Y Đạo Quan Đồ

Chương 677.3

Trương đại quan nhân bất giác có chút buồn bực, Hà Hâm Nhan từ lúc nào lại đi quảng cáo cho thuốc tráng dương vậy? Thế này không phải là làm xanh hóa đầu óc sao? Hắn bước tới, hỏi giá mới biết một hộp là 168 đồng, nói là nhà máy sản phẩm bảo vệ sức khoẻ của thành phố Lâm Lang tỉnh Đông Sơn sản xuất, thằng ôn bán đồ quảng cáo thứ này rất nhiệt tình: "Anh á, thuốc này tốt lắm, đảm bảo anh dùng một lần muốn hai lần, dùng hai lần muốn ba lần, đàn bà dùng thứ này thì mãi mãi xinh đẹp, đàn ông dùng thì kim thương không ngã."

Trương Dương nói: "Cái này mà cũng là đặc sản địa phương à?"

Thằng ôn đó toét miệng nói: "Đúng vậy, tỉnh Đông Sơn chúng tôi có ai mà không biết tới Đông Sơn hổ tiên hoàn! Nhìn thấy không, đại minh tinh đó, xinh đẹp như vậy mà cũng dùng hổ tiên hoàn của chúng tôi. Anh cứ mua mấy hộp đi, đảo bảo giúp anh tính phúc thường tại, không chừng cũng có thể tìm được bạn gái xinh đẹp, hắc hắc, chỉ cần dùng hổ tiên hoàn của Đông Sơn chúng tôi, đảm bảo anh sẽ thích!"

Vì những lời này, Trương Dương nên đánh cho gã một trận, nhưng Trương Dương cuối cùng vẫn nhịn được, nói khẽ: "Cho tôi một hợp!" Trương đại quan nhân trong lòng rất không thoải mái, Hà Hâm Nhan làm quảng cáo cũng nên có giới hạn chứ. Hắn cầm một hộp hổ tiên hoàn trở lại bên cạnh Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện nhìn thấy thứ trên tay hắn, mặt bất giác có chút nóng lên, trong lòng trách hắn mua mấy thứ này làm gì.

Trương Dương cất hộp hổ tiên hoàn đó đi, cũng không giải thích với Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện đương nhiên cũng không tiện hỏi.

Hai người sau khi ăn mì, tiếp tục đi, tốc độ lái xe của Trương Dương rõ ràng so với Kiều Mộng Viện thì nhanh hơn rất nhiều, khi tiến vào cảnh nội kinh thành, Kiều Mộng Viện nhìn hắn một cái, nói khẽ: "Trương Dương, nếu tôi lừa anh, anh có tức giận không?"

Trương Dương cười nói: "Nói ra nghe thử đi!"

Kiều Mộng Viện cắn cắn môi, nói: "Thật ra... Thật ra ông nội của tôi không sao cả!"

Trương Dương ngây ra một thoáng, giậm phanh, ngạc nhiên nhìn Kiều Mộng Viện: "Không sao cả ư?"

Kiều Mộng Viện gật đầu nói: "Tôi nghe nói cha tôi muốn xử phạt anh, cho nên muốn nhờ ông nội tôi giúp, thế là ông nội tôi nghĩ ra kế này."

Trương Dương lúc này chỉ biết cười khổ, thì ra là Kiều Mộng Viện và ông nội cô ta liên thủ diễn trò, có điều cười khổ thì cười khổ, trong lòng Trương Dương đối với hành động này của Kiều Mộng Viện vẫn rất cảm động, Kiều Mộng Viện sở dĩ làm như vậy tất cả đều là để giúp hắn không bị xử phạt, Kiều Chấn Lương bởi vì muốn cầu mình khám bệnh cho Kiêu lão, đương nhiên không tiện đánh mình một gậy. Trương Dương nói: "Vì sao giờ mới nói cho tôi biết?"

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi thấy anh gần đây tâm tình không tốt, không dám nói rõ với anh quá sớm, lại sợ anh sau khi biết chân tướng lại không muốn tới kinh thành, như vậy cha tôi chẳng phải là biết tôi và ông nội liên thủ lừa ông ấy ư."

Trương Dương bật cười, hắn có chút cảm động nói: "Cám ơn!"

Kiều Mộng Viện nói: "Không cần cám ơn tôi, là ông nội của tôi dạy tôi làm như vậy."

Trương Dương cười nói: "Không ngờ Kiều lão lại có một mặt vui tính như vậy." Kiều lão đã không có việc gì, hắn tất nhiên cũng không cần phải tới nhà Kiều gia, Trương Dương nói: "Thời gian đã không còn sớm, tôi tối nay sẽ không đi gặp Kiều lão, để tránh làm phiền người nhà cô."

Kiều Mộng Viện nói: "Không sao đâu, tôi có thể an bài chỗ ở cho anh."

Trương Dương lắc đầu nói: "Thế này đi, tối nay tôi tới ban trú kinh tỉnh nghỉ ngơi, buổi sáng ngày mai tôi sẽ tới bái phỏng Kiều lão."

Kiều Mộng Viện thấy Trương Dương kiên trì như vậy, chỉ đành gật đầu.

Trương Dương xuống xe trước cửa ban trú kinh tỉnh, nhìn Kiều Mộng Viện lái xe đi xa, mới xoay người đi vào khách sạn Thanh Gian. Chủ nhiệm ban trú kinh Bình Hải Quách Thụy Dương và Trương Dương quan hệ không tồi, có điều Quách Thụy Dương mấy ngày nay cũng vừa hay về Bình Hải báo cáo công tác, người chủ trì công tác ở đây là phó chủ nhiệm Hồng Vệ Đông, Trương Dương và Hồng Vệ Đông không giao tiếp nhiều, khi hắn ở ban trú kinh Xuân Dương, Hồng Vệ Đông còn chưa tới kinh thành.

Bản thân Trương Dương cũng không muốn dẫn tới sự chú ý của nhiều người, sau khi đăng ký ngủ lại, hắn đầu tiên gọi điện thoại cho Hình Triêu Huy, sau khi nước Mỹ trở về, vẫn chưa gặp Hình Triêu Huy, trong thời gian này cũng có gọi vài cú điện thoại, nhưng Hình Triêu Huy cũng không nhắc tới bất kỳ chuyện gì về nước Mỹ.

Hình Triêu Huy nghe nói hắn đã tới kinh thành, hỏi địa điểm hiện tại của hắn, nửa giờ sau tới phòng Trương Dương.

Trương Dương cười cười mời Hình Triêu Huy vào phòng, Hình Triêu Huy nói: "Không vào đâu, xe ở bên dưới chờ cậu, tôi mời cậu đi ăn cơm."

Trương Dương cũng không hỏi nhiều, mặc áo ngoài vào rồi cùng y bước ra ngoài.

Ngoài cửa một chiếc Toyota đã đỗ ở đó, người lái xe là Triệu Quân, người lãnh đạo trực tiếp của Trương Dương ở Quốc An. Có điều hiện tại Trương Dương hiện tại rất nhàn rỗi, Quốc An gần đây không có nhiệm vụ quan trọng gì giao cho hắn, ngược lại phiền toái mà Trương Dương mang tới cho Quốc An thì khá nhiều, khi hắn ở nước Mỹ, tuy rằng Quốc An không công khai tương trợ, nhưng nếu không phải Hình Triêu Huy bảo Đường Sơn giúp cho hắn, Trương Dương khẳng định sẽ không thuận lợi tìm được chú Lê như vậy, từ đó mà đào được Hải Sắt phu nhân ra.

Trương Dương lên xe jeep, Hình Triêu Huy ném cho một cái mũ chùm đầu màu đen: "Tự đội vào đi!"

]Trương Dương không khỏi thở dài, nói: "Tưởng anh định mời tôi ăn cơm, không ngờ là loại đãi ngộ này."

Hình Triêu Huy nói: "Đưa cậu tới một địa phương bí mật, dựa theo quy định không thể cho cậu biết lộ tuyến."

"Cơ cơm ăn không?"

"Chẳng những có cơm ăn mà còn có rượu uống "

"Anh không phải muốn hại tôi chứ?"

Hình Triêu Huy mỉm cười một tiếng rồi nói: "Cái đó thì chưa biết được!"

Trương Dương đối với Hình Triêu Huy trước giờ luôn rất tín nhiệm, hắn chùm mũ vào, đi được hơn hai mươi phút thì Hình Triêu Huy nói: "Được rồi đấy!"

Trương Dương bỏ mũ chùm đầu xuống, theo Hình Triêu Huy xuống xe, lại phát hiện đang ở trong một hầm trú ẩn, phía trước nơi có ánh đèn không ngờ lại là một sân ga nho nhỏ, trước sân ga đõ một chiếc xe điện đường sắt đơn tuyến, Trương Dương không nhịn được nói: "Căn cứ Bí mật à?"

Triệu Quân nói: "Cậu hỏi ít đi thì cũng không ai nói cậu câm đâu."

Trương Dương cùng Hình Triêu Huy vẫn ngồi ở ghế sau, xe điện dọa theo quỹ đạo chậm rãi đi vào, cảm giác đi trong hầm trú ẩn cũng không tồi.

Hình Triêu Huy nói: "Sao tự dưng lại tới kinh thành?"

"Họp!"

Hình Triêu Huy cười nói: "Cậu mỗi lần đến kinh thành trên cơ bản đều là tị nạn chính trị, lần này chắc không phải là lại gây họa gì chứ?"

Trương Dương cũng không khỏi bật cười: "Sếp à, cũng chỉ có anh hiểu tôi."

Xe điện đi chừng hai hm trong hầm trú ẩn thì dừng lại, bọn họ đi theo hàng dọc, đây là một tòa kiến trúc được xây trong lòng núi, trước cửa có hai cảnh vệ áo đen đứng gác, Trương Dương hiếu kỳ nhìn bọn họ một cái.

Hình Triêu Huy nói: "Thu hồi lòng hiếu kỳ của cậu đi! Nơi này là một trong những căn cứ bí mật của chúng tôi đấy."

Căn cứ vào biện pháp phòng vệ vô cùng nghiêm mật, sau khi đi qua ba cánhcửa mới tới được đại sảnh, Hình Triêu Huy dẫn hắn vào nhà ăn, khiến Trương Dương bất ngờ là, ở đây thật sự chuẩn bị một bàn tiệc.

Nhiệt độ trong phòng rất cao, Trương Dương cởi áo ngoài ra, vắt lên ghế, Hình Triêu Huy mời hắn ngồi xuống, Triệu Quân không hề đi cùng tới đây.

Hình Triêu Huy cầm chén rượu lên, nói: "Tuy rằng hơi muộn một chút, nhưng vẫn phải chúc mừng cậu bình an từ nước Mỹ trở về."

Trương Dương cầm chén rượu lên, nói: "Không có gì đáng chúc mừng cả, tôi không phải là người chiến thắng." Khi nói những lời này, hắn không khỏi nhớ tới Cố Giai Đồng, trong lòng cảmà thấy đau nhói.

Hình Triêu Huy uống cạn rượu trong chén, nói khẽ: "Chuyện ở nước Mỹ, tôi cũng rất xin lỗi, bởi vì liên quan tới FBI, nếu như Quốc An của chúng tôi gia nhập quá nhiều, rất có khả năng sẽ phức tạp hóa sự kiện, dẫn tới tranh chấp không cần thiết."

Trương Dương nói: "Tôi hiểu mà, tôi không trách anh, thật ra tôi vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để trực tiếp nói lời cảm tạ với anh, nếu không phải anh giới thiệu Đường Sơn giúp tôi, tôi có thể sẽ phải ở lại nước Mỹ mà không về được."

Hình Triêu Huy thở dài nói: "Tôi cũng chỉ có thể giúp cậu có chừng ấy." Y biết cái chết của Cố Giai Đồng đối với Trương Dương đã tạo thành đả kích cực lớn, cho nên không hề nhắc tới chuyện này, sợ lại khơi dậy nỗi đau trong lòng Trương Dương, y nói khẽ: "Đường Sơn trước đây từng là đặc công Quốc An, về sau bởi vì phạm phải một sai lầm, suýt nữa bởi vậy mà toi mạng, tôi giúp hắn, hắn từ đó xóa được thân phận trước kia, biến mất khỏi nhân gian."

Trương Dương nói: "Hắn đã giúp tôi rất nhiều."

Hình Triêu Huy nói: "Cậu lần này tới nước Mỹ, vừa xuống máy bay đã bị người ta gài bẫy, tôi hoài nghi trong tổ chức có nội gián."

Trương Dương lạnh lùng cười nói: "Không sao, tôi lần này gặp anh, chính là muốn nói một tiếng cám ơn anh, tôi ở Quốc An lâu như vậy rồi mà không thật sự giúp được gì, trước giờ luôn là các anh giúp tôi, tôi thì chỉ mang lại phiền phức cho các anh, loại người như tôi không thích hợp ở trong đội ngũ quang vinh của các anh."]
Bình Luận (0)
Comment