Ý Nghĩa Của Sự Chia Ly

Chương 32

Giao thừa năm ấy, tôi nhận được lời chúc năm mới đúng giờ từ cô ấy, cũng vui vẻ đáp lại. Cô ấy đột nhiên hỏi: “Tên người cũ của em có nhắn gì không?”

Tôi sững người trong giây lát, thoát khỏi giao diện WeChat để kiểm tra tin nhắn, rồi quay lại, đáp: “Không.”

Cao Ca bật cười: “Hai người yêu cũ của chị đều nhắn chúc mừng nè, ha ha ha.”

Tôi cũng cười theo: “Nhìn chị đắc ý chưa kìa.”

Cô ấy không trêu ghẹo nữa, mà nghiêm túc hỏi han: “Thật lòng mà nói, có thấy hụt hẫng không?”

Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp không chắc chắn: “Có thể có, có thể không.”

Dĩ nhiên, tôi vẫn cứng miệng: “Huống hồ, em cũng chẳng có nhắn cho anh ta.”

Cao Ca bảo: “Không nhắn là đúng rồi.”

Tôi thở dài một hơi, cười nhẹ: “Cũng khá mất mặt đấy. Đã bao lâu rồi mà em vẫn không thể đưa ra một câu trả lời dứt khoát để nói với chị rằng, em hoàn toàn không bận tâm, ai thèm quan tâm anh ta có gửi lời chúc hay không chứ.”

Cao Ca lại nói: “Sao lại mất mặt chứ? Không thể đạt tới trạng thái ‘hoàn toàn vô cảm’ thì đáng xấu hổ sao? Cảm xúc đâu phải một sản phẩm có tiêu chuẩn cố định, nó cũng giống như cây cỏ vậy, có lúc vươn cao, có lúc khô héo… em cứ từ từ thôi.”

Từ lúc xóa bỏ Hứa Thụ Châu, suốt hai tháng qua tôi chưa từng rơi một giọt nước mắt, vậy mà lời của Cao Ca lại khiến tôi cay mũi không thể kìm nén. Tôi lặng lẽ đọc đi đọc lại dòng tin nhắn ấy nhiều lần, rồi chân thành đáp lại: “Cảm ơn chị.”

Sát Tết, tôi hiếm hoi trở về quê nhà một chuyến.

Năm nay là một mùa đông ấm áp, vùng đồng bằng Trường Giang gần như không có mưa. Khi xe đưa đón ghép về đến nhà, trời đã khuya. Mẹ chẳng nề hà, hái cả một rổ rau xanh tự trồng rồi nấu mì cho tôi. Rau đã trải qua sương giá, cắn vào liền cảm nhận vị ngọt thanh tươi mát.

Tôi nhai trứng gà luộc, thi thoảng trả lời những câu hỏi quen thuộc của ba từ tình hình thu nhập, triển vọng công việc v.v… Còn mẹ lại quan tâm đến chuyện tình cảm hơn, bà hỏi tôi có quen ai chưa.

Trước nay, tôi vẫn có thói quen chặn ba mẹ khỏi bài đăng trên mạng xã hội, nên họ hoàn toàn không biết về sự tồn tại của Hứa Thụ Châu. Nhưng lần này, tôi chọn thành thật: “Hồi đại học có yêu một người, nửa năm trước chia tay rồi.”

Mẹ thoáng hé môi, nhưng rồi lại khẽ mím lại. Không khí trên bàn ăn chợt trùng xuống một thoáng, cha tôi liền lên tiếng an ủi: “Trước lập nghiệp, sau lập gia. Mà con vẫn còn trẻ mà, có gì đâu mà vội.”

Tôi gật đầu.

Hồi còn yêu, tôi từng tưởng tượng sẽ có một ngày dắt Hứa Thụ Châu về quê, giới thiệu với ba mẹ, rồi cùng nhau bàn về tương lai. Nhưng tôi cũng không tránh khỏi tự ti. Bởi với một đã quen với những ánh đèn rực rỡ của thành phố, thì liệu anh ta có cảm thấy chán ngán ngôi làng nhỏ bé này không? Dù biết anh ta sẽ không để lộ bất cứ biểu cảm gì, tôi vẫn không thể dập tắt những suy nghĩ ấy trong đầu.

Nếu ba tôi nhìn anh ta với ánh mắt dò xét, nếu mẹ tôi cố gắng đối xử thật tốt với anh ta, anh ta sẽ nghĩ gì? Liệu anh ta có thấy xa lạ với một tôi khác, một tôi thuộc về vùng đất này không?

Nhưng mà, những chuyện đó đã chẳng còn quan trọng nữa.

Tôi tựa người vào ghế, thấy nhẹ nhõm khi không phải đối mặt với những điều ấy, rồi bất giác bật cười vì sự nhạy cảm quá mức của bản thân. Cuối cùng, tôi quay đầu nhìn vào tấm gương lớn trong góc phòng.

Trong gương là một gương mặt đang mỉm cười, đôi mắt trong veo, nửa mái tóc vén sau tai, ánh nhìn dịu dàng, mang theo một sự thấu hiểu ấm áp.

Cô ấy lặng lẽ quan sát tôi, và tôi cũng lặng lẽ quan sát cô ấy.

Khi kim đồng hồ điểm đúng 12 giờ, pháo hoa bên ngoài nổ rền vang như tiếng súng trên chiến trường, các nhóm chat tràn ngập những lời chúc năm mới, có chân thành, có xã giao. Mẹ tôi gõ cửa bảo ra ngoài xem pháo hoa, tôi lớn tiếng đáp lại: “Không đi đâu,” rồi cứ thế nằm yên trong phòng. Một lúc sau, khi tiếng pháo bắt đầu thưa dần, ba tôi lại gọi tôi ra phòng khách để thắp hương cúng tổ tiên.

Tôi làm theo, cầm ba nén hương, thành kính cầu chúc cho chính mình: Bình an, khỏe mạnh, vững vàng.

Có lẽ nửa năm sau đó, cuộc sống của tôi cũng xoay quanh ba chữ này: bình thản làm việc, bình thản sinh hoạt, ngày qua ngày trôi qua theo quỹ đạo ổn định nhưng không nhàm chán. Tôi có thêm bạn mới trong công ty, bắt đầu hướng dẫn thực tập sinh, thỉnh thoảng cũng hẹn hò với vài chàng trai. Mỗi người một kiểu, có người hoạt bát, có người trầm tính nhưng chẳng ai phù hợp cả.

Cao Ca rất thích hóng hớt chuyện tình cảm của tôi, cô ấy tò mò hỏi: “Em rốt cuộc thích kiểu người như thế nào?”

Tôi đáp: “Người mà ở bên cạnh thấy thoải mái.”

Cao Ca bật cười: “Nhưng em biết đấy, tình yêu vốn chẳng dễ chịu gì đâu.”

Tôi nói: “Nếu ngay từ đầu đã thấy không thoải mái, thì sau này chắc chắn sẽ còn mệt mỏi hơn.”

Cao Ca gật gù: “Nghe cũng có lý.”

Nhưng thật ra, ngay cả tôi cũng không biết chính xác “thoải mái” nghĩa là gì. Có lẽ đó chỉ là một cái cớ để tôi né tránh những mối quan hệ không cần thiết: vừa trừu tượng, khó nắm bắt, nhưng lại vừa cụ thể, chỉ có thể cảm nhận mà không thể định nghĩa.

Trong nửa năm ấy, tôi chưa từng gặp lại Hứa Thụ Châu. Đôi khi, khi quá rảnh rỗi, tôi sẽ tự hỏi anh ta đang sống ra sao, tưởng tượng về cuộc sống hiện tại của anh ta, giống như sương mù tan dần để lại những vệt nước mờ nhạt. Có lẽ anh ta sắp tốt nghiệp, có lẽ đang đau đầu vì luận văn, có lẽ đã có bạn gái mới.

Anh ta đang dần biến mất.

Bình Luận (0)
Comment