Y Đạo Quan Đồ

Chương 922.1

Tiểu Từ quả nhiên cũng chịu đựng rồi, làm cháu thì làm cháu vậy, gã làm công việc như vậy, làm sao có thể không nhẫn nại được.

Nhan Mộ Vân sau khi nói xong, liền đứng dậy rời đi, trước khi đi, cô ta lại cười với Trương Dương: “Tiểu Trương, có rảnh thì đến đài truyền hình của tôi chơi!”

Trương Dương gật đầu, nhìn Nhan Mộ Vân rời đi, rồi lại nhìn sang gương mặt của Hoàng Bộ Thành, đã tức đến độ tím tái mặt mày rồi. Trương đại quan thầm vui trong lòng, ai bảo ông quên rồi cơ chứ, ai bảo ông giở trò với tôi chứ? Giờ đây bị chửi rồi đúng không? Làm người đừng có giả vờ giả vịt, ông đây không xử lý thì cũng có người khác đến xử lý.

Hoàng Bộ Thành vốn dĩ đã hẹn Trương Dương cùng đến trường đảng, nhưng trải qua việc vừa rồi, ngay lập tức tức đến độ quên hết tất cả những việc mà mình cần làm.

Trương đại quan cũng là vô ý đã gặp phải sự khúc mắc giữa Hoàng Bộ Thành và Nhan Mộ Vân, hắn giữ yên lặng từ đầu đến cuối, có câu việc không phải của mình chớ tham dự vào, ai người hắn đều không hiểu rõ, đương nhiên không có quyền phát ngôn gì. Cảm xúc lớn nhất của Trương Dương là làm thư ký thật sự không dễ dàng gì, nhìn thái độ vừa rồi của Tiểu Từ, nếu là hắn, thì hắn đã không làm từ lâu rồi.

Hoàng Bộ Thành thật sự không nhớ được việc gì, sau khi bị Nhan Mộ Vân nói một hồi, tức đến độ đầu óc quay mòng mòng, y quay sang nhìn Trương Dương, rồi tự nhiên nói một câu: “Trương Dương…Cậu đến tìm tôi có việc gì nhỉ?”

Trương đại quan thật sự rất chán nản, tên này rốt cuộc làm thế nào nhảy được lên cái chức bộ trưởng tuyên truyền vậy, đầu óc thật là chán quá đi, rõ ràng là tự mình hẹn hắn đến, y đến muộn rồi, mà lại còn quên cả mục đích gọi hắn đến nữa. Trương Dương cười nói: “Bộ trưởng Hoàng, chúng ta chẳng phải đã hẹn là đi đến trường Đảng sao?”

Hoàng Bộ Thành được hắn nhắc nhở mới nhớ ra, sờ vào đầu mình rồi nói: “Cậu thấy cái trí nhớ của tôi này. Không ngờ tôi lại quên được việc quan trọng thế này.”

Trương Dương thầm nói, tóc ông đã rụng hết rồi, nhưng não thì không thể rụng được chứ, bộ trưởng tuyên truyền là một vị trí rất quan trọng, là cái lưỡi của đảng, là người nắm trọng trách. Một vị trí như thế này sao lại để một người hồ đồ như vậy giữ chức chứ? Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt Hoàng Bộ Thành, nhưng Trương đại quan không hề có chút ấn tượng tốt nào với tên này.

Hoàng Bộ Thành nói: “Trương Dương, cậu đợi tôi một chút, tôi đi sắp xếp.” Nói là đi sắp xếp, thật ra là đi vào nhà vệ sinh. Hoàng Bộ Thành có một cái tật, cứ tức giận là đau bụng, mà đau bụng là phải đi vào nhà vệ sinh.

Trương Dương chỉ có thể tiếp tục đợi, vốn tưởng rằng y sẽ quay trở lại nhanh thôi. Nhưng không ngờ lần này lại đợi hơn hai mươi phút, khi y quay về đã là 11 giờ 15 phút, Trương Dương đã đợi hơi một tiếng đồng hồ ở bộ tuyên truyền, trong lòng càng phản cảm với Hoàng Bộ Thành.

Thư ký Tiểu Tử đã sắp xếp xong xe, Trương Dương cùng Hoàng Bộ Thành cùng lên chiếc Audi của y, Hoàng Bộ Thành sau khi lên xe liền nói: “Đến trường đảng!”

Trương Dương thầm liếc sang nhìn y, lần này bộ trưởng Hoàng đã không còn quên chuyện chính nữa rồi.

Trường đảng nằm ở phía nam thành phố Bắc Cảng, đi xe mất khoảng năm mươi phút. Đến trường Đảng, chiếc xe đến thẳng nhà ăn trường đảng, vốn dĩ bên trường đảng đã sắp xếp xong rồi, buổi trưa mở tiệc mời bộ trưởng Hoàng Bộ Thành, đương nhiên trong đó có cả Trương Dương.

Bên trường Đảng có ba vị phó hiệu trưởng, một vị chủ nhiệm giáo viên, một vị chủ nhiệm phòng làm việc tham dự bữa tiệc lần này. Trương Dương chẳng có mấy ấn tượng về mấy vị này, có điều chủ nhiệm phòng làm việc Quý Hiểu Phương thì để lại ấn tượng khá sâu sắc với Trương Dương.

Quý Hiểu Phương tầm ba mươi tuổi, trông trẻ hơn độ tuổi thật rất nhiều, ăn mặc trông thời trang hấp dẫn. Điều quan trọng là biết ăn nói, biết uống rượu.

Mấy câu nói đã làm cho bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành vui đến mức cười tít mắt, khi uống rượu, Quý Hiểu Phương rõ ràng đã nhận vai trò ép rượu, cô ta nói bằng một giọng mềm mại: “Bí thư Trương, mấy ngày nay tôi đều rất chú ý đến bên tin tức, lúc đó tôi đã bắt đầu nản, tôi cảm thấy từ bao giờ mà chương trình thời sự lại trở thành chương trình chiếu phim thần tượng chứ, vị nhân vật anh hùng này là ai? Đến sau này tôi mới biết đó không phải là phim thần tượng, mà là chương trình thời sự trên ti vi, và minh tinh thần tượng ở trong hóa ra lại là vị bí thư huyện ủy Tân Hải mới đến của chúng ta.”

Trương Dương rất vui, người phụ nữ này đúng là rất biết cách ăn nói, hắn cười nói: “Chủ nhiệm Quý, cô khen đến độ tôi cũng cảm thấy xấu hổ, với kiểu này của tôi, thật sự không dám trở thành thần tượng gì gì hết, đen sì sì, vừa nhìn đã thấy giống đứa trẻ từ nhà quê đi ra rồi.”

Quý Hiểu Phương nói: “Bí thư Trương khiêm tốn quá, anh không biết rằng mình nổi tiếng như thế nào đâu, mấy vị giáo viên nữ ở trường đảng chúng tôi đều coi anh là thần tượng đấy, bao nhiêu cô gái chưa chồng đã coi anh là người tình trong mộng rồi.”

Trương đại quan biết rằng cô ta đanh nịnh nọt mình, nhưng nghe ra thật là sướng tai. Làm gì có thằng đàn ông nào không thích trở thành người tình trong mộng của tất cả gái đẹp cơ chứ? Lòng tự trọng của Trương đại quan rõ ràng đã được đáp ứng, vì vậy khi Quý Hiểu Phương đưa rượu đến mời hắn, Trương Dương đã nhận rất vui vẻ, rồi dốc một hơi uống hết sạch, thứ khác thì không nói, nhưng nói đến tửu lượng thì rõ ràng hắn hơn hẳn người khác.

Quý Hiểu Phương nói: “Tửu lượng của bí thư Trương thật là lớn quá!”

Trương đại quan uống xong cốc rượu này, ngay lập tức ý thức được mình không nên uống nhiều như vậy, buổi chiều còn phải diễn thuyết cho đám cán bộ, uống nhiều rượu như vậy là không tốt. Hắn liền cười nói: “Tửu lượng của tôi bình thường thôi, có điều là tôi uống nhanh hơn mọi người một chút.”

Hoàng Bộ Thành nói: “Trương Dương à, tôi đã nhận ra cậu là một người thanh niên phóng khoáng rồi, nào, chúng ta cùng cạn chén, tôi mượn cốc rượu này để thể hiện sự hoan nghênh cậu đến Bắc Cảng làm việc, đồng thời cũng để xin lỗi vì hôm nay tôi đã để cậu đợi lâu.”

Trương Dương cười nói: “Bộ trưởng Hoàng, ông thật khách sáo quá, chúng ta uống một cốc mang luôn hai ý nghĩa đi, buổi chiều tôi còn phải diễn thuyết, nếu như uống nhiều quá, thì khi lên nói chuyện sẽ nói linh tinh, chẳng phải rất mất mặt sao.”

Tất cả mọi người đều cười rộ lên, phó hiệu trưởng trường đảng, Hồ Kim Kiến nói: “Ai mà không biết tửu lượng của bí thư Trương rất lớn, có câu nói rằng, tửu năng trợ hứng, chút rượu này không thể nào làm anh say được đâu, uống một chút còn có thể phát huy được khả năng diễn thuyết của anh ấy chứ.”

Hoàng Bộ Thành cười nói: “Đồng chí Kim Kiến, anh đừng có mà coi ai cũng như mình, cứ uống nhiều là lại thành lắm lời.”

Hồ Kim Kiến cũng là một người thích rượu, hơn nữa hầu như cứ uống là say, sau khi say rồi thì nói không dứt miệng, nghe Hoàng Bộ Thành nói vậy, gã cũng ngại ngần cười.

Trương Dương nói: “Môi trường của trường đảng thật là tốt, những thiết bị phần mềm đều là đứng đầu cả, nếu so sánh với trường đảng của huyện Tân Hải chúng tôi thì quả là một trời một vực, về sau chúng tôi phải xin phép thành phố, cố gắng để thành phố cho chúng tôi nhiều tiền hơn chút, để cải tạo lại môi trường của trường đảng.”

Hoàng Bộ Thành nói: “Đúng là bí thư huyện ủy có khác, nói gì cũng không rời được công việc của mình.”

Quý Hiểu Phương nói: “Bí thư Trương, về sau anh phải thường xuyên đến trường đảng chúng tôi giảng bài đấy nhé.”

Trương Dương nói: “Tôi thuộc loại chẳng ra sao, chẳng giỏi giang gì, đến một lần còn có thể nói được chút ít, lần sau đến, trong bụng tôi chẳng còn gì nữa rồi, làm người quan trọng nhất là phải tự lượng sức mình, có bao nhiêu năng lực tự tôi biết, nơi như trường đảng này, lúc nào cũng có ngọa hổ tàng long, không có chút can đảm, thì không dám đến đâu.”

Hồ Kim Kiến nói: “Ai mà chẳng biết bí thư Trương can đảm hơn người, nếu không thì cũng không thể thực hiện được những sự việc anh hùng như cứu người.”

Trương Dương cười nói: “Lần này tôi đến trường đảng không phải vì can đảm hơn người đâu, bí thư Hạng đã có lời, thì tôi không đến cũng không được mà.”

Hoàng Bộ Thành cười nói: “Đây là vinh dự mà bí thư Hạng giao cho cậu đó, người khác muốn có cơ hội này cũng không được đâu, cậu không nên oán trách chứ.”

Trương Dương nói: “Tôi đâu có dám oán thán gì, chỉ là tôi hơi lo lắng, sợ rằng, khi tôi lên diễn thuyết sẽ chẳng nói được gì.”

Quý Hiểu Phương nói: “Hôm nay không có nhiều người, công nhân viên chức trường đảng và học sinh trường đảng hơn năm trăm người, còn hơn năm trăm người nữa là những cán bộ cơ tầng và những doanh nghiệp, nghe nói anh đến diễn thuyết, nên đã chủ động đến.”

Trương đại quan uống hết rượu trong cốc, cầm tờ giấy ăn trên bàn lau mồ hôi rồi nói: “Cái gì cơ…Tôi thật sự không ngờ lại nhiều người như vậy, hay là để tôi chuẩn bị một chút.”

Thật ra trong lòng tên này chẳng căng thẳng gì, đối diện với hơn một nghìn người mà phải căng thẳng thì làm quan làm sao được? Trương đại quan là người đã trải qua nhiều việc, hắn chỉ là giả đò trước mặt những người này mà thôi, còn về những giọt mồ hôi trên trán kia, là do hắn dùng nội lực để ép ra.

Thấy thái độ của Trương Dương, tất cả mọi người đều tưởng rằng hắn căng thẳng, Hoàng Bộ Thành thầm cười, tiểu tử này chưa từng trải, chút chuyện thế này mà cũng phải căng thẳng đến vậy, làm sao về sau làm được việc lớn?

Hồ Kim Kiến nói: “Bí thư Trương, tôi kính anh một chén, chúc anh diễn thuyết thành công.”

Trương đại quan thầm chửi, đám người này chẳng có ai tốt đẹp cả, biết rõ ràng chiều nay hắn phải lên diễn thuyết, mà cố tình chuốc rượu cho hắn uống, nếu như hắn không chịu được, bị các người chuốc rượu thành say, thì chẳng phải đã trở thành trò cười của Bắc Cảng rồi sao.

Trương Dương cầm cốc rượu lên nói: “Cốc cuối cùng, uống xong cốc này, tôi phải đi nghỉ ngơi chuẩn bị một chút, nhiều người đến như vậy, tôi không thể nào làm mọi người thất vọng được, ông nói xem có đúng không hả bộ trưởng Hoàng?”

Hoàng Bộ Thành nghe hắn nói vậy, cũng đành cười nói: “Trương Dương nói đúng lắm, phải để cậu ấy nghỉ ngơi chuẩn bị một chút, việc chính quan trọng, việc chính quan trọng hơn.”

Hồ Kim Kiến nói: “Bí thư Trương, tôi thấy anh hơi căng thẳng rồi, thật ra anh không cần căng thẳng đâu, cứ coi là làm công tác báo cáo trong huyện vậy, diễn thuyết ấy mà, càng thoải mái thì phát huy càng tốt hơn, anh càng quá coi trọng nó, thì càng căng thẳng.”

Hồ Kim Kiến nói những lời này khá được, nhưng gã không biết rằng, Trương đại quan chẳng căng thẳng chút nào, dù là diễn thuyết ở trường đảng trung ương, tên này cũng chẳng ngại ngần gì, một trường đảng Bắc Cảng, làm sao hắn để mắt đến được!

Quý Hiểu Phương sắp xếp cho Trương Dương nghỉ ngơi ở phòng làm việc của cô ta, buổi chiều ba giờ sẽ bắt đầu diễn thuyết, còn hơn một tiếng đồng hồ nữa, Trương Dương ngồi trên ghế sô pha, Quý Hiểu Phương pha một tách trà cho hắn, rồi cười nói: “Bí thư Trương, anh nghỉ ở đây nhé, tôi đi xem bố trí hội trường thế nào.”

Trương Dương gật đầu nói: “Cô đi làm việc của mình đi!”

Sau khi Quý Hiểu Phương rời đi, Trương Dương dựa vào ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần, vừa nghỉ ngơi chưa được bao lâu, tiếng chuông điện thoại đã vang lên, người gọi điện đến là Vũ Ý, cô ấy biết rằng buổi chiều Trương Dương phải diễn thuyết, nên muốn đến cổ vũ.

Trương đại quan rất nghi ngờ về cái gọi là cổ vũ của Vũ Ý, Vũ Ý biết Trương Dương sợ điều gì, liền cười nói: “Anh yên tâm đi, lần này tôi đến thật sự chỉ là để cổ vũ thôi, chỉ một mình tôi đến thôi mà, không có nhà báo, không có phóng viên.”

Trương Dương nói: “Vậy thì cô đến đi!”

Vũ Ý nói: “Tôi đã ở trường đảng rồi!”

Trương đại quan nghe nói cô ấy đã đến, cũng không thể trốn mà không gặp, liền đẩy cửa phòng để cô ấy đi vào.

Vũ Ý nói: “Hừ, một mình anh trốn ở đây làm gì!”
Bình Luận (0)
Comment