Cao Ca lắc đầu: “Chuyện này thì chị không rõ, để mai hỏi chị ấy thử.”
Du Sướng cũng ghé lại: “Hai người đang nói gì thế?”
Tôi trả lời: “Không có gì đâu.”
Du Sướng vòng tay ôm vai tôi: “Vẫn còn buồn vì thất tình à?”
Tôi phủ nhận ngay: “Đâu có.” – Thực ra, cả một ngày dài bị bao quanh bởi những đồng cỏ rộng lớn, những khu rừng bạt ngàn, núi tuyết và hồ nước, tôi hầu như không còn nghĩ về Hứa Thụ Châu nữa. Dù rằng, trước đây chúng tôi từng mong muốn được đặt chân đến nơi này. “Tâm trí em bị cuốn hết vào hồ Sayram rồi, nhất là cơn gió bên hồ.”
Du Sướng cười khúc khích: “Gió hồ lớn lắm, thổi đau cả đầu.”
Tôi nói: “Nhưng cũng nhờ có gió, hồ mới thực sự sống động.”
Du Sướng mở to mắt nhìn tôi: “Wow, Mẫn Nhất, em giống một nhà thơ vậy.” Cô ấy ôm gối, tựa cằm lên đầu gối rồi nói: “Không giấu gì em, chị cũng đến đây làm hướng dẫn viên vì thất tình đấy…”
Tôi ngạc nhiên.
Du Sướng ngước mắt lên, chắc chắn nói: “Ban đầu, chị nghĩ mình sẽ không thể nào vượt qua được, sẽ mãi mắc kẹt trong quá khứ. Nhưng sự thật là, thời gian và gió trên thảo nguyên có thể xóa nhòa mọi thứ.”
“Chuyện yêu đương chẳng là gì cả.” Du Sướng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Chị biết nghe câu này lúc này có vẻ sáo rỗng, vô nghĩa. Nhưng thực sự, yêu đương chẳng là gì cả.”
Cao Ca trầm ngâm gật đầu: “Ừ… có đôi khi cảm thấy yêu đương thật sự là một điều rất phản nhân tính.”
Du Sướng bật cười: “Chẳng phải hôn nhân mới phản nhân tính sao?”
Cao Ca kéo tay áo của Du Sướng: “Yêu đương cũng phản tự nhiên lắm chứ. Lấy ví dụ như chị với Sướng này, tụi chị là bạn thân. Có một ngày tâm trạng chị không tốt, Sướng phát hiện ra, thế là chị có thể thẳng thắn nói với cô ấy: ‘Ừ, đúng rồi, tâm trạng chị không tốt lắm.’ Nhưng kỳ lạ là, nếu đổi lại là bạn trai chị hỏi, đôi khi chị lại muốn anh ấy phải tự đoán. Thậm chí còn cố tình nói ngược: ‘Không có, em đâu có tâm trạng không tốt đâu.’ Nếu anh ấy không gặng hỏi, không quan tâm, chị sẽ giận. Con người khi yêu dễ trở nên khó hiểu một cách vô lý, còn tình bạn thì rộng rãi và thẳng thắn hơn nhiều.”
“Đúng nhỉ…” Tôi hoàn toàn đồng tình.
“Khả năng quan sát của đàn ông vốn không nhạy bằng phụ nữ đâu, chắc chắn không thể bằng chúng ta…” Du Sướng chống cằm: “Mà bọn mình lại đòi hỏi họ cao hơn mức họ có thể đạt được.”
Cao Ca nói: “Chẳng phải người ta vẫn bảo quan hệ thân mật là tấm gương phản chiếu gia đình nguyên sinh sao? Chị nghĩ, có lẽ vì thời thơ ấu ít được quan tâm đến cảm xúc, luôn phải kìm nén mong muốn, nên sau này mới thành ra như vậy. Thành ra quen với việc che giấu, và mong muốn được thấu hiểu.”
Du Sướng vỗ vỗ lưng tôi: “Thực ra, mình có thể thử một cách khác mà.”
Tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Thử cái gì?”
Du Sướng nói: “Thẳng thắn bày tỏ nhu cầu của bản thân, có gì thì nói ra. Nếu cứ mãi trông chờ vào ánh mắt người khác để phát hiện ra mình, thì bản thân sẽ rất mệt mỏi. Vì ai cũng chỉ muốn nhận được sự công nhận, và cuối cùng sẽ dần đánh mất bản thân để nhận được nhiều sự công nhận hơn.”
Cao Ca bất chợt chém tay vào không khí, buông một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Cái môi trường Đông Á chết tiệt này.”
Chúng tôi đều hiểu ngay ý nghĩa sâu xa của câu nói ấy. Tôi chợt đặt câu hỏi: “Nhìn cách các chị yêu đương cũng đầy rắc rối, em hơi tò mò, trên đời này thực sự có tình yêu nào mà cả hai cùng nuôi dưỡng lẫn nhau không?”
Du Sướng bật cười: “Không biết nữa, chị chỉ cảm thấy… loài người có vẻ đã thần thánh hóa chữ ‘tình yêu’ quá rồi.”
Cao Ca ôm đầu: “Aaa… Rốt cuộc ai là người phát minh ra tình yêu chứ?!”
Du Sướng hưởng ứng ngay: “Ừ đó, cặp đôi yêu nhau đầu tiên trên thế giới là ai, kết cục của họ thế nào?”
Tôi suy nghĩ một lúc: “Có thể là Adam và Eva.”
“Sau đó thì sao?”
“Họ bị Chúa đuổi khỏi Vườn Địa Đàng, phải lao động suốt đời.”
“Chết tiệt,” Du Sướng buột miệng chửi: “Bảo sao loài người khổ sở thế này, làm trâu làm ngựa cả đời.”
Cả ba chúng tôi cười lăn lộn.
Khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, tôi bước ra khỏi lều. Không khí ban đêm lành lạnh như dòng nước chảy, giữa những lùm cỏ vang lên tiếng côn trùng rả rích, ngẩng đầu lên liền thấy bầu trời sao.
Để có thể ngắm nhìn dải ngân hà trọn vẹn hơn, tôi thả mình nằm xuống thảm cỏ.
Đây quả thực là một quyết định đúng đắn. Vốn dĩ tôi chỉ nhìn thấy một góc ngân hà, giờ lại như thấy cả những mảnh vỡ của ban ngày bùng nổ, vỡ tan ra, được nâng đỡ bởi những dãy núi trập trùng. Những ánh sao xếp tụ lại, gần gũi, dường như chỉ cần đưa tay ra là chạm được, lấp lánh trong bóng đêm thăm thẳm.
Bất chợt, một khuôn mặt xuất hiện trước bầu trời đầy sao… Là mẹ của Lâm Dục Chi. Cô ấy cúi người nhìn tôi, nụ cười tràn đầy sự quan tâm, trên tay còn cầm theo chiếc áo khoác của tôi: “Ra ngoài mà không mặc áo, lại còn nằm đây, cô sợ con bị lạnh.”
Tôi vội ngồi dậy, nhận lấy áo khoác, cảm ơn cô ấy.
Cô Tề định vén rèm lều bước vào, nhưng khi ngoảnh lại thấy tôi lại nằm xuống, cô ấy nhắc nhở: “Đất này bẩn lắm đấy, có phân bò, phân ngựa, có khi còn có cả côn trùng nữa.”
Tôi khẽ cười: “Nhưng nằm thế này nhìn sao đẹp hơn nhiều.”
Nếu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bầu trời như thế này, tôi thậm chí sẵn sàng biến thành một hạt cát nhỏ nhoi, lặng lẽ, vô tư, đối diện với những hạt bụi sao kia.
“Vậy sao?” Điều làm tôi bất ngờ là người mẹ này lại quay lại, nằm xuống bên cạnh tôi: “Để cô thử xem.”
Rồi cô ấy reo lên thích thú: “Ôi! Đúng là đẹp thật!”
Có lẽ vì nghe thấy tiếng cảm thán của cô Tề, cả đám hướng dẫn viên và các cô gái khác đều ùa ra khỏi lều.