Tôi đang được thời gian xoa dịu. Bước sang tháng thứ ba sau khi chia tay, mùa thu bắt đầu nhuộm sắc vàng lên thành phố Thượng Hải. Nỗi đau của tôi cũng phai nhạt dần, trở nên mơ hồ, không còn rõ ràng chân thực, ngay cả hình bóng Hứa Thụ Châu cũng như bị phủ lên một lớp giấy can mờ mịt. Những điều tốt đẹp hay tồi tệ, người đã rời đi hay ở lại, ký ức của tôi không còn bị bóp méo hay phóng đại nữa, mà dần trở nên xa xôi.
Tôi vẫn chưa bỏ thói quen theo dõi mạng xã hội của Hứa Thụ Châu, nhưng so với cố tình để tâm, giờ đây nó chỉ là một hành động ngẫu nhiên khi nhàm chán, mà tần suất cũng giảm mạnh. Tháng đầu tiên, mỗi ngày mười mấy lần. Tháng thứ hai, mỗi ngày vài lần. Giờ đã ba tháng trôi qua, tôi chỉ còn nhớ đến việc này mỗi tuần một lần.
Cũng giống như tần suất mơ thấy anh ta. Giờ tôi hầu như không còn mơ thấy anh ta nữa.
Có tiếc nuối không?
Một chút.
Có hối hận không?
Không hối hận.
Những cảm xúc tiêu cực nặng nề nhất đã tan biến gần hết, mặt nước từng gợn sóng dữ dội giờ dần lặng yên. Sự mong chờ của tôi cũng chuyển từ Anh ấy còn quay lại tìm mình không? thành Anh ấy có quay lại hay không cũng chẳng sao cả.
Cũng vào thời điểm này, khi tháng Mười sắp tới, tôi nhận được một lượt “thích” hiếm hoi trong phần tin nhắn trên trang cá nhân.
Từ Hứa Thụ Châu, thích bài đăng ảnh tôi đi Tân Cương cuối tháng Bảy.
Như một hòn đá ném xuống mặt hồ, có những gợn sóng lăn tăn nổi lên trong lòng tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào thông báo ấy rất lâu mà không làm gì. Ngay sau đó, một cảm xúc đã bị tôi vứt bỏ từ lâu bỗng quay trở lại… đó chính là ghê tởm.
Ghê tởm.
Tôi chưa từng nghĩ rằng, có một ngày, mình lại cảm thấy chán ghét một người mà mình từng yêu tha thiết, từng quyến luyến không rời.
Nếu là hai tháng trước, tôi có lẽ sẽ vì lượt “thích” này mà xúc động đến rơi nước mắt: Anh ấy vẫn quan tâm mình, anh ấy vẫn âm thầm theo dõi mình, anh ấy muốn quay lại với mình.
Thậm chí, tôi có thể sẽ vui mừng nhắn tin cho anh ta ngay: Dạo này anh ổn không? Em nhớ anh lắm.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.
Anh ta từ một người không thể thiếu trong đời tôi, biến thành một kẻ ích kỷ, đáng ghét, một kẻ đột ngột xông vào, cố gắng phá hủy trật tự và thế giới mà tôi khó khăn lắm mới xây dựng lại được.
Anh ta đang phá vỡ sự bình yên của tôi, không có ý tốt gì cả.
Cảm giác phản kháng mãnh liệt khiến tôi nghẹn thở. Tôi mở ứng dụng “Mindfulness” trên Apple Watch, áp dụng phương pháp hít thở bằng cơ hoành mà tôi học được dạo gần đây, bắt đầu xử lý cảm xúc của mình một cách thuần thục.
Lặp đi lặp lại vài lần, đến khi nhịp tim tôi trở lại bình thường, cảm giác buồn nôn cũng bị chế ngự.
Mày vẫn còn cảm xúc với anh ta, đây không phải là buông bỏ thật sự.
Nhưng tao không còn sợ nữa, vì sẽ có một ngày tao thực sự buông bỏ được.
Lòng tôi đang đối thoại với chính mình.
Tôi chưa bao giờ là một đống hoang tàn, tôi chỉ vừa trải qua một mùa đông.
Tôi không cần phải phô bày cuộc sống sau này của mình trước mặt anh ta, cũng không cần tranh thắng thua. Bởi vì tôi đã chấp nhận sự chia ly này, tôi đã dừng lại sự phụ thuộc và sự không cam lòng của mình, tôi không còn mong cầu một câu trả lời hay một lý do thật chính xác, trọn vẹn nữa.
Nhưng, nếu cứ để anh ta tồn tại trong danh sách bạn bè của mình, tôi sẽ tiếp tục phải chịu đựng những cú đâm bất ngờ như thế này, hết lần này đến lần khác.
Thế nên, trong kỳ nghỉ Quốc khánh dài ngày này, tôi dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ liên quan đến Hứa Thụ Châu. Những món quà anh ta tặng, những bức ảnh chụp chung, và cuối cùng là danh bạ WeChat của anh ta - thứ mà tôi từng lưu luyến nhất, chính là hàng chục GB tin nhắn giữa hai chúng tôi. Đó là nơi lưu giữ trực quan và sâu sắc nhất cho quãng tình cảm năm năm qua.
Tôi đọc lại cả buổi tối, nhưng đã không còn cảm giác như đang sống trong đó nữa. Hứa Thụ Châu, cùng tất cả những cảm xúc, những kỷ niệm xoay quanh anh ta, không còn là một câu chuyện cổ tích, cũng chẳng còn là một cuốn hồi ký chân thực. Chúng đã trở thành những trang sách mà tôi có thể tùy ý lật xem, và giờ tôi cuối cùng cũng hiểu được câu nói ấy, khi mà ký ức trở nên ố vàng.
Khoảnh khắc nhấn nút “Xóa bạn”, tôi bất giác mỉm cười, tự nhủ với chính mình:
Chúc mừng mày, Đinh Mẫn Nhất.
18
Tháng thứ năm sau khi chia tay, tôi dần hình thành thói quen viết nhật ký. Nói là nhật ký cũng chưa hẳn chính xác, nó giống một danh sách “đã hoàn thành” mỗi ngày hơn. Một chuỗi những điều nhỏ nhặt, vụn vặt mà tôi tự mình thực hiện, những điều tích cực đang dần kết nối với nhau qua từng trang giấy, giúp tôi lấy lại quyền kiểm soát cuộc sống.
Thế giới của tôi đã quay trở lại quỹ đạo, và lần này, nó xoay quanh chính tôi.
Tôi chuyển đến một căn phòng trọ mới, tự mình lắp ghép chiếc ghế sofa theo hướng dẫn của IKEA, dán lớp giấy trắng lên khung cửa sổ loang lổ. Những đóa hoa lại xuất hiện trong chiếc bình thủy tinh đầu giường, còn bức tường phía bàn làm việc đã biến thành album ảnh polaroid dành riêng cho tôi.
Nếu có nhu cầu chia sẻ, Cao Ca vẫn luôn là một lựa chọn tuyệt vời. Tôi và cô ấy dần trở thành bạn bè thường xuyên trò chuyện. Cô ấy kể tôi nghe về trận tuyết đầu mùa ở Hòa Mộc, gửi đến tôi một thế giới trắng xóa, thuần khiết và bao la. Còn tôi thì gửi cô ấy ảnh những món tráng miệng vừa khám phá ở tiệm trà chiều mới, bảo rằng: Nếu có dịp về Thượng Hải, tôi mời cô ăn bánh.