Y Đạo Quan Đồ

Chương 745.1

Trương Dương nhìn thấy xấp tiền mặt đó, không khỏi cười nói: "Đau lòng không?"

Hoàng Quân thở dài, kéo Trương Dương nhau rời khỏi phòng bi-a,

Trương Dương nói: "Quán bar sao lại đóng cửa!"

Hoàng Quân nói: "Vừa mua mấy cái máy đánh mạt chược thì đã bị cảnh sát úp, nói tôi tổ chức cờ bạc phi pháp, chẳng những thu hết chỗ máy đó đi mà còn đóng cửa cả quán bar nữa."

Trương Dương cười nói: "Đáng kiếp, ai bảo anh cả ngày không chịu làm việc gì tử tế."

Hoàng Quân nói: "Tôi không phải chỉ là muốn kiếm thêm chút tiền ư? Hiện tại đường đường chính chính làm ăn đâu phải dễ?"

"Đánh bạc là trái pháp luật, anh không biết à?"

Hoàng Quân nói: "Cái đó mà cũng gọi là đánh bạc à? chỉ là mấy cái máy đánh mạt chược, coi như là thiết bị giải trí quán bar đi, lúc trước con mẹ nó còn bắn tiếng với vị đồng chí nào đó của phân cục rồi, nhưng khi hành động thì lại chẳng tha một ai cả."

Trương Dương nói: "Ai? Tôi đi tố cáo giúp anh!"

Hoàng Quân cười khổ nói: "Là ai thì anh đừng quan tâm, tôi tự nhận mình xui." Hắn chỉ vào cửa cuốn phía trước, nói: "Nơi này máy đánh mạt chược, máy đánh bạc kiểu gì cũng có, người ta không sao, nhưng tôi thì bị úp, pháp luật đúng là cũng chia làm ba sáu chín loại."

Trương Dương cười nói: "Được rồi, anh phát biểu ít những ngôi luận phản đảng phản xã hội thôi, cẩn thận không vào tù đấy."

Hoàng Quân nói: "Không phải định phạt tội phản cách mạng chứ? Tôi nói này, anh sao thâm thế? Có phải là người làm quan các anh ai cũng thâm như vậy không?"

Trương Dương cười mắng: "Cút, tôi có đắc tội với anh đâu!"

Hoàng Quân sờ sờ túi áo, nói: "Anh tới không đúng lúc rồi, tôi hôm nay thua mất năm ngàn, hôm nay chỉ có thể mời anh ăn thịt dê xiên nướng thôi."

Trương Dương cười nói: "Để tôi mời khách!"

Hoàng Quân tính tình rất hào phóng: "Thế đâu được! Tôi là địa chủ, mời khách là chuyện của tôi!"

Trên con đường này, người không biết Hoàng Quân thật đúng là không nhiều lắm, Hoàng Quân miệng nói là mời hắn ăn thịt dê nướng, nhưng vẫn mời hắn đến Bình Hồ Ngư quán, nhà hàng ở con phố này ít nhiều cũng nể mặt gã, Hoàng Quân tuy rằng không phải là tới ăn chùa, hắn vẫn ghi nợ.

Hoàng Quân gọi bốn món thức ăn, còn gọi cả hai đĩa thịt nướng.

Trương Dương nói: "Phô trương quá!"

Hoàng Quân nói: "Ăn tạm đi, tôi gần đây đen đủi nên không mời anh hoành tráng được."

Trương Dương nói: "Anh không phải là có một đội xây dựng ư?"

"Giải tán rồi, kiếm ít quá."

Trương Dương nói: "Tôi vốn đang định giới thiệu công trình cho anh."

Hoàng Quân cười nói: "Tôi không phải là nhân tài ngành đó, lúc ban đầu còn làm được, nhưng tới công trình thứ hai thì tôi phát hiện tôi không thích hợp, anh nếu thật sự muốn giúp tôi vậy thì giúp tới chuyện quán bar đi, nên phạt bao nhiêu thì tôi xin nộp, sau này tôi không để máy đánh bạc nữa."

Trương Dương gật đầu, chuyện này đối với hắn cũng không tính là khó, ở ngay tại chỗ gọi điện thoại cho Vinh Bằng Phi, Vinh Bằng Phi nghe chuyện này xong cũng không hỏi kỹ, đáp ứng luôn.

Trương Dương bỏ máy xuống, nói với Hoàng Quân: "Xong rồi đấy, ngày mai tới phân cục trực tiếp gặp cục trưởng, hắn sẽ giải quyết cho anh."

Hoàng Quân cười nói: "Tôi đã nói mà, có người trong triều rất dễ làm việc, người làm quan các anh giải quyết mấy chuyện này rất dễ dàng."

Trương Dương nói: "Lần sau không được thế nữa, về sau anh làm những chuyện phạm pháp thì tôi sẽ không giúp anh nữa đâu."

Hoàng Quân nói: "Ngã một lần rồi, anh cho rằng tôi sẽ lại ngã ở chỗ cũ nữa sao?"

Trương Dương nói: "Đồi trụy, ma túy, cờ bạc, anh tốt nhất đừng dính vào, làm địch với quốc gia và nhân dân, kết cục anh chắc biết."

Hoàng Quân nói: "Anh đừng làm tôi sợ, tôi chỉ muốn kiếm thêm chút thôi, chuyện thật sự làm loạn kỷ cương tôi cũng không dám làm đâu."

Trương Dương nói: "Em họ anh gần đây có tới không?" Hắn là nói Chung Tú Tú.

Hoàng Quân lắc đầu: "Tôi cũng không gặp nó, nói là tới Hongkong làm việc rồi, bình thường đến một cú điện thoại cũng chẳng gọi về."

Trương Dương nói: "Người ta tám phần là sợ rồi, lớn như vậy rồi mà cả ngày không làm việc đàng hoàng, ai mà còn muốn nhận người anh họ anh nữa."

Hoàng Quân kháng nghị: "Anh không đá tôi vài câu thì chết à? Tôi đây cũng không phải là nghĩ tới cải cách ư? Giai đoạn đầu của cải cách, chẳng lẽ không cho phép tôi phạm sai lầm à?"

Trương Dương bật cười ha ha.

Lúc này ở bàn bên cạnh có hai cô gái trang điểm rất đậm, hai người nhìn thấy Hoàng Quân, mắt đều sáng rực lên, cười khúc khích đi tới phái này. Còn chưa tới gần thì mùi nước hoa đã phả tới, mùi nước hoa quá đậm, khiến cho Trương đại quan nhân cảm thấy thức ăn trong miệng cũng chẳng còn mùi vị gì.

Cô gái cao cao một tay đặt lên người Hoàng Quân: "Anh Quân, thì ra là anh à, bữa cơm hôm nay để em gái mời anh nhé."

Hoàng Quân cười nói: "Tiểu an, thì ra là hai em, ngồi xuống cùng ăn đi, để anh mời."

Hai cô gái cười khúc khích nói: "vẫn là anh Quân hào phóng." Hai người cũng không chút khách khí, cười cười với họ rồi phân biệt ngồi xuống bên cạnh Trương Dương và Hoàng Quân.

Trương Dương biết Hoàng Quân xuất thân xã hội, người mà gã quen ngư long hỗn tạp, kết giao với gã tốt nhất vẫn phải bảo trì khoảng cách thích hợp.

Tay của Hoàng Quân rất tự nhiên đặt lên đùi cô gái cao cao, vừa sờ vừa cười nói: "Anh bạn, thế nào, thích anh thì cứ dẫn đi, cùng đi cũng được."

Trương Dương trừng mắt lườm hắn một cái, nói: "Anh đừng có hủ hóa tôi."

Hoàng Quân cười ha ha, nói: "Giả dối, cán bộ quốc gia các anh đúng là giả dối."

Hai cô gái cười them: "Anh zai đây đẹp trai quá, bọn em chưa từng thấy cán bộ quốc gia nào đẹp trai như vậy."

Trương Dương nói chuyện với gã vài câu rồi tìm lý do đứng dậy rời đi, kết giao xã hội của Hoàng Quân rất phức tạp, nếu để cho người khác nhìn thấy bọn họ ngồi cùng nhau, khẳng định sẽ có ảnh hưởng không tốt, Trương Dương cũng không phải sợ người khác nói nói ra nói vào, hắn chỉ là không muốn dẫn tới những phiền toái không cần thiết.

Trở lại Nam Quốc Sơn Trang đã là chín giờ tối, Tần Thanh thủy chung không gọi điện thoại cho hắn, Trương Dương cuối cùng vẫn không nhịn được gọi điện thoại vào phòng cô ta, nhưng không có ai nhấc máy.

Trương Dương đang muốn tới xem thì giám đốc Nhậm Văn Bân của Nam Quốc Sơn Trang đi tới, Nhậm Văn Bân ở trong phòng của Trương Dương nói chuyện hơn tiếng đồng hồ, là muốn thông qua Trương Dương mời Cung Kì Vĩ ngày mai tới đây ăn cơm, theo như lời gã nói, Tần Thanh cũng đã đáp ứng tham dự. Khó khăn lắm mới đợi được tới lúc gã đi, nhìn đồng hồ, đã muộn thế này rồi, cũng không thích hợp tới chỗ Tần Thanh.

Trương đại quan nhân trước tiên vẫn gọi điện thoại dò đường, điện thoại vẫn không có ai nhấc, máuybàn thì như vậy, mà di động cũng không có ai nhấc, nơi Tần Thanh ở là phòng thương vụ khu A, Tần Thanh ra ngoài vẫn rất chú ý tới chi tiêu, không thế so sánh với loại người thích hưởng thụ như Trương đại quan nhân.

Nhà lầu với Nam Quốc Sơn Trang phổ biến không cao, nơi cao nhất chính là tòa nhà mà Tần Thanh ở, tổng cộng có bốn tầng, Tần Thanh ở tầng cao nhất.

Trương Dương vốn muốn từ cửa lớn đi vào, nhưng nghĩ tới ở cửa còn có bảo vệ, thằng ôn này vòng qua máy giám sát đi tới phía sau khu nhà, hắn trước tiên quan sát hoàn cảnh một chút, sau đó dọc theo một gốc cây nhãn mà bò lên. Sau khi từ Tây Tạng trở về, Trương đại quan nhân vẫn trong giai đoạn tĩnh dưỡng, chưa bao giờ vận dụng chân khí và võ công, trong quá trình song tu của hắn và An Ngữ Thần, hắn cũng biết đối với thân thể của mình rất có lợi ích, hắn tinh thông y lý, hiểu rất rõ tình trạng sức khỏe của mình, sau khi mạo hiểm cứu tỉnh tư lệnh Sở, chẳng những vận dụng tất cả nội lực, còn không tiếc dùng phương pháp kim châm thứ huyệt cường hành tăng cường nội tức, tuy thành công lay tỉnh Sở Trấn Nam, nhưng đối với kinh mạch của hắn lại tạo thành thương tổn rất lớn, đến về sau khi gặp An Ngữ Thần thì đã không còn sức mà cứu, may mắn lúc trước lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa có cho hắn bộ bí tịch tu luyện khí song tu đó. Có điều ngay cả bản thân Trương Dương cũng không ngờ rằng, bộ bí tịch luyện khí song tu đó lại có kì hiệu đối với chữa trị kinh mạch, trong thời gian ngắn ngủn, công lực của hắn đã khôi phục lại hơn phân nửa.

Trương đại quan nhân giống như một con báo trèo lên phần đỉnh cây nhãn, rón ra rón rén đi trên nhánh cây, thân thể theo nhánh cây mà nhô lên hụp xuống, hắn nhắm chuẩn phía cửa sổ của Tần Thanh, đột nhiên bay lên không, giống như một con chim, khi thân hình ở trong không trung thì lăn hai vòng, bàn tay đã chuẩn xác tóm đúng lên lan can sân thượng, ngay cả đổi khí cũng không cần, mượn lực canh tay đu người lên, giống như một chiếc lá thu, nhẹ nhàng hạ xuống sân thượng. Một loạt những động tác này liền thành một mạch, Trương đại quan nhân vươn tay kéo cửa ban công, phát hiện cửa phòng không hề đóng, hắn mừng thầm trong lòng.

Trong bóng tối, một bàn tay vô thanh vô tức ấn vào ngực hắn, trong khoảng cách gần như vậy, với thần thông của Trương đại quan nhân không ngờ cũng không cảm thấy được có người mai phục ở bên cạnh, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một chưởng này khi còn cách ngực Trương Dương không đến nửa tấc, mũi chân Trương Dương điểm một cái, lui nhanh về phía sau, trong nháy mắt đã để ra một khoảng cách. Tay phải chụm lại giống như mỏ chim,tóm lấy mạch môn của đối phương.

Dưới anh trăng, bàn tay mềm trắng nõn giống như đóa hoa lan trong tầm mắt của Trương Dương không ngờ chỉ lưu lại một tàn ản, rồi giống như mấy trăm đóa hoa lan đồng thời nở rộ trong trăng đêm.

Khóe môi Trương Dương lộ ra nụ cười hiểu ý, một đoạn thời gian không gặp, võ công của Tần Thanh tiến cảnh thần tốc, công phu lan hoa thiên phất thủ này cũng đã tu luyện tới mức lô hỏa thuần thanh rồi.

Chưởng ảnh chợt hợp chợt phân, trong nháy mắt đã biến ảo thành mười tám chưởng ảnh, mỗi chưởng ảnh lại biến hóa ra mười tám động tác bất đồng phất về phía Trương Dương, Trương Dương nhẹ giọng khen: "Giỏi!" Hắn chỉ ra một chỉ, chuẩn xác điểm đúng vào lòng bàn tay của đối phương.
Bình Luận (0)
Comment