Nhanh hơn cả những cảm xúc trong tôi.
Một đêm mùa xuân, tôi chợt nhận ra mình đã không còn nhớ rõ khuôn mặt của anh ta nữa. Tôi thử lục lại album ảnh, nhưng vô ích, mọi thứ liên quan đến anh ta đã bị xóa sạch từ hơn nửa năm trước. Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy một nỗi trống rỗng lạnh lẽo dâng lên, không phải mất mát, mà là…
Tôi đã quen với việc một người biến mất khỏi thế giới của mình.
Tôi kể chuyện này cho Cao Ca nghe, rồi đặt tên cho cảm giác ấy: “Thay vì “biến mất” hay “lãng quên,” có lẽ gọi là “thẩm thấu” thì đúng hơn.”
Cao Ca khó hiểu: “Thẩm thấu?”
Tôi nói: “Ừ, thẩm thấu. Không còn hình dạng cụ thể nữa, nhưng đã hòa vào trong mình. Trước đây, em luôn cố gắng chống lại, muốn xóa sạch anh ta, như thể anh ta là một khối u vậy. Nhưng giờ thì không, em đã hấp thụ anh ta, và rồi một phiên bản mới của em được hình thành. Không nhất thiết chỉ có những điều tốt đẹp mới đáng để tiếp nhận, những điều tệ hại cũng có thể trở thành một phần của chúng ta…”
Những ký ức đó có thể biến thành những cánh đồng biên giới rộng lớn với màu xanh bạc hà, bầu trời Thượng Hải phảng phất hương cà phê, hay những câu chữ trong sách lạnh lẽo như lát cá hồi đông lạnh. Chúng dần dần được tiêu hóa, lặng lẽ và vô thanh.
Còn tôi, ngày càng trọn vẹn hơn, cũng ngày càng rực rỡ hơn.
Tuần đầu tiên Robot’s Dream công chiếu cũng là lúc tròn một năm tôi và Hứa Thụ Châu chia tay. Một bộ phim hoạt hình gần hai tiếng không có thoại, vậy mà không phút giây nào tôi có thể lơ là. Ngồi ở hàng ghế cuối cùng, tôi vài lần rút khăn giấy, lặng lẽ lau nước mắt.
Bộ phim đó như những mảnh ghép trong suốt một năm của tôi.
Tôi từng là chú robot, bị bỏ rơi bên bờ biển hoang vắng, cố gắng phớt lờ trái tim đã vỡ nát. Yêu thương giống như một sứ mệnh bẩm sinh, và trong từng giấc mơ của tôi, khát vọng được đoàn tụ đều trở thành chủ đề chính nhưng rồi cuối cùng, giấc mơ nào cũng kết thúc bằng việc tôi tìm cách gõ cửa nhà chú chó nhỏ.
Tôi cũng từng là chú chó ấy, cố chấp vượt qua mọi rào cản, rồi sau vô số lần thất bại lại chấp nhận đứng sau khung cửa sổ, âm thầm chờ đợi một phép màu. Tôi yếu đuối, tôi tìm cách chuyển dời sự chú ý, cố gắng yêu thích những thứ mới, kết giao những người mới, nhưng đến đêm khuya vắng lặng, tôi vẫn ôm lấy những mảnh ký ức vụn vỡ mà bật khóc.
Rồi cuối cùng, tôi trở thành chú gấu mèo. Tôi học cách sửa chữa bản thân, không còn lạc lối trong tuyết trắng hay cát bụi, không còn dựa dẫm vào sự quan tâm hay tình yêu từ người khác. Tôi đứng lên, trong thân thể mình lắp đặt thứ âm nhạc mà tôi thích. Khi giai điệu cất lên, bài hát mà chúng tôi từng sở hữu chung vẫn có thể khiến tôi tự do nhảy múa trong căn gác xép của riêng mình.
Rời khỏi rạp chiếu, tôi hòa theo dòng người tản bộ ra ngoài. Ngay lập tức, tôi cúi đầu mở điện thoại nhắn tin cho Cao Ca, muốn kể với cô ấy bộ phim này hay, xúc động và đáng xem đến nhường nào.
Đang mải gõ chữ, bỗng có người gọi tên tôi: “Đinh Mẫn Nhất.”
Giọng không lớn, nhưng lướt qua vành tai khiến tôi sững lại. Tôi ngẩng lên, nhìn quanh, cuối cùng thấy Hứa Thụ Châu đứng trước cửa nhà vệ sinh nam.
Khoảnh khắc đầu tiên, tôi ngỡ ngàng.
Khoảnh khắc thứ hai, tôi bắt đầu quan sát và đánh giá những thay đổi của anh ta.
Anh ta nhuộm tóc rồi. Màu nâu đậm khiến anh ta trông có vẻ hồng hào, rạng rỡ hơn trước. Một năm trong đời chẳng dài là bao, dáng vẻ và khuôn mặt anh ta vẫn chẳng khác gì mấy.
Tôi hơi mấp máy môi, nhưng không phát ra âm thanh nào.
Đáng lý ra tôi nên đáp lời, nhưng tôi không biết phải nói gì.
Lý do không phải vì lòng tôi cuộn trào cảm xúc, mà vì sự xa lạ đầy khó xử này khiến tôi chần chừ.
Trước đây, tôi từng mường tượng đến viễn cảnh gặp lại Hứa Thụ Châu. Tôi nghĩ mình sẽ hoảng loạn như tiếng sấm chớp, tim đập dồn dập, mắt nóng bừng lên. Nhưng hóa ra, đến khi thật sự đối diện, trong tôi lại trào lên một lực cản vô hình ngăn tôi bước đến, cũng ngăn tôi quay đi.
“Quả nhiên là em.” Anh ta tiến lại gần.
“Hi.” Từ ngữ tuôn ra từ kẽ răng tôi, tự nhiên đến mức ngay cả tôi cũng ngạc nhiên.
“Lâu rồi không gặp.” Anh ta nói.
Tôi gật đầu, phụ họa: “Ừ, lâu rồi thật.”
Hứa Thụ Châu vẫn khéo léo trong giao tiếp như ngày nào: “Mải nhắn tin cho ai mà suýt nữa anh không nhận ra em luôn đấy.”
Tôi nới lỏng ngón tay đang nắm điện thoại, để tay rũ xuống bên người: “Bạn em.”
Tôi mỉm cười, chắc là kiểu cười giống như lúc tôi nhìn thấy mình trong gương hồi nghỉ đông. Một nụ cười xuất hiện rất tự nhiên, yên tĩnh, và thân thiện đáp lại người trước mặt.
Hứa Thụ Châu nhìn tôi, khẽ cười: “Em xóa anh rồi.” Trong câu nói có chút trách móc, nhưng lại mang theo một chút nũng nịu quen thuộc.
Tôi không thể trả lời, càng không thể giải thích. Cuối cùng, tôi chỉ khẽ đáp: “Ừ.”
Vốn dĩ đâu cần phải có lý do.
“Dạo này ổn không?” Hứa Thun Châu nhìn tôi từ trên cao, trong ánh mắt có quan tâm, nhưng cũng có chút dò xét như thể đang đánh giá tôi và tất cả những gì thuộc về tôi lúc này. Người con gái đã rời xa anh ta, một mình bước tiếp.
Nhưng ai quy định rằng, cô đơn là thất bại? Tự do chẳng phải cũng là một kiểu chiến thắng hay sao?
"Tốt, rất tốt." Tôi có chút lơ đãng, câu chữ dần trở nên máy móc và công thức hóa, giống như khi đối diện với những khách hàng vô tâm trong công việc: "Còn anh?"
Hứa Thụ Châu nói: "Vẫn vậy thôi."
Tôi liếc nhìn cửa nhà vệ sinh nữ, trong lòng đoán rằng anh ta sẽ không vô duyên vô cớ đứng đây: "Đợi bạn gái à?"
Anh ta do dự một chút: "Cũng tạm coi là vậy."
"Cũng tạm coi là vậy...?" Tôi lặp lại lời anh ta, không kìm được nhếch môi: "Đang trong giai đoạn tìm hiểu?"
Anh ta gật đầu.
Tôi nói: "Chúc mừng."
Hứa Thụ Châu không dừng lại lâu ở chủ đề này, rút điện thoại từ túi quần ra: "Muốn thêm lại không?"
"Không cần đâu." Lời từ chối bật ra ngay lập tức, không hề qua suy nghĩ. Chính tôi cũng có chút bất ngờ.
Hứa Thụ Châu rõ ràng thoáng sững lại, ánh mắt trầm xuống một chút, không còn sự khách sáo bề ngoài. Cuối cùng, anh ta nhìn tôi: "Bảo trọng nhé, Đinh Mẫn Nhất."
Tôi đáp: "Anh cũng vậy."
Rời khỏi nhà vệ sinh, tôi đưa mắt nhìn quanh, đã không còn thấy bóng dáng Hứa Thụ Châu đâu nữa. Người bạn gái mới của anh ta, đương nhiên cũng chẳng thể biết là ai. Sự tò mò thoáng qua còn sót lại nhanh chóng bị làn gió nhẹ ngoài tòa nhà cuốn đi.
Tôi hòa vào dòng người, nghiêng đầu là có thể thấy bóng mình phản chiếu trên vách kính. Rõ ràng, đầy đủ, từng bước chân nhẹ nhàng và chắc chắn. Giai điệu cuối phim bất giác vang lên trong tâm trí tôi.
Tôi mỉm cười, khe khẽ ngân nga, rồi rẽ bước về phía ngã tư.
Dưới ánh hoàng hôn màu vàng kim, đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng lên.
[Toàn Văn Hoàn]