Nhìn thấy cảnh tôi và mẹ Lâm Dục Chi nằm song song trên cỏ, họ bật cười khúc khích, nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng lại được, lần lượt làm theo.
Thế là chúng tôi cứ thế nằm im giữa đồng cỏ, bị vũ trụ yên tĩnh và rực rỡ này bao bọc.
Tôi khép mắt lại, chợt nhận ra, Du Sướng nói không sai.
Thì ra, vạn vật chỉ là gió, lướt qua tôi rồi tan biến.
17
Sau khi trở về từ Tân Cương, các cô gái trong đoàn du lịch đều trở thành bạn mới trong danh sách WeChat của tôi. Cô Tề quan tâm tôi chẳng kém gì con gái nuôi của cô, thường gửi cho tôi những đường link bài viết về tình cảm và tâm lý, thỉnh thoảng còn hỏi tôi có muốn cô gửi cho ít đặc sản như vịt muối hay vịt quay không. Tôi luôn cười từ chối khéo léo, nhưng đồng thời cũng cảm thấy xúc động, đây là sự quan tâm tỉ mỉ mà tôi chưa từng cảm nhận được từ mẹ mình.
Những bức ảnh chụp ở Tân Cương, tôi tỉ mỉ lựa chọn rồi ghép thành ba bức ảnh mỗi khung, tổng cộng chín tấm, đăng lên mục bạn bè trên WeChat. Đây là lần đầu tiên tôi cập nhật trang cá nhân kể từ sau khi chia tay. Hồ nước trong veo, đồng cỏ trải dài, bầu trời xanh biếc, những đám mây trắng lớn như bông được những tán thông đội lên, chỉ tiếc dung lượng ảnh của WeChat không nhiều như Weibo.
Tôi đặt bức ảnh mình ôm một chú cừu con, ngồi trên thảm cỏ cười sảng khoái ở vị trí trung tâm. Bức này do Du Sướng chụp lén. Cô ấy nói tôi trông cứ như đang bị gió cù lét vậy.
Tôi nhắn tin cho Du Sướng: “Đây là bức ảnh đẹp nhất trong đời em.”
Du Sướng trả lời: “Đừng vội nói trước, em còn trẻ, còn vô số khoảnh khắc đẹp nhất nữa đấy.”
Vì tính cách thiên về hướng nội, tôi rất ít khi tạo dáng tự nhiên, phóng khoáng trước ống kính của người khác, quanh năm chỉ có kiểu giơ tay chữ V và nụ cười gượng gạo. Từng có lần Hứa Thụ Châu nói rằng tôi cười tươi trông đẹp hơn, nhưng tôi nghĩ anh ấy đang lừa tôi. Vì tôi có hai chiếc răng nanh lộ rõ, hơi chìa ra ngoài. Hồi cấp hai, nhìn mấy bạn nữ trong lớp niềng răng, tôi thầm ghen tị, nhưng chưa bao giờ dám đề nghị bố mẹ.
Thế là hai chiếc răng nanh ấy trở thành "gai nhọn" mà tôi không muốn để lộ, hay nói đúng hơn, là một khiếm khuyết.
Ngày đầu tiên quay lại công ty sau kỳ nghỉ, chị Xena nhìn tôi và nói tôi đen đi rồi. Tôi đưa tay chạm vào hai má: “Đúng ha.”
Chị ấy lại bảo: “Nhưng trông nhẹ nhõm hơn nhiều.”
Tôi hỏi: “Thật không đó? Là do đi bộ nhiều nên gầy đi à?”
Chị Xena nói: “Chắc thế.”
Sáng hôm sau, tôi bước lên cân điện tử kiểm tra. Cân nặng không giảm đi đáng kể, ngược lại, vì ở Tân Cương ăn quá nhiều tinh bột và lấy lại khẩu vị, tôi còn tăng lên hai cân. Tôi kiểm tra lại hai lần, sau đó chắp tay trước ngực, tự nhủ: Tốt quá, tốt quá.
Chuyến đi Tân Cương giống như một bước ngoặt. Sự tập trung đã mất nay như chim di trú phương Nam quay về, thổi bừng sức sống trên hòn đảo hoang vắng từ lâu trong lòng tôi. Tôi lục lại cuốn weeks đã bị bỏ quên bấy lâu, cẩn thận ghi lại kế hoạch đối phó với thất tình mà tôi từng vạch ra, và quyết định thực hiện từng điều một:
- Tập thể dục
- Đọc sách
- Đi bộ đường dài
- Du lịch khắp đất nước (đã đi Tân Cương)
- Học một ngoại ngữ
Ngoài ra, tôi còn bổ sung thêm: “Cuối tuần đi xem một bộ phim một mình / đi dạo công viên một lần / đến một quán cà phê (hoặc tiệm bánh ngọt).”
Không có tiền rảnh để đăng ký thẻ phòng gym, tôi cập nhật phiên bản mới nhất của ứng dụng tập luyện trên điện thoại, tự đặt ra kế hoạch tập luyện bốn buổi mỗi tuần, một buổi tập sức bền, một buổi tập cardio, luân phiên nhau, mỗi lần hoàn thành trong vòng ba mươi phút là được.
Tuần thứ hai nghiêm túc tuân theo kế hoạch, tốc độ chạy buổi sáng của tôi cải thiện rõ rệt. Sau khi nhảy theo bài tập trên iPad suốt bốn mươi phút, tôi chỉ có hai cảm giác: Mệt quá, nhưng sướng thật.
So với vận động, tôi vẫn thích đọc sách hơn. Vận động giúp giải tỏa, nhưng con chữ lại có thể dẫn con người vào một miền tĩnh lặng tuyệt đối. Có lẽ đây chính là trạng thái “dòng chảy” mà tôi từng theo đuổi. Tôi nhận ra, khi thoát khỏi những mối quan hệ cần duy trì và va chạm, khi không còn tiêu tốn quá nhiều tâm sức vào chuyện thất tình, tôi lại có dư dả đến vậy thời gian và tinh thần! Điều này thật khó tin.
Sau nửa tháng thực hành, tôi nhắn tin chia sẻ với Cao Ca về điều ngộ ra: “Hóa ra không yêu đương nữa, em có biết bao nhiêu thời gian.”
Cao Ca nói: “Là em đã có nhiều hơn một “chính mình” để tự do sắp đặt.”
Tôi đáp: “Hối hận ghê, sớm biết vậy, lúc thất tình đã phải làm những điều này ngay từ đầu rồi.”
Cao Ca như một nhà tâm lý học, lại như một bậc trưởng bối thấu hiểu nhân sinh: “Tin chị đi, khi đó em không có tâm trạng mà làm những việc này đâu. Phản ứng sau khi thất tình của em vốn dĩ là bình thường, là theo từng giai đoạn. Cho phép bản thân chìm xuống cũng là một cách tự bảo vệ mình.”
Cô ấy lại bảo: “Mẫn Nhất, em thật sự rất giỏi. Em luôn trong quá trình tự cứu lấy chính mình dù là làm những chuyện mà ngay cả bản thân em cũng thấy khó hiểu, hay như bây giờ, làm những việc em cho là có ý nghĩa có thể tiếp thêm năng lượng. Mọi chuyện đều xảy ra vào đúng thời điểm của nó, không có đúng hay sai.”
Cuối cùng, cô ấy gửi tặng tôi một câu, là lời mà giáo viên tư vấn đã nói với cô khi cô có vấn đề tâm lý lúc du học: “Phải luôn tin vào sức mạnh của thời gian.”