Y Đạo Quan Đồ

Chương 745.2

Một chỉ này đã phá toàn bộ thế công của Tần Thanh.

Tần Thanh còn muốn biến chiêu thì Trương Dương đã như tia chớp dịch tới phía sau cô ta, song chưởng dang ra, ôm cả thân thể thơm ngát ấy vào lòng, mặt dán sát vào mặt Tần Thanh rồi nói: "muốn mưu sát thân phu à!"

Trong bóng tối hai người vành tai và tóc mai chạm vào nhau, hô hấp của Tần Thanh rõ ràng trở nên có chút dồn dập, ôn nhu nói: "Đừng làm bậy, em chỉ muốn thử công phu của mình thôi."

Trương Dương mỉm cười, buông Tần Thanh ra rồi kéo tay cô ta ngồi xuống giường.

Tần Thanh bật đèn ở đầu giường, dưới ánh đèn mông lung càng lộ ra vẻ thanh lệ động lòng người.

Trương Dương nhấc cái cằm với đường cong ôn nhu của cô ta lên, muốn hôn lên môi cô ta thì lại bị Tần Thanh dùng tay chặn trước môi, cười nói: "Sao muốn thế này rồi mới tới?"

Trương Dương nói: "Vì sao em không bắt máy?"

Tần Thanh nói: "Em muốn xem xem anh có gan lẻn vào đây không."

Trương Dương cười nói: "Anh trước giờ luôn là gan to như trời, chỉ một tòa nhà bốn tầng thì làm sao có thể làm khó được anh?" Hắn nhấc đôi chân thon dài của Tần Thanh lên đặt ở trên đầu gối của mình, bày tay từ mắt cá chân nhẵn nhụi của Tần Thanh sờ dần lên trên, Tần Thanh tóm lấy tay hắn, sẳng giọng nói: "Anh tới khi nào thì có thể trở nên đứng đắn hơn đây."

Trương Dương nói: "Chúng ta khi ở riêng với nhau, toàn là làm chuyện nghiêm chỉnh cả."

Tần Thanh vươn tay ra véo tai hắn, Trương Dương tóm được cổ tay của cô ta, đè cô ta lên giường. Tần Thanh còn muốn nói chuyện thì đèn đã bị thằng ôn này tắt đi, cô ta muốn giãy ra, nhưng hai tay lại bị hắn tóm chặt, người bỗng dưng lành lạnh, trong nháy mắt đã bị hắn lột sạch, công phu cở quần áo người ta của thằng ôn này thật sự là lô hỏa thuần thanh.

Trương đại quan nhân chỉ lo làm việc, không Tần Thanh đột nhiên ra tay, một chỉ điểm vào hông hắn, lập tức cảm thấy nửa người tê dại, Tần Thanh nhân cơ hội lật hắn xuống giường rồi lật người ngồi lên trên hắn, hai tay tóm lấy cổ hắn, trong mắt đầy vẻ đắc ý, nhỏ giọng nói: "Sơ ý mất Kinh châu, đừng tưởng rằng anh mỗi lần đều có thể chiếm được chủ động."

Trương Dương mỉm cười dang hai tay ra, Tần Thanh nhìn thấy nụ cười vô tâm vô phế của hắn thì không nhịn được lại muốn véo tai hắn, nhưng lại cảm thấy hạ thân rõ ràng có biến hóa, Trương đại quan nhân cười nói: "Có loại công phu em vĩnh viễn không học được!" Hắn ôm lấy cái eo thon của Tần Thanh: "Tiểu Thanh, anh có cảm ngộ đối với thuật song tu, tối nay đặc biệt tới tìm em để thảm thảo một chút."

Lần này Tần Thanh thực sự cảm giác được, kỳ diệu của song tu luyện khí, sung sướng trên sinh lý là một chuyện, nhưng đồng thời, kinh mạch trong cơ thể cũng giống như được gột rửa vậy, cả người thư thái, mỗi một sơi lông tơ đều thấu ra sự tươi mới sảng khoái. Theo một tiếng gầm khẽ của Trương Dương, Tần Thanh cảm thấy một cỗ nhiệt lưu xộc thẳng vào khí hải đan điền của mình, mỗi một tấc kinh mạch trên người giống như rơi vào trong lò luyện, cả người tựa như bị hòa tan, thân thể mềm mại của của cô ta quấn chặt lấy người Trương Dương như bạch tuộc, hận không thể dung nhập mình vào bên trong thân thể của Trương Dương. Khoái cảm không bút nào tả xiết cứ từng đợt sung kích nội tâm của cô ta, đây là một loại cảm ngộ trước giờ chưa từng có.

Nội tức thông qua tu luyện trong cơ thể của Trương Dương lại lớn mạnh hơn nhiều, hắn phát hiện loại phương pháp tu hành này đối với sự khôi phục của thân thể rất có ích lợi. Tần Thanh taih phương diện tu luyện nội công thì cao hơn An Ngữ Thần một bậc, trong lúc hai người song tu, nội tức hòa hợp, nếu so sánh kinh mạch với lòng sông, nội tức mà bọn họ dung với nhau chính là nước sông chảy xiết, lưu lượng nước sông gia tăng, dung lượng của kinh mạch cũng theo đó mà mở rộng, trong quá trình tu luyện, lợi ích mà Tần Thanh nhận được so với Trương Dương còn nhiều hơn nhiều, có điều sau khi cơn cực khoái qua đi, kinh mạch trên người Tần Thanh lại cảm thấy đau âm ỉ, đây là phản ứng bởi vì mở rộng trong nháy mắt dẫn tới, cần phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian mới khôi phục lại được như trước.

Tần Thanh lười biếng nằm trong lòng Trương Dương, chẳng muốn nhúc nhích, dịu dàng nói dịu dàng nói: "Không biết anh từ đâu học được yêu pháp này."

Trương Dương mỉm cười nói: "Đạo môn huyền cơ, không thể tiết lộ."

Tần Thanh nói: "Trước đây em đã nghe nói tới phạt mao tẩy tủy tủy, hôm nay thật sự có loại cảm giác như kinh mạch được gột rửa làm mới vậy."

Trương Dương nói: "Môn học này vô cùng tinh thâm, về sau chúng ta phải tham thảo nhiều hơn mới được."

Tần Thanh mặt mặt đỏ ửng nói: "Em ăn không tiêu, hôm nay bị anh dày vò cho ngay cả nửa cái mạng cũng mất rồi."

Trương Dương cười cười ôm chặt lấy cô ta, nhớ tới chuyện hôm nay tới gặp Tống Hoài Minh, hắn nói khẽ: "Tỉnh trưởng Tống tìm em có chuyện gì vậy?"

Đùi ngọc của Tần Thanh quấn chặt lấy hắn, nói khẽ: "Còn không phải về chuyện cải cách xí nghiệp quốc hữu vừa và nhỏ ư, Lam Sơn là thành thị sau khi cải cách mở cửa mới phát triển, nói một cách tương đối, vấn đề mà bọn em gặp phải ít hơn một chút."

Trương Dương nói: "Trước khi em tới, thị trưởng Cung đã chủ động xin đi giết giặc, trở thành thành thị thí điểm làm cải cách xí nghiệp nhà nước Bình Hải rồi."

Tần Thanh nghe Tống Hoài Minh nói đến chuyện này, cô ta gật đầu nói: "Ai cũng nói thị trưởng Cung là đấu sĩ cải cách, anh ta thật là rất có dũng khí."

Trương Dương cười cười, nhân cách của Cung Kì Vĩ hắn cũng bội phục, làm việc rất quyết đoán, rất có khí thế một đi không trở lại.

Tần Thanh cân nhắc chuyện này so với Trương Dương thì toàn diện hơn, cô ta nói khẽ: "Anh là chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao, xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ có liên quan gì tới anh, chẳng lẽ thị trưởng Cung muốn giao việc này cho anh à?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Anh nào có thể quản nhiều chuyện như vậy, dựa theo cách nói của thị trưởng Cung, y là muốn anh đi theo làm người chứng kiến.

Thân thể mềm mại của Tần Thanh dưa sát vào Trương Dương: "Có phải sợ sự ủng hộ của tỉnh lý đối với anh ta không đủ kiên quyết không?"

Trương Dương cười nói: "Cái đó thì anh chịu, có điều từ tình huống hôm nay cho thấy, tỉnh trưởng Tống chắc sẽ ủng hộ y toàn lực."

Tần Thanh nói: "Chính sách đẩy mạnh xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ của quốc gia đã được đưa ra sân khấu không ít thời gian rồi, nhưng trước giờ chấp hành quán triệt không đủ triệt để, ở trong hiện thực gặp phải rất nhiều lực cản, tỉnh trưởng Tống để Nam Tích làm nơi thí điểm, xem ra rất nhanh sẽ đẩy mạnh cải cách trong phạm vi toàn Bình Hải đây."

Trương Dương nói: "Ngồi ở đâu thì lo việc đó, nhiệm vụ quan trọng nhất của anh hiện tại chính là làm tốt vận hội tỉnh, những chuyện khác anh không có tinh lực để bận tâm."

Tần Thanh mỉm cười nói: "Vẫn khó nói lắm, từ Giang Thành đến Nam Tích, cứ lần nào có khó khăn là thị lý lại bắt anh gánh đó thôi."

Trương Dương nói: "Lần này anh nói sao cũng không làm đứa trẻ xui xẻo nữa đâu."

Tần Thanh cười cười không nói gì.

"Không tin anh à?"

Tần Thanh nói: "Trước vận hội tỉnh có lẽ sẽ không an bài công tác mới cho anh, nhưng sau vận hội tỉnh thì rất khó nói."

"Mặc kệ nó, chúng ta đã làm chuyện nào thì phải làm tốt chuyện đó, vậy, hai chúng ta phải chăng nên làm tốt chuyện hiện tại đi đã nhỉ?"

"Đáng ghét!"

Tiêu Nãi Vượng với thân phận mới lần đầu tiên tham gia cuộc họp thường ủy của tỉnh Bình Hải, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương giới thiệu vị phó tỉnh trường thường vụ tân nhiệm này với tất cả thường ủy, thật ra Tiêu Nãi Vượng đã đã gặp mặt đa số thường ủy đang ngồi đây, y và bộ trưởng tổ chức Khổng Nguyên chính là đồng học ở trường đảng, Tiêu Nãi Vượng cười nói: "Chào mọi người, tôi là lần đầu tiên tham gia cuộc tụ hội cao nhất của lãnh đạo trung tâm Bình Hải, cám ơn mọi người đã cho tôi cơ hội này."

Kiều Chấn Lương cười nói: "Đồng chí Nãi Vượng, không phải là chúng tôi cho anh cơ hội, là đảng và quốc gia cho anh cơ hội."

Tất cả mọi người đều bật cười, tiếng cười khiến không khí hiện trường thoải mái hơn rất nhiều.

Tiêu Nãi Vượng cười nói: "Tôi mới đến, vốn muốn quen thuộc một chút với hoàn cảnh rồi mới lên tiếng, nhưng vừa rồi trước khi họp, bí thư Kiều đã đặc biệt nhắc nhở tôi, bảo tôi phải tự giới thiệu tường tận về bản thân, cho nên tôi cẩn tuân chỉ thị của lãnh đạo, giới thiệu bản thân một chút với mọi người."

Các thường ủy đều cười cười vỗ tay Tiêu Nãi Vượng, khẩu tài của Tiêu Nãi Vượng quả thật rất khá.

Tiêu Nãi Vượng nói: "Tôi tên là Tiêu Nãi Vượng, năm nay năm mươi ba tuổi, sinh năm 1943, sinh ra trong xã hội cũ, lớn lên dưới lá cờ đỏ, diện mạo chính trị trước mắt là đảng viên cộng sản, tốt nghiệp đại học công nghiệp phương bắc, lúc ấy học ngành luyện kim, vào thời kỳ luyện sắt thép rộ lên, nghề này của tôi kiếm cũng khá."

Hiện trường lại vang lên một trận cười.

Tiêu Nãi Vượng nói: "Lý lịch khác thì tôi không nói, mọi người muốn tìm hiệu kỹ thì sau khi tan họp tới tìm bộ trưởng Khổng Nguyên, thuận tiện nói một câu, anh ta là đồng học ở trường đảng của là tôi."

Khổng Nguyên cười nói: "Tôi còn cho rằng anh quên rồi!"

Tiêu Nãi Vượng nói: "Không quên được, lúc đó anh là bí thư chi bộ, tôi là đội trưởng, chúng ta thường xuyên bởi vì ý kiến không hợp nhau mà phát sinh đấu khẩu."

Khổng Nguyên cười ha ha, nói: "Tôi nói không lại anh, cãi cũng không lại anh, lúc huấn luyến, toàn bị anh khi phụ."

Khổng Nguyên nói chen vào như vậy, tiếng cười ở hiện trường càng nhiều hơn, cuộc họp thường ủy hôm nay giống như là một hội trà.

Tiêu Nãi Vượng nói: "Có câu doanh trại quân đội làm bằng sắt, binh lính là nước, những người làm cán bộ như chúng ta, không thể nào thủy chung làm cả đời ở một nơi được, nói một câu thật lòng, tôi ở Nam Võ nhiều năm như vậy, cảm tình rất sâu, thật sự là không muốn đi, nhưng công tác của đảng và quốc gia đã cần, tôi phải phục tùng mệnh lệnh của chỉ huy, có điều tôi cũng rõ, tôi không phải là đào binh."
Bình Luận (0)
Comment