Chương 142
Người dịch PrimeK tohabong
Trở lại đại học Vân Châu.
Trì Linh, anh về rồi đây. "Tô Kiệt gọi điện thoại cho Chúc Trì Linh, trong khoảng thời gian này ở núi Côn Luân, điện thoại di động không có sóng, cũng không liên lạc với Trì Linh.
"Ông xã......" Trong giọng nói của Chúc Trì Linh tất cả đều là ủy khuất cùng tưởng niệm, Tô Kiệt trực tiếp biến mất hai ba mươi ngày, cô thật sự là trà không nhớ cơm không nghĩ, đi học cũng không có tinh thần, trông sao trông trăng, Tô Kiệt rốt cục đã trở lại.
Chúc Trì Linh không kịp trang điểm, liền đi ra, nhìn thấy Tô Kiệt, cũng bất chấp xấu hổ, lập tức xông lên, gắt gao ôm lấy!!!
Ông xã, em cho rằng...... Em cho rằng anh đã xảy ra chuyện gì?... Trong giọng nói của Chúc Trì Linh tràn đầy tiếng khóc nức nở, vốn là tình yêu cuồng nhiệt, hai ba mươi ngày xa nhau quá tra tấn.
Theo anh về Tô gia một chuyến. "Tô Kiệt mở miệng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Chúc Trì Linh.
A? "Chúc Trì Linh hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn Tô Kiệt:" anh...... em….em………em chưa chuẩn bị tinh thần gặp phụ huynh.
Nghĩ gì vậy, không phải em đã gặp mẹ anh rồi sao? Hơn nữa, mẹ anh hiện tại không phải cũng đang ở trường học sao?
Vậy đi Tô gia......
Tô gia hiện tại chỉ còn lại có mấy người hầu và hạ nhân. "Tô Kiệt cười nói:" Anh dẫn em qua, đến phòng ngủ của anh, không ai quấy rầy chúng ta, có chút việc......
Hả? "Sắc mặt Chúc Trì Linh lập tức đỏ bừng.
Đừng suy nghĩ lung tung, không phải vì cái gì, là vì kiểm tra thân thể cho em, điều này rất quan trọng.
Được. "Chúc Trì Linh vẫn không hiểu, nhưng, Tô Kiệt nói cái gì, cô đều rất tin tưởng, chỉ cần có thể cùng anh, đi đâu cũng được, đều ngọt ngào.
Hai người lái xe, đi đến biệt thự Tô gia.
Hắn mang theo Chúc Trì Linh đi tới gian phòng của mình, một phòng ngủ rất nhỏ, rất đơn điệu, cũng rất sạch sẽ.
Ông xã, anh...... Anh vẫn sống ở đây sao? "Chúc Trì Linh kinh ngạc hỏi, ánh mắt lập tức đỏ lên:" Quá khi dễ người!!!
Phòng ngủ này, tổng cộng chỉ có bảy tám mét vuông, tối tăm, quanh năm suốt tháng không có ánh mặt trời chiếu rọi.
Cả căn phòng, ngoại trừ một cái giường, chỉ còn lại một cái bàn đặc biệt nhỏ hẹp, trên bàn đặt một cái đèn bàn cũ nát còn có sách, dưới giường cũng nhét đầy sách.
Trên tường có bốn năm cái đinh, trên đinh treo giá quần áo, còn có vài bộ quần áo trắng.
Chúc Trì Linh trước kia đã biết Tô gia đối với mẹ con Tô Kiệt không tốt, nhưng, khi đó, cô và Tô Kiệt đều không quen biết, ngoại trừ một hôn ước trên danh nghĩa, không có bất cứ quan hệ gì, cô không nghĩ nhiều như vậy...
Nhưng giờ phút này, Tô Kiệt là người cô xác định, trái tim cô đều ở trên người Tô Kiệt, lúc này, nhìn thấy hoàn cảnh sống đáng thương này, cô không khống chế được nổi giận và đau lòng.
Đừng kích động, bác cả tốt của anh còn có anh họ của tôi, đã phải trả giá rồi. "Tô Kiệt cười cười, trả giá gì?! Chết!!!
Sau đó, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chúc Trì Linh: "em ngồi xếp bằng trên giường, tiếp theo, yên tĩnh lại, bình tĩnh lại..."
Chúc Trì Linh làm theo.
Hắn ngồi xếp bằng trước người cô.
Mặt đối mặt.
Hai tay hắn đặt lên cổ tay cô.
"Kế tiếp, ngươi sẽ cảm nhận được một ít khí lưu ấm áp tràn vào trong cơ thể của em, đó là nguyên khí, em không cần sợ hãi, không cần phản kháng." Tô Kiệt lại nói.
Chúc Trì Linh gật đầu.
Nguyên khí tiến vào trong cơ thể Chúc Trì Linh, bắt đầu dò xét.
Đại tông sư tầng 9 của hắn, chất lượng nguyên khí cùng cường độ đều cực kỳ khủng bố.
Nguyên khí theo mạch máu Chúc Trì Linh, từng chút từng chút rõ ràng đi về phía lục phủ ngũ tạng của cô.
Thời gian, chậm rãi trôi qua.
Nửa tiếng sau.
Tô Kiệt thu hồi nguyên khí, có chút mệt mỏi, ánh mắt cũng rất sáng rất sáng......
Trì Linh, em cũng không phải bệnh, thật sự là thể chất đặc thù. "Tô Kiệt ngưng giọng nói, tâm tình vô cùng kích động, kích động đến run nhè nhẹ.
Hả? "Chúc Trì Linh mở mắt, có chút không hiểu.
"Thế gian này, có một số người được trời ưu ái, có được thể chất đặc thù, em chính là một trong số đó, hơn nữa thể chất đặc thù của em, rất mạnh!!!" Tô Kiệt nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp của Chúc Trì Linh, sau đó, cực kỳ trịnh trọng nói: "Nếu như anh không lầm, em là Vô Cấu Thể trong truyền thuyết..."
Vô Cấu? "Chúc Trì Linh chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, càng không rõ.
"Cái gì gọi là Vô Cấu, chính là chỉ Vô Cấu trong cơ thể của em. Khi con người sinh ra, đều sẽ nhiễm phàm trần, về sau, ăn ngũ cốc tạp lương, hô hấp thiên địa, trong cơ thể tự nhiên cũng đều là có tạp chất. Cũng chính bởi vậy, chúng ta trước kia xem võ hiệp trong phim truyền hình, có một loại võ công cực kỳ lợi hại tên là Dịch Cân Kinh, luyện Dịch Cân Kinh, có thể tẩy tủy, đem tạp chất trong cơ thể tẩy trần, chỉ là tẩy ra một phần. Nhưng em biết gì không? Em là Vô Cấu Thể, một tia tạp chất tạp trần đều không có, em ngẫm lại, nếu như em đi theo con đường võ đạo, sẽ lợi hại bao nhiêu???" Tô Kiệt rõ ràng đang khống chế cảm xúc của mình, nhưng khi nói cụ thể về Vô Cấu Thể, vẫn quá kích động.
Vô Cấu Thể a!
Hắn mơ hồ nhìn thấy trong Cổ Chi Trát Ký.
Trong Cổ Chi Trát Ký có ghi lại, thể chất đặc thù cấp thấp nhất chính là linh thể, cũng là thể chất đặc thù có tỉ lệ cao nhất.
Mà cao cấp nhất đặc thù thể chất thì là Vô cấu thể, không rò thể, đạo thể vân vân, cực kỳ hi hữu, giống như toàn bộ Địa Cầu, vạn năm khó được một người...
Chúc Trì Linh...... Lại......
Vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Có loại cảm giác mộng đẹp chiếu vào hiện thực.
Như mộng như ảo.