Y Đạo Quan Đồ

Chương 921.2

Thường Tụng nói: “Việc này để cha suy nghĩ đã!”

Cuộc du hành Bắc Cảng của Trương đại quan có một nhiệm vụ quan trọng là đi thăm các vị lãnh đạo, bí thư thị ủy Hạng Thành cần phải hẹn trước, thị trưởng Cung đi kinh thành làm công vụ vẫn chưa về, Trương Dương đã đến nhà bộ trưởng tổ chức Mạnh Khởi Trí trước, dù sao thì lần trước hắn là do bộ trưởng tổ chức tỉnh đích thân dẫn đến, về một ý nghĩa nào đó, đã đi vòng qua Mạnh Khởi Trí, lần này Trương Dương đến coi như là để báo cáo với bộ trưởng tổ chức thành phố.

Mạnh Khởi Trí rất nhiệt tình với Trương Dương, là bộ trưởng tổ chức, y đã hiểu rất rõ về bối cảnh cũng như những lý lịch của Trương Dương, y mời Trương Dương vào trong phòng làm việc, rồi cười hì hì nói: “Trương Dương, sao hôm nay cậu lại có thời gian rảnh thế này?”

Trương Dương nói: “Tôi lúc nào cũng nhàn nhã mà!”

Mạnh Khởi Trí thầm nói, là bí thư huyện ủy, vừa mới nhận chức đã nói rằng rất nhàn, tiểu tử này quả nhiên không phải là người bình thường.

Mạnh Khởi Trí pha một tách trà cho Trương Dương, Trương Dương nhấm một ngụm rồi nói: “Hôm nay tôi đến đây, là để đáp ứng yêu cầu của bí thư Hạng, đến báo cáo ở trường Đảng.”

Mạnh Khởi Trí không hề rõ về chuyện này, có điều nghĩ một chút đã hiểu ra ngay, nhất định là vì chuyện Trương Dương cứu người, vì vậy có thể nói rằng người trẻ tuổi mà lộ liễu quá là không tốt, mấy ngày nay đâu đâu cũng có tin tức về hắn, bí thư Hạng nhất định không vui rồi.

Người làm quan đều hiểu những điều này, ngoài miệng rất ít khi nói toạc móng heo ra, Mạnh Khởi Trí giả vờ nói: “Trương Dương, gần đây mọi người đều nói về chuyện cậu cứu người, tin tức tôi cũng xem rồi, cậu đúng là hữu dũng hữu mưu, những người trẻ tuổi được như cậu đã không còn nhiều nữa rồi, bí thư Hạng bảo cậu đến báo cáo ở trường Đảng, chính là muốn dùng ví dụ là chính cậu để giáo dục những cán bộ trẻ, việc tốt đấy, chứng minh rằng lãnh đạo rất xem trọng cậu.”

Trương Dương thầm nói, việc này không xem trọng cũng chẳng sao, hắn vừa đến Bắc Cảng đã bị Hạng Thành chú ý đến rồi, chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp.

Mạnh Khởi Trí nói: “Trương Dương à, cậu đến Tân Hải cũng được một tuần rồi nhỉ, cảm giác thế nào? Có thích ứng với công việc không?”

Trương Dương nói: “Cũng tạm được, mọi người đều rất tốt với tôi.”

Mạnh Khởi Trí mỉm cười gật đầu, thái độ của y với Trương Dương vẫn rất hài hòa: “Nếu như gặp phải vấn đề gì khó khăn trong công việc thì cứ đến tìm tôi.”

Trương Dương nói: ‘Tôi nhớ rồi.” Hắn nhìn thời gian, rồi đứng dậy cáo từ: “Tôi phải đi đây, tôi đã hẹn với bộ trưởng Hoàng cùng ông ấy đến trường Đảng.”

Mạnh Khởi Trí nói: “Vội đi như vậy à, tôi còn định buổi trưa giữ cậu lại ăn cơm.”

Trương Dương cười nói: “Bộ trưởng Mạnh đừng khách sáo với tôi vậy, có thời gian tôi sẽ mời ông.”

Mạnh Khởi Trí đích thân tiễn Trương Dương ra ngoài cửa. Sau khi Trương Dương rời khỏi bộ tổ chức, liền trực tiếp đến bộ tuyên truyền tỉnh ủy, hắn đã hẹn với bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành mười giờ sẽ gặp mặt ở phòng làm việc, nhưng khi đến bộ tuyên truyền thị ủy, mới biết rằng Hoàng Bộ Thành đã đi ra ngoài làm việc rồi.

Thư ký của Hoàng Bộ Thành nghe nói Trương Dương là bí thư huyện ủy Tân Hải, liền rất nhiệt tình với hắn, mời hắn đến ngồi trong phòng làm việc.

Trương Dương ngồi hơn mười phút trong phòng làm việc, vẫn chưa thấy Hoàng Bộ Thành về, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, Hoàng Bộ Thành chẳng giữ thời gian gì hết, rõ ràng là đã hẹn trước rồi, giờ đây tôi đến, mà ông lại không có mặt, chẳng lẽ là cố ý để tôi đợi ông ở đây sao?

Hoàng Bộ Thành không đến, nhưng phó bộ trưởng bộ tuyên truyền thị ủy Nhan Mộ Vân đã đến rồi. Nhan Mộ Vân còn là bí thư đảng tổ kiêm giám đốc đài truyền hình thành phố Bắc Cảng, bình thường cô ta làm việc ở đài truyền hình, rất ít khi đến bộ tuyên truyền thị ủy, hôm nay vừa vặn đến thị ủy làm việc, nghe thư ký nói bí thư huyện ủy Tân Hải là Trương Dương ở đây, vì vậy cô ta chủ động đến để gặp mặt Trương Dương.

Trương Dương nhìn vị phụ nữ trung niên khí chất cao quý đi từ ngoài vào, hắn không biết Nhan Mộ Vân, còn tưởng rằng cô ta đến là để tìm Hoàng Bộ Thành như mình, thư ký dẫn Nhan Mộ Vân đến trước mặt Trương Dương, rồi giới thiệu với hắn: “Bí thư Trương, vị này là giám đốc Nhan đài truyền hình thành phố chúng ta.” Khi Nhan Mộ Vân giới thiệu mình với mọi người, luôn nhấn mạnh chức vụ giám đốc đài truyền hình của mình, và rất ít khi nhắc đến thân phận phó bộ trưởng tuyên truyền thị ủy của mình. Người ngoài đều tưởng rằng cô ta không thích người khác nói rằng cô ta là chức phó, Nhan Mộ Vân mỉm cười giơ tay ra với Trương Dương.

Trương đại quan nghe nói vị này là giám đốc đài truyền hình, vội vàng đứng dậy, giơ tay ra bắt tay với Nhan Mộ Vân: “Giám đốc Nhan, chào bà, chào bà.!”

Nhan Mộ Vân mỉm cười nói: “Đây là lần đầu tiên cậu gặp tôi, nhưng tôi đã gặp cậu rất nhiều lần trên ti vi rồi, những tin tức của cậu đều là do tôi đích thân phê duyệt cả, Tiểu Trương à, cậu thật là dũng cảm!”

Trương đại quan thường chẳng mấy thiện cảm với những người phụ nữ thích ra vẻ làm quan, nhưng Nhan Mộ Vân lại xử lý rất tốt điều này, mặc dù rõ ràng là đang thể hiện chức vụ của mình, nhưng không hề để cho Trương Dương cảm thấy khó chịu, Trương Dương cười nói: “Cảm ơn giám đốc Nhan đã tuyên truyền cho tôi, nếu như không có sự tuyên truyền của mọi người, thì tôi cũng không thể trở thành anh hùng được.”

Nhan Mộ Vân cười rất vui, cô ta bỏ tay Trương Dương ra, rồi ngồi xuống bên cạnh Trương Dương.

Thư ký vộ vàng rót trà cho cô ta, có điều dùng cốc của chính Nhan Mộ Vân, Nhan Mộ Vân có một thói quen, đừng nói là dùng cốc chung, dù là ở chỗ công cộng, cô ta cũng rất ít khi ngồi xuống, cô ta đã ngồi xuống cùng Trương Dương, đủ để thấy sự xem trọng với Trương Dương.

Trương Dương không hề biết những chuyện này.

Nhan Mộ Vân nói: “Tin tức của cậu là do Vũ Ý đang làm, còn về việc được chuyển đến đài trung ương sau đó, là chủ ý của tôi.”

Trương Dương đột nhiên nhớ đến việc Vũ Ý đã từng nói, giám đốc đài truyền hình Bắc Cảng là cô của cô ấy, xem ra, Nhan Mộ Vân có quan hệ thân thiết với Vũ ý, nói một cách khác, đây cũng là một người phụ nữ rất có bối cảnh, Trương Dương mỉm cười nói: “Giám đốc Nhan, về sau hoan nghênh bà đến Tân Hải chơi, tôi nhất định sẽ tiếp đón bà cẩn thận, để cảm ơn sự giúp đỡ của bà với tôi.”

Mặc dù trong lòng hắn hơi trách móc, nhưng những lời hắn nói ra đã làm cho Nhan Mộ Vân cảm thấy hắn thật sự cảm ơn mình.

Nhan Mộ Vân mỉm cười nói: “Hôm nay đến đây là để làm công vụ sao?”

Trương Dương nói: “Tôi đã hẹn với bộ trưởng Hoàng hôm nay cùng đến trường đảng, buổi chiều tôi có một cuộc họp báo cáo, là do bí thư Hạng sắp xếp.”

Nhan Mộ Vân nói: “Cậu đến đây bao lâu rồi?”

Trương Dương cười không nói gì, hắn đã chờ ở đây hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.

Nhan Mộ Vân nói với thư ký: “Lão Hoàng có phải là lại hồ đồ rồi không, chắc chắn ông ấy đã quên mất việc mình hẹn với người khác rồi, Tiểu Từ, cậu gọi điện thúc ông ấy về nhanh lên.”

Câu này rõ ràng đã thể hiện được vị trí của Nhan Mộ Vân trong bộ tuyên truyền, một phó bộ trưởng tuyên truyền dám nói những lời này, rõ ràng là phải có bối cảnh nhất định.

Tiểu Từ lộ rõ vẻ khó xử, nếu như gã gọi điện thúc giục Hoàng Bộ Thành, đây chẳng phải là múa rừu qua mắt thợ sao?

Trương Dương có thể hiểu được chỗ khó của gã, liền cười nói: “Không cần, không cần đâu!”

Lúc này, vừa vặn bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành đã đến, y bước từng bước lớn vào trong phòng, người vẫn chưa vào, mà tiếng cười đã vang lên: “Ngại quá, ngại quá! Trương Dương! Tôi quên mất việc mình hẹn với cậu rồi!”

Nhan Mộ Vân nghe thấy tiếng của y, trên mặt đã lộ thái độ khinh bỉ, mặc dù chỉ là trong chốc lát, nhưng đã bị Trương Dương nhìn thấy. Trương đại quan ngay lập tức có thể đoán được rằng, hai vị này nhất định không hòa hợp.

Hoàng Bộ Thành không cao, nhưng bước đi rất lớn, nên bước đến rất nhanh, điều này có liên quan đến việc trước kia y từng là quân nhân, có lẽ là thật sự cảm thấy ngại, y chủ động giơ hai tay ra, nắm lấy tay Trương Dương rất nhiệt tình, lắc lắc mạnh.

Hoàng Bộ Thành có đặc điểm nhận dạng rất rõ, tóc y rụng sớm, ở giữa đã rụng sạch rồi, hiện ra bóng loáng.

Hoàng Bộ Thành cười nói: “Trương Dương, để cậu đợi lâu rồi, vừa rồi tôi đến phòng làm việc của phó thị trưởng Quách, nói về những công tác trọng điểm thời gian gần đây của bộ tuyên truyền, cứ nói rồi quên mất cả thời gian, cậu thấy đấy, tôi đã đến muộn hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, thật xin lỗi, xin lỗi!”

Trương Dương mỉm cười nói: “Không sao đâu!” Ai bảo người ta quan to hơn chứ, để cho hắn đợi cũng là chuyện bình thường.

Nhan Mộ Vân nói: “Nếu là người khác, thì tôi nhất định sẽ tưởng rằng là do người đó cố ý, nhưng là xảy ra trên người bộ trưởng Hoàng thì lại là điều hết sức bình thường, ông ấy thường xuyên quên cả giờ đi làm nữa.”

Hoàng Bộ Thành cười, nhưng trong lòng cảm thấy không vui, câu này của Nhan Mộ Vân chẳng phải là vì đánh thẳng vào mặt y sao? Y mỉm cười nói: “Tiểu Nhan, cô cũng đến rồi à? Gần đây đài truyền hình không bận sao?”

Ý tại ngôn ngoại đang nói rằng cô hãy đi làm việc của cô đi, ông đây không để ý đến cô, thì cô cũng đừng tham dự vào đây.

Nhan Mộ Vân nói: “Hôm nay chẳng phải có mở cuộc họp nội bộ đảng sao?”

Hoàng Bộ Thành lúc này mới nhớ đến việc mình đã quên mất chuyện này, liền cười nói: “Hôm nay thôi không họp nữa, không kịp nữa rồi.”

Nhan Mộ Vân nói: “Lão Hoàng, không phải tôi nói ông, ông làm lãnh đạo lớn thế này, không thể nào cứ hồ đồ vậy được, nếu như ông không họp, thì ông làm ơn thông báo một tiếng trước, bên đài truyền hình nhiều việc như vậy mà tôi vẫn phải bỏ đó để chạy về đây họp, ông tưởng rằng thời gian của tôi rất dư dả sao?”

Hoàng Bộ Thành đỏ mặt, y và Nhan Mộ Vân không hợp nhau đã là chuyện từ lâu, nhưng dù sao hôm nay cũng là trước mặt Trương Dương, Nhan Mộ Vân không hề nể mặt y một chút nào hết, mẹ kiếp, đây là kiểu gì cơ chứ, thằng phó lại dám đứng dậy mà phê bình thằng trưởng. Hoàng Bộ Thành vẫn có thể khống chế mình, cười nói: “Lần này trách tôi, tôi lớn tuổi rồi, nên trí nhớ ngày càng kém, Tiểu Từ, chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Bảo cậu thông báo với mọi người hôm nay không họp nữa?”

Thư ký Tiểu Từ mặt đầy oan ức, Hoàng Bộ Thành rõ ràng đang đẩy tôi lên đầu gã, Hoàng Bộ Thành nhà ông bảo không họp từ bao giờ chứ? Nhưng người làm thư ký, lúc quan trọng phải đứng ra đỡ đạn cho lãnh đạo, Tiểu Từ liền xin lỗi: “Ừm! Tôi xin lỗi, bộ trưởng Hoàng, tôi đã quên mất chuyện này!”

Nhàn Mộ Vân rõ ràng không phải là nhân vật hồ đồ, bà ta vừa nhìn đã nhận ra nội tình trong đó, liền lạnh lùng nhìn Tiểu Từ: “Tiểu Từ, cậu làm việc với thái độ thế này sao được? Nếu lần sau mà còn xảy ra việc này, thì cậu đừng ở lại bộ tuyên truyền thị ủy nữa, họp đảng tổ là chuyện quan trọng vậy mà cậu còn quên, thì còn điều gì cậu không quên được nữa? Cậu làm được thì làm, không có cái bản lĩnh đó thì đi đi, cậu suy nghĩ cho kỹ đi!”

Mặt Tiểu Từ đỏ xuống đến tận cổ, đây không phải là do xấu hổ, mà là do tức giận, trong lòng đã chửi hết cả hai vị bộ trưởng, mẹ kiếp, tôi đây cũng là người, tôi cũng có lòng tự trọng, hai người không hợp nhau, làm sao phải dày vò tôi? Mẹ kiếp, tôi dễ bắt nạt thế sao?

Trương đại quan nhìn người thư ký đáng thương này, trong lòng cũng rất đồng tình, thật sự là không dễ dàng, bị kẹp giữa hai vị lãnh đạo để chịu khổ, người chịu được khổ nhất định sẽ hơn người khác, những vị lãnh đạo trước đó chẳng phải có vô số đều như vậy hay sao. Chịu được rồi, thì anh có tiền đồ, không chịu được, thì anh bị cắt tiền đồ. Giờ đây anh không làm cháu, thì về sau làm sao làm ông được? Không phải ai cũng được may mắn trên quan đồ như Trương đại quan.
Bình Luận (0)
Comment