Yến Từ Quy - Cửu Thập Lục

Chương 186

Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 186: Đúng là nông cạn

Lưu Tấn đưa tay chạm lên cổ.

Vừa rồi ho dữ quá, đến thở cũng không thoải mái.

Thấy lão quản gia đứng bên cạnh đầy lo lắng, Lưu Tấn phất tay: "Ngươi ra ngoài đi."

Lão quản gia ngần ngừ, không động đậy.

Lưu Tấn lạnh mặt, giọng khàn khàn: "Ta mệt rồi, muốn ngủ thêm, ngươi ra ngoài đi"

Nói xong, hắn cũng chẳng bận tâm lão quản gia phản ứng thế nào, bước đến giường, tự mình cởi áo ngoài, đá giày, lật người vào chăn nằm xuống.

Quay lưng lại, trùm chăn gần kín đầu.

Hắn không muốn thấy mặt lão quản gia chút nào.

Quan tâm được mấy phần? Lưu Tấn không biết rõ.

Nhưng mà thương hại thì nhiều.

Hắn cần ai thương hại sao?

Không, tại sao lại phải có người thương hại hắn chứ?

Từ Giản được ban hôn thì liên quan gì đến Lưu Tấn? Chẳng lẽ hắn không định được hôn sự? Người hắn sắp cưới chẳng phải là tiểu thư Bá phủ sao?

Từ Giản là Quốc công, cưới tiểu thư Bá phủ cũng chẳng có gì lạ.

Nói đúng hơn là vốn phải như thế.

Còn Lưu Tấn hắn, chỉ là con nhà quan, cưới được tiểu thư Bá phủ mới là tài giỏi.

Đúng vậy.

Chính là như thế!

Ở giữa phòng, lão quản gia thấy Lưu Tấn nằm im, không nói gì, bèn bước ra ngoài, khép cửa lại.

Nghĩ đến dáng vẻ ngơ ngác của công tử lúc trước, lão quản gia cảm thấy vô cùng xót xa.

Nếu đặt mình vào vị trí của công tử, gặp phải tình huống như vậy, chắc chắn chẳng dễ chịu chút nào.

Nhưng người ngoài lại khó lòng an ủi.

Ôi!

Gió lạnh thổi tới, lão quản gia xoa tay, đợi khi lão gia về, vẫn nên nhờ lão gia khuyên công tử...

Bên trong, Lưu Tấn nghe tiếng đóng cửa, bèn kéo chăn xuống, để lộ cái đầu đang bức bối, bật người ngồi dậy.

Tiếng cười như vẫn còn vang bên tai, cười đến nhức cả lòng.

Không cần những sự thương hại vô duyên là một chuyện, còn chuyện Từ Giản sao lại được ban hôn với quận chúa Ninh An lại là chuyện khác.

Hôm đó rời khỏi cung Từ Ninh, rõ ràng hắn thấy Từ Giản đi vào cùng Thánh Thượng.

Vị quận chúa đó mặt lạnh mày nhăn đối với hắn, chẳng lẽ lại dịu dàng đối với Từ Giản?

Chỉ vì Từ Giản không nói như vịt kêu?

Hừ, quận chúa cái gì chứ, đúng là nông cạn.


Từ Giản cũng vậy, bình thường chẳng coi trọng cách làm của phụ thân, chính hắn chẳng phải cũng chỉ chọn con cưng của Thánh Thượng và Hoàng Thái Hậu sao?

Thế gian có ngàn vạn con đường, chọn một đường đi thuận lợi, nhanh chóng, thì có gì sai?

Đáng ghét nhất chính là kiểu người như Từ Giản, tự mình làm, lại chẳng chấp nhận người khác làm.

Lưu Tấn oán thán trong lòng một hồi, cảm xúc lên xuống, cuối cùng tự thuyết phục được mình, trong lòng lập tức thấy thoải mái hơn.

"Quản gia!" Hắn gọi lớn: "Quản gia!"

Lão quản gia đang đứng canh bên ngoài, nghe Lưu Tấn gọi bèn vội đẩy cửa vào.

Lưu Tấn chỉ vào ông: "Ngươi đi qua phủ Phụ Quốc công một chuyến, ta chưa từng thấy cảnh ban hôn của hoàng gia, ngươi xem xong về kể lại cho ta."

Quản gia cười gượng: "Công tử, tiểu nhân sao vào được phủ Quốc công..."

"Ơ kìa!" Lưu Tấn chỉ vào một chiếc rương trên giá: "Mang tặng Từ Giản, nói là quà mừng của ta."

Mang lễ đến cửa, phủ Quốc công nào có thể đuổi người?

Quản gia không từ chối được Lưu Tấn, đành cầm chiếc rương. Mở ra nhìn, bên trong là một chiếc nghiên mực, hẳn là Lưu Tấn mang từ An Lộc Thư Viện về, cũng không phải là món không thể tặng.

Quản gia đi ra.

Sợ người mang lễ đi, thái độ không tốt gây hỏng việc, lại sợ sau khi mình đi công tử gây chuyện, đến khi lão gia về thì khổ thân, quản gia nghĩ tới nghĩ lui, bèn tìm thêm hai tiểu đồng đáng tin, bảo họ canh gác trước sau, còn mình thì sửa soạn rồi vội vàng đi đến phủ Quốc công.

Lưu phủ và phủ Quốc công cách nhau không xa.

Nếu đi xuyên qua hẻm nhỏ, còn gần hơn so với đi đường lớn.

Chỉ là quản gia xuất phát hơi trễ, lúc ông đến cổng phủ Quốc công, đoàn rước thánh chỉ đã vào trong từ lâu.

Bá tánh vẫn tụ tập đông, bàn tán rôm rả.

"Người xuống từ kiệu là thái giám phải không?"

"Im ngay! Ngứa đầu à? Cả gan nói vậy! Người ta là tổng quản nội thị, nhìn dáng vẻ là biết là người được Thánh Thượng sủng ái. Ngươi là cái thá gì, có khí chất như người ta không?"

"Nhìn cái áo, cái mũ, đôi giày kia, cả bộ y phục của ông ấy đủ cho vợ ngươi tiêu cả năm trời."

"Sao không mở rương ra, ta còn chẳng thấy bên trong có gì."

Quản gia căng tai nghe.

Bỗng nhiên, từ trong phủ Quốc công có hai quản gia tóc bạc bước ra, phía sau còn có mấy tiểu đồng, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

"Thưa bà con hàng xóm." quản gia cười tươi cúi chào: "Hôm nay phủ Quốc công có tin vui, Quốc công gia chuẩn bị chút tiền mừng, mời bà con cùng chung vui."

Người đến hóng chuyện, đương nhiên mong chờ điều này.

Tiền mừng không nhiều, nhưng dù sao vẫn có, nếu có thêm ít kẹo mừng mang về dỗ trẻ con thì càng tốt.

Phủ Phụ Quốc công trông giàu có, ra tay chắc chắn không keo kiệt.

Hơn nữa, hôm nay là ban hôn, đợi đến khi hai nhà làm lễ nhỏ, hành đại lễ, chắc chắn sẽ còn có nữa.

Dân chúng hò reo, chen chúc nhau tiến lên.

Quản gia Lưu phủ dần bị đẩy về phía trước.

Trong lúc mơ màng, nghe tiểu đồng kêu lên: "Cùng vui, cùng vui!" bèn đưa tay ra theo phản xạ.

Một nắm đồng tiền rơi xuống lòng bàn tay.

Đào quản gia lúc này mới hoàn hồn, nhìn đống tiền suýt cầm không hết, trong lòng thở dài một tiếng.

So với hôm phủ công tử làm lễ nhỏ với tiểu thư Trịnh, tiền chia cho dân chúng đến góp vui nhiều quá rồi.

Phủ Quốc công mỗi người một nắm.

Lưu gia là rải lên trời, ai nhặt được thì lấy.

Nhớ đến lễ vật phải tặng, Đào quản gia vội chen ra một bên, tìm quản gia để nói chuyện.

"Từ thúc." ông tiến tới, nở nụ cười: "Ta đến chúc mừng Quốc công gia."

Từ Bá là người làm lâu năm của phủ Quốc công.

Khi trẻ từng theo Từ Mãng ra trận, lập công lớn, được ban họ Từ, khi già làm quản gia trong phủ, mọi việc từ trên xuống dưới đều được ông thu xếp đâu ra đấy.

Tham Thần và Huyền Túc ngày ngày theo Từ Giản, trong phủ đều giao cho Từ Bá, người này rất được tin tưởng.

Từ Bá nhận ra Đào quản gia.

Ông cũng có chút suy nghĩ về nhà họ Lưu, bình thường qua lại rất chú ý, nhưng người ta đến mừng cũng không tiện ra mặt khó chịu.

"Lưu Phủ có lòng rồi, ta sẽ báo lại với Quốc công gia." Từ Bá khách khí trả lời.

Thấy sắp bị từ chối, Đào quản gia đành lấy rương ra: "Có lễ vật muốn trình tận tay Quốc công gia."

Từ Bá thấy ông cố chấp, bèn nói: "Công Công vừa vào truyền chỉ, vẫn còn đang nói chuyện với Quốc công gia, không tiện đâu, ông cũng làm quản gia bao năm rồi, thông cảm chút đi."

Đào quản gia cười khổ.

Ông rất muốn thông cảm, nhưng công tử nhà ông nào có thông cảm cho ông.

"Vậy ta đợi thêm chút nữa." Đào quản gia nói: "Đồ chưa trao tận tay cho Quốc công gia, ta làm sao về báo lại với công tử được chứ?"

Vừa dứt lời, đột nhiên giọng Từ Giản vang ra từ bên trong.

Công Công chuẩn bị rời đi, hắn tiễn ra ngoài, vừa lúc nghe được câu nói này, bèn nói: "Vậy thì vào đi."

Hắn muốn xem thử, Lưu Tấn tặng gì. 
Bình Luận (0)
Comment