tằng à, chuyện của Trương Dương tôi ngẫm lại thấy là người trẻ tuổi thôi à, vẫn nên cho anh ta một cơ hội, không thể bởi vì sai lầm nhỏ lần này mà phủ định thành tích công tác của anh ta, tôi thấy xử phạt lần này đừng nghiêm khắc quá."

Tằng Lai Châu nhận được điện thoại, cả người ngây ra, bên này vừa lòng xong giấy thông báo xử phạt ghi tội Trương Dương, sao bí thư Kiều đột nhiên lại thay đổi? Tâm tư của Lãnh đạo đúng là khó đoán, so với thời tiết tháng sáu còn thay đổi nhanh hơn.

Tằng Lai Châu dập máy, lập tức gọi điện thoại cho ldg: "Tiểu Lưu à, quyết định xử phạt ghi tội hành chính Trương Dương cô đã phát xuống chưa?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Đang chuẩn bị phát xuống đây, bí thư Tằng, ngài sao gấp vậy!" Cô ta rõ ràng hiểu lầm ý của Tằng Lai Châu.

Tằng Lai Châu nói: "Tôi nghĩ lại rồi, Trương Dương còn trẻ, xử phạt ghi tội cho hắn thì có chút nghiêm trọng quá, sẽ ảnh hưởng tới sĩ đồ về sau của hắn, thế này đi, cô trước tiên đừng gửi vội, tôi đi tìm bí thư Kiều nói chuyện, xem xem chuyện này có chuyển cơ hay không." Y không nói Kiều Chấn Lương đã định buông tha cho Trương Dương, là muốn thông qua Lưu Diễm Hồng bán cho Trương Dương một cái nhân tình, đám lão thủ chính trị này đều rất trọng thị rất trọng thị chi tiết, những chuyện bé xíu không đáng kể họ cũng muốn lợi dụng.

Lưu Diễm Hồng vừa nghe đã biết chuyện này khẳng định có biến hóa, không cần hỏi cũng biết là chuyện biến có lợi cho Trương Dương, cô ta cố nén sự kinh hỉ trong lòng, nói: "Được, tôi lập tức ném quyết định đi!"

Tằng Lai Châu nói: "Xử phạt không phải là mục đích, thật ra mấu chốt là để anh ta nhận thức được sai lầm, sửa chữa sai lầm, được rồi, chuyện này tạm thời để đó đi."

Kiều Mộng Viện nghe thấy cha ở trước mặt mình gọi điện thoại, rốt cuộc không nén được vui xướng trong lòng, cắn môi để không cười ra tiếng, Kiều Chấn Lương nhìn thấy thần thái của con gái như vậy, trong lòng thầm thở dài, nha đầu kia vì thằng ôn Trương Dương mà ra thế này, thật ra có xử phạt Trương Dương hay không cũng chỉ ở trong một câu nói của y, Kiều Chấn Lương lần này muốn xử lý Trương Dương cũng chỉ là để chặn họng người khác, nhưng không ngờ phản ứng của con gái lại mãnh liệt như vậy. Kiều Chấn Lương thật sự là rất bất đắc dĩ, y mặc dù ở mặc dù ở Bình Hải nói một không hai, nhưng đối với đứa con gái bảo bối này thật sự là bất lực, nhớ tới cách làm hiện tại của mình, quả thực có chút lấy việc công làm việc tư, nếu không phải vì chữa bệnh cho cha, y lần này khẳng định sẽ kiên trì xử lý Trương Dương, Kiều Chấn Lương không khỏi nhớ tới pháp lý không ngoài nhân tình, xem ra bốn chữ thiết diện vô tư này chẳng ai làm được cả.

]Trương Dương đã chuẩn bị nhận xử phạt, lại không ngờ chuyện đột nhiên xuất hiện chuyển cơ, Kiều Chấn Lương không ngờ vào thời khắc cuối cùng buông tha mình, nghĩ tới nguyên nhân phía sau chuyện này, Trương Dương không hề cảm thấy may mắn, nhưng bởi vì chuyện này đã nảy sinh một cách nhìn đối với Kiều Chấn Lương, thì ra một gậy này của Kiều Chấn Lương đối với mình vẫn là đánh cũng được mà không đánh cũng được, không phải như trong tưởng tượng của hắn, đánh hắn là để bảo vệ hắn. Lão Kiều lúc trước muốn xử lý mình là xuất phát từ mục đích chính trị, hiện tại buông tha mình chính là vì bệnh tình của lão gia tử nhà y.

Nếu Kiều Chấn Lương kiên trì xử lý Trương Dương, ngược lại sẽ không khiến Trương Dương sinh ra nhiều suy nghĩ như vậy, Trương Dương cũng sẽ không bởi vì Kiều Chấn Lương xử lý mình mà cự tuyệt chưa bệnh cho Kiều lão, chuyện trên đời luôn tràn ngập mâu thuẫn.

Có điều Trương Dương nhìn ra được sự cố gắng của Kiều Mộng Viện trong khoảng thời gian này, cho nên y không nói ra nửa câu oán hận, ngoài mặt vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra.

Kiều Mộng Viện lái xe jeep Cadillac của cô ta tới khách sạn đón Trương Dương, Trương Dương cũng không có hành lý gì, sau khi lên xe liền ngồi ở ghế phụ: "Tàu hỏa hay máy bay?"

Kiều Mộng Viện nói: "Lái xe ô tô!"

Trương Dương ngây ra một thoáng, nói: "Bệnh tình của Kiều lão không phải rất gấp ư?"

Kiều Mộng Viện nói: "Tàu hỏa không nhanh bằng lái xe, chuyến bay có thể mua được thì thời gian đến kinh thành cũng bằng lái xe."

Trương Dương cười nói: "Tốt lắm, vậy thì lái xe, cô nói trước đi, tôi nghỉ ngơi một lát rồi thay phiên."

Kiều Mộng Viện gật đầu.

Trương Dương không hề nghỉ ngơi, trên đường trước tiên gọi điện thoại cho phó thị trưởng thường vụ thành phố Nam Tích Cung Kì Vĩ, tuy rằng lần này thoát khỏi xử phạt, nhưng hắn tới kinh thành chắc cũng mất vài ngày, muốn đi đâu thì cũng phải nói với lãnh đạo thượng cấp một tiếng, Cung Kì Vĩ nghe nói là Kiều lão tuyên triệu, đương nhiên sẽ không nói gì, chỉ dặn dò Trương Dương, tới kinh thành trăm ngàn lần đừng gây ra phiền phức gì.

Trương Dương tắt điện thoại mà không nhịn được cười, xem ra mình ở trong mắt mọi người chính là một kẻ chuyên gây họa.

Trương Dương còn có một việc rất quan trọng cần giải quyết, Aishwarrya sau khi phẫu thuật vẫn tĩnh dưỡng ở Nam Tích, hắn sau khi từ nước Mỹ trở về vẫn chưa tới thăm cô ta, tính toán tiến trình khang phục thì đã cần hắn kê thêm thuốc rồi, trước khi hắn tơi Đông Giang đã viết xong phương thuốc, lại gọi điện thoại cho Thường Hải Tâm, bảo Thường Hải Tâm bớt chút thời gian đi đưa phương thuốc cho cô ta.

Sau khi dặn do xong các việc, Kiều Mộng Viện đã lái xe ra khỏi Đông Giang.

Trương Dương nhìn đồng hồ, mười rưỡi sáng, nếu tất cả thuận lợi, buổi tối có thể đến kinh thành.

Kiều Mộng Viện lái không nhanh, từ vẻ mặt của của cô ta chông thấy, cô ta không quá khẩn trương vì chuyện ông nội bị bệnh.

Trương Dương nói: "Hay là để tôi lái xe cho, tới kinh thành sớm một chút cũng sớm giúp Kiều lão giải trừ đau đớn."

Kiều Mộng Viện nói: "Không cần đâu, hai ngày nay anh mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi, dù sao trên đường cũng có bắn tốc độ, tôi không mệt, đợi lát nữa tôi mệt rồi anh lại thay tôi."

Trương Dương gật đầu, hai ngày nay vì chuyện nước bị ô nhiễm hắn đúng là đã hao phí không ít tinh lực, hắn ngả ghế xuống, nói: "Vậy tôi chợp mắt một lát."

Kiều Mộng Viện nói: "Ghế sao có áo khoác của tôi đấy, anh lấy mà đắp, cẩn thận không bị lạnh."

Trương Dương đắp áo khoác của Kiều Mộng Viện lên người, cảm thấy mùi hương cơ thể của Kiều Mộng Viện ùa vào mũi, hắn nhắm mắt lại, rất thích chí nói một câu: "Thơm quá!"

Kiều Mộng Viện có chút oán trách lườm hắn một cái, mặt bất giác đỏ lên.

Trương Dương lần này ngủ rất sâu, khi tỉnh lại thì đã ra khỏi Bình Hải, tiến vào cảnh nội tỉnh Đông Sơn, hắn cũng không ngờ mình ngủ lâu như vậy, đã ngủ mất nửa lộ trình rồi, ngáp một cái, vươn người cho đỡ mỏi rồi nói: "Tôi ngủ lâu như vậy mà sao cô không gọi tôi?

Kiều Mộng Viện cười nói: "Thấy anh ngủ ngon như vậy, không đành lòng đánh thức anh."

Trương Dương nói: "Tìm chỗ nào ăn cơm đi! Đói bụng rồi!"

Kiều Mộng Viện nhìn biển chỉ đường ở phía trước: "Đi thêm 20km nữa là có khu phục vụ, chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đó."

Trương Dương đối với trạm nghỉ ngơi trên đường cao tốc trước giờ không có ấn tượng tốt gì, đồ ăn ở đó vừa khó ăn lại vừa đắt, nhưng Kiều Mộng Viện lần này đi vội, cũng không chuẩn bị đầy đủ, hai người trong siêu thị khu phục vụ trên đường tốc mua hai hộp mì, định đơn giản ăn cho no bụng rồi đi, Trương Dương trong lòng vô tình nhìn thấy trên quầy bán đặc sản địa phương có ảnh Hà Hâm Nhan, vì thế nhìn thêm một cái, lại thấy bên trên viết Đông sơn hổ tiên hoàn, tráng nam nhân hùng phong!
Bình Luận (0)
Comment