Y Võ Song Toàn

Chương 701

Lý Kim Thành cười khẩy, anh không bốc phét thì sẽ chết à?

Hồ Gia Hân sao?

Hồ Gia Hân là người mà người bình thường có thể dễ dàng quen biết hay sao?

Người đứng đầu ngành trang sức, một doanh nhân xinh đẹp, Hồ Gia Hân còn là con gái nhà giàu, vừa có thực lực lại xuất chúng hơn người, đúng là hậu sinh khả úy mà.

Với ngoại hình và khí chất nổi bật, đương nhiên nhân vật này cũng cùng đẳng cấp với Liễu Thanh Thanh, điểm khác biệt duy nhất giữa hai người chính là Hồ Gia Hân không phải là người giàu nhất cả nước.

Hơn nữa, Hồ Gia Hân có tính cách đặc biệt, khi gặp đối tác mà mình thích thì thái độ sẽ tốt hơn một chút, nhưng nếu gặp người không vừa mắt thì thái độ sẽ tệ hơn, dễ nổi nóng và nói những lời không nể nang ai.

Vậy nên Hồ Gia Hân không phải loại người dễ tính, ai lại dám nói quen biết người như vậy chứ.

Lần này Tần Lâm khoác lác coi như bước sai rồi, nếu như anh nói người khác thì còn có thể, còn nói Hồ Gia Hân thì mơ đi.

Tút tút tút...

Sau vài hồi chuông, cuộc gọi đã được kết nối.

“A lô, Lão Tần? Sao thế, nhớ tôi rồi à?”

Hồ Gia Hân này vô cùng tinh quái, mở miệng ra là trêu chọc người khác.

Tần Lâm cũng hơi cạn lời, cũng may Liễu Thanh Thanh không ở bên cạnh cô ấy, nếu không thì chẳng phải sẽ rất dễ gây ra hiểu lầm sao?

Đương nhiên rồi, e rằng Liễu Thanh Thanh cũng biết cái tính cách này của Hồ Gia Hân, vậy nên mới không có gì ngạc nhiên.

“Tôi đang đi ăn với bạn, có một người kinh doanh trang sức tên Từ Mập, cô có biết không?”

Hồ Gia Hân sững ra một lúc: “Không quen, đại lý nhỏ à, tôi quen ở đâu chứ, sao thế, người thân của anh à?”

Tần Lâm nói: “Ừm, bạn tôi, tính cách không tệ, cô giúp tôi chiếu cố cậu ấy đi”.

“Được thôi, đương nhiên tôi phải nể mặt Lão Tần anh rồi, vừa hay tôi đang thiếu một tổng đại lý ở khu vực Đông Bắc, anh kêu anh ta liên lạc với tôi đi”.

“Được, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi cúp đây”.

Giọng Hồ Gia Hân có hơi oán trách: “Làm gì thế, tìm tôi nhờ vả xong lại cúp máy, cũng không biết hỏi han mấy câu à, thật không có chút lương tâm nào cả. Anh quên rằng lần trước ở trêи giường...”

Hồ Gia Hân càng nói càng không nghiêm túc, Tần Lâm bèn vội vàng cúp máy.

Sắc mặt Vương Đông Tuyết ở bên có hơi kỳ lạ, tuy có thể nghe ra là đang nói đùa, nhưng được một cô gái xinh đẹp nói đùa như thế thì sẽ khiến cho người khác không tránh khỏi việc nghĩ lung tung.

Tần Lâm cạn lời, Hồ Gia Hân này thực sự khiến cho người khác khó đề phòng.

Lại còn lần trước ở trêи giường... Lần trước ở trêи giường là Tần Lâm chữa bệnh cho cô ấy, không hề làm gì cả, ngược lại Hồ Gia Hân lại muốn làm gì đó, cuối cùng bị Tần Lâm dùng kim bạc đâm vào người, thật là, sau này Tần Lâm vẫn nên ít nói chuyện với người phụ nữ này thì hơn, nếu có gì muốn nói thì gọi nhanh nói nhanh là được.

Sau khi gác máy, Từ Mập lộ ra vẻ kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Tần Lâm.

“Anh Tần, người phụ nữ ban nãy là Hồ Gia Hân sao?”

Tần Lâm đáp: “Anh không quen cô ấy à, không nghe ra sao?”

“Quen quen quen, nghe ra, đúng vậy...”

Đương nhiên Từ Mập nghe ra giọng của Hồ Gia Hân, chỉ là vẫn chưa tin mà thôi.

“Vậy tôi... bây giờ tôi nên làm gì?”

Tần Lâm đưa điện thoại cho Từ Mập xem qua: “Đây là số điện thoại của Hồ Gia Hân, anh gọi cho cô ấy đi, nói là bạn của tôi”.

“Ừm ừm, được”.

Từ Mập vừa lo sợ vừa lấy điện thoại ra gọi vào số của Hồ Gia Hân, vài giây sau, cuộc gọi đã được kết nối.

“Tôi là Hồ Gia Hân, ai ở đầu dây thế?”

“Xin chào tổng giám đốc Hồ, tôi là bạn của anh Tần, lúc nãy anh Tần có cho tôi số điện thoại, bảo tôi gọi đến...”

“Tôi biết rồi, Từ Mập đúng không, lát nữa phó tổng giám đốc sẽ gọi cho anh để sắp xếp công việc, sau này anh sẽ làm tổng đại lý ở khu vực Đông Bắc, làm cho tốt nhé, tôi sẽ không để anh chịu thiệt đâu”.

Khi nói chuyện với Từ Mập, Hồ Gia Hân như trở thành một con người khác, có tác phong độc đoán của một cấp trêи, uy nghiêm của một người lãnh đạo.

Cho dù là phụ nữ, cũng không có ai dám không tôn trọng.

Từ Mập vui mừng khôn xiết: “Cảm ơn, cảm ơn tổng giám đốc Hồ!”

Sau khi gác máy, Từ Mập đột nhiên trở thành tổng đại lý khu vực Đông Bắc của châu báu Gia Hân.

Thân phận này không hề tầm thường chút nào, lương ít nhất cũng phải một triệu một tháng.

Hơn nữa, khu vực Đông Bắc cũng rất có triển vọng, chắc rằng sau này Từ Mập sẽ còn rất nhiều đất để dụng võ.

“Từ Mập bây giờ đã trở thành giám đốc Từ rồi! Sau này phải giúp đỡ cho bọn tớ nhé!”

“Đúng vậy, sau này có muốn mua trang sức thì cứ tìm đến giám đốc Từ nhỉ?”

“Còn phải nói, châu báu Gia Hân có nằm mơ cũng muốn mua một món, đến lúc đó có món nào rẻ nhớ để lại cho chúng tớ với nha!”

“...”

Các bạn học khác cũng bắt đầu trở nên nhiệt tình, không ai có thể ngờ rằng cóc ghẻ lại một bước trở thành hoàng tử.

Từ Mập này vốn chỉ là một tên rẻ rách, là người đi làm công ăn lương, tuy kinh doanh trang sức nhưng cũng sống lệ thuộc vào người khác mà thôi, cứ như đang đứng trêи bờ vực thất nghiệp vậy.

Không ngờ rằng bỗng chốc lại trở thành tổng đại lý của châu báu Gia Hân ở khu vực Đông Bắc, biến thành một đại gia.

Có rất nhiều cô gái đã bắt đầu liếc mắt đưa tình với cậu ấy rồi.

Còn sắc mặt của Lý Kim Thành lại hết sức khó coi.

Tổng đại lý của châu báu Gia Hân ở khu vực Đông Bắc... chẳng phải là trở thành đại lý cấp trêи của anh ta sao?

Lý Kim Thành vốn là một thương nhân nhỏ liên kết làm ăn với châu báu Gia Hân, dựa vào mối quan hệ của người ta để sống qua ngày, bên trêи cho xuống một ít đồ thì anh ta mới có thể kiếm được tiền.

Một khi tổng đại lý ngừng hợp tác với anh ta để đổi sang một công ty kinh doanh khác, thì xem như toi đời rồi.

Chỉ trong vài phút, mọi thứ đã thay đổi, giống như Lý Kim Thành đang hoán đổi cho Từ Mập vậy.

Sự đối nghịch này thực sự khiến anh ta không thể chấp nhận được.

Nhưng, con người cúi đầu trước tiền tài.

Dù anh ta không muốn nhưng vẫn phải chấp nhận.

Chỉ trong vài phút, Lý Kim Thành đã liên tiếp nhận được tin nhắn.

“Tổng đại lý của khu vực Đông Bắc đã được chọn rồi, họ Từ, có ai quen biết không?”

“Châu báu Gia Hân chưa từng nghe qua người này, là ai thế, người ngoài à? Ai có quan hệ thì tìm hiểu chút đi”.

“Thật là đáng sợ, tổng đại lý này mà có người dưới trướng thì chúng ta coi như thất nghiệp cả đám!”

“...”

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của những người bạn này, trong lòng Lý Kim Thành cũng căng thẳng không kém.

Anh ta biết rằng, một khi bữa ăn này kết thúc thì Từ Mập sẽ loại anh ta ra khỏi danh sách ngay lập tức.

Lúc trước anh ta đã bắt nạt Từ Mập nhiều như vậy, cậu ấy cũng không thể nào lấy ơn trả oán được.

Lý Kim Thành cắn răng đứng dậy, cầm ly bia lên rồi cười nói với Từ Mập.

“Anh Từ, chúc mừng anh đã trở thành tổng đại lý, tôi kính anh một ly!”

Mấy bạn học đều lộ ra vẻ giễu cợt, lật mặt nhanh như vậy, vừa rồi anh ta còn bảo Từ Mập đi láy bia cơ mà.

Bây giờ lại gọi anh Từ rồi sao, xưng hô cũng lịch sự hơn.

Cảnh tượng này cũng drama quá nhỉ, vậy nên bọn họ mới cảm thấy thích thú.

Lý Kim Thành đúng là tự làm tự chịu!

Từ Mập bị bắt nạt lâu như vậy, tất cả đều là do cuộc sống ép buộc, chứ không phải là do cậu ấy tốt tính.

Nhìn thấy Lý Kim Thành khách khí như thế, Từ Mập liền cười khẩy.

“Mời tôi à? Tôi không có đồ uống”.

Lý Kim Thành sững ra một lúc, vội vàng lấy chai bia đưa sang.

“Anh Từ, ở đây”.

Từ Mập cầm lấy chai bia, đột nhiên cười chế nhạo rồi ném mạnh xuống đất.

Xoảng!

Chai bia rơi ngay dưới chân Lý Kim Thành, bắn cả vào người anh ta.

“Có biết là tôi uống lạnh không?”

Sắc mặt Lý Kim Thành trở nên vô cùng khó coi, cắn răng cười vài tiếng.

“Ha ha, vâng, anh Từ, để tôi đi lấy cho anh”.

Nói xong, Lý Kim Thành đi ra ngoài, gọi nhân viên phục vụ mang bia lạnh ra.

Sau khi vào phòng, anh ta liền rót ra ly cho Từ Mập.

Từ Mập hừ lạnh một tiếng, nhấp một ngụm rồi đặt ly bia xuống.

“Cậu có tư cách mời tôi sao?”

Bị ức hϊế͙p͙ nhiều năm như vậy, Từ Mập đã bị lửa giận làm cho phát ách rồi, làm sao có thể cho anh ta thể diện được?

Sắc mặt Lý Kim Thành sầm xuống: “Từ Mập! Đừng có mà vênh váo!”
Bình Luận (0)
Comment