Yến Từ Quy
Tác giả: Cửu Thập Lục
Quá khứ chậm rãi
Chương 187: Văn phòng phẩm đều lãng phí
Tào Công Công cười tươi rói.
Chiếu chỉ này, đọc mà lòng đầy phấn khởi.
Mỗi câu mỗi chữ trên chiếu chỉ, ông đã đọc qua trước đó, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến niềm vui khi những lời ấy phát ra từ miệng mình.
Lời hay thì ai mà chẳng thích nghe, ai mà chẳng muốn nói?
Đó là loại cảm xúc vui vẻ chẳng gì có thể mua được.
Dĩ nhiên, phong bì đỏ từ Phụ Quốc công cũng đủ nặng.
Chỉ có một điều khiến Tào Công Công tiếc nuối, lúc tuyên chỉ, chỉ có mỗi Phụ Quốc công quỳ nghe chiếu.
Chủ thì là chủ, nhưng có phần lạnh lẽo quá.
Nhưng đợi Quốc công gia cưới quận chúa, vài năm sau con cháu đầy đàn, người trong phủ dần đông lên, cảnh lạnh lẽo này rồi sẽ qua.
Ngày tháng đang dần tốt đẹp lên.
Tào Công Công truyền không ít lời dặn dò và quan tâm từ Thánh Thượng, rồi mới cáo từ ra về, không ngờ lại gặp quản gia Lưu gia mang lễ đến mừng.
Không để lộ biểu cảm gì, ánh mắt Tào Công Công lướt qua chiếc rương trong tay đối phương.
Lễ không nhất thiết phải lớn, cũng không cần đắt, lễ mọn tình sâu.
Nhưng nhìn qua cái rương này...
Có phần đơn sơ, thậm chí chẳng phải màu đỏ.
Có tình, nhưng chắc chẳng bao nhiêu.
Nói sao nhỉ, Lưu đại nhân trong nha môn làm việc khá chu toàn, chẳng đến nỗi lễ nghi như thế này lại không chú trọng, nghĩ lại quản gia kia bảo là "công tử" gửi, Tào Công Công bèn hiểu ra.
Vị công tử Lưu gia kia, làm việc đúng là không chu đáo.
Rõ ràng chỉ nhỏ hơn Phụ Quốc công một tuổi...
Quả nhiên, cách đối nhân xử thế vẫn cần rèn giũa.
Hoặc là con nhà nghèo sớm trưởng thành, hoặc như Phụ Quốc công, sớm ra trận giết giặc, kế thừa tước vị, nghe chính sự triều đình.
Chẳng cần biết là nghe để vui hay không, nói chung vẫn hơn cái kiểu học sinh chỉ biết vùi đầu đọc sách trong thư viện.
Mà Lưu công tử cũng chẳng học hành ra sao.
Nghĩ đến đây, Tào Công Công lại nhìn Từ Giản một cái.
Bảo sao Từ Giản có thể khiến Hoàng Thái Hậu gật đầu, quận chúa hài lòng, sự già dặn và chu toàn này, trong đám công tử quý tộc cùng tuổi ở kinh thành, đúng là chỉ có một.
"Tạp gia phải về cung báo cáo." Tào Công Công chắp tay với Từ Giản: "Quốc công gia không cần tiễn."
Từ Giản bước thêm vài bước, cho đến khi Tào Công Công lên kiệu, mới quay sang nhìn Đào quản gia.
Đào quản gia cúi chào, nói: "Tiểu nhân đến chúc mừng Quốc công gia."
Từ Giản liếc nhìn ông ta một lúc lâu rồi nói: "Cực nhọc cho ông rồi."
Nụ cười trên mặt Đào quản gia cứng lại, lộ vẻ lúng túng.
Thành thật mà nói, ông vẫn thật lòng vui mừng cho Phụ Quốc công.
Nhưng ông là quản gia Lưu gia, lại là quản gia được Lưu đại nhân tín nhiệm.
Người ngoài có thể không biết tính khí của Lưu đại nhân và Lưu công tử, nhưng Đào quản gia thì hiểu rõ.
Trước, phải làm theo lời Lưu đại nhân dặn, sau, phải giữ ổn thỏa phu nhân, một chữ không hợp ý phu nhân cũng không được để lọt đến tai bà.
Thậm chí, như chuyện Lưu Tấn giả bệnh trước đó, đừng nói là phu nhân, ngay cả các tiểu đồng, người làm khác trong phủ cũng phải giấu kín.
Cực khổ không?
Cũng có chút cực.
Những lời giữ trong lòng, chẳng có chỗ nào để nói, cũng không dám nói.
Nghe ra lời Từ Giản có ẩn ý, Đào quản gia chỉ có thể giả vờ không hiểu, thuận theo mà trả lời: "Tiểu nhân chỉ chạy vặt thôi, nào dám nhận hai chữ cực khổ."
Từ Giản giơ tay.
Đào quản gia đưa rương tới: "Công tử bảo tiểu nhân mang đến."
Từ Giản mở ra.
Thấy bên trong là một nghiên mực, hắn không khỏi nhướn mày.
Dù đã đoán rằng lễ này chỉ là cái cớ, tám phần là Lưu Tấn không chịu nổi mà lại không thể ra ngoài, nên bảo Đào quản gia đến dò xét, nhưng khi nhìn thấy nghiên mực, Từ Giản vẫn cười.
Lưu Tấn đúng là thú vị.
Thứ này, chắc là tùy tiện chỉ vào đâu lấy đấy.
"Hắn đúng là biết tặng quà." Từ Giản nói.
Đào quản gia nghe vậy ngẩn người, theo bản năng cảm thấy câu này chẳng có gì tốt đẹp.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Từ Giản là: "Cái đầu đó của hắn, văn phòng tứ bảo cũng là lãng phí."
Đào quản gia chỉ biết cười khổ.
Câu này làm sao mà tiếp lời được?
Hoàn toàn không dám nói gì thêm.
Càng không biết sau này về phải tâu thế nào.
Từ Giản quay đầu, gọi Từ Bá, nhỏ giọng dặn vài câu.
Từ Bá nghe xong, dở khóc dở cười, cũng không khuyên Từ Giản, chỉ lắc đầu cầm chìa khóa đi tìm đồ.
Sau đó, Từ Giản mới nói với Đào quản gia: "Đợi một chút, có thứ muốn gửi ngươi mang về."
Đào quản gia vội trả lời, lại đứng đó nhìn Từ Giản quay vào phủ.
Lễ tới, lễ đi, đây là chuyện bình thường.
Chỉ có điều sắc mặt Từ quản gia khó coi làm Đào quản gia không yên tâm, cũng chẳng biết Quốc công gia định gửi lại thứ gì...
Đợi một lúc, Từ Bá quay lại, trên tay cầm mấy cuốn sách.
Đào quản gia hai tay nhận lấy.
Bìa sách sạch sẽ, không biết dùng để làm gì, mở ra xem...
Đào quản gia suýt nghẹn thở.
Ông đã hiểu vì sao Từ quản gia có vẻ mặt "khó nói" như vậy.
Không trách ông nghĩ nhiều, Từ Bá cũng biết rõ Quốc công gia cố ý.
Nhưng là quản gia lâu năm, Từ Bá biết chủ ý của chủ nhà, vẫn phải giữ mặt mũi cho chủ nhà một chút: "Sao? Ngươi nghĩ là cho ai? Thứ này cũng chỉ trẻ con mới dùng được."
Đào quản gia cảm ơn không ngớt.
Ông chẳng màng phân tích Quốc công gia có ý gì, nói chung không bắt ông mang sách về giao cho công tử, đó là đại ân rồi.
Đào quản gia ngàn lần cảm ơn rồi rời đi.
Về đến Lưu phủ, cất kỹ sách vào một chỗ, ông mới đến gặp Lưu Tấn.
"Là Tào Công Công đến tuyên chỉ, tiểu nhân đi có đụng phải."
"Lễ mừng đã giao tận tay Quốc công gia, ngài ấy nhận rồi."
"Dân chúng vây quanh đông lắm, còn được chia tiền mừng."
Chọn lựa kỹ lưỡng, Đào quản gia chỉ nói những điều có thể nói.
Còn chuyện phủ Quốc công phát tiền hào phóng, phản ứng của Quốc công gia khi thấy nghiên mực, và việc tặng lại sách vỡ lòng, ông không dám hé nửa lời.
May mắn, Lưu Tấn cũng không hỏi kỹ.
Nghe xong, hắn lại nằm uể oải trên giường.
Phía bên kia, trong phủ Thành Ý Bá, Tiểu Dư Công Công ngồi ở phòng khác, ung dung uống trà.
Nhà họ Lâm đông người, các nữ quyến cần thời gian trang điểm, cũng phải đợi Thành Ý Bá từ nha môn về cho đủ người rồi mới tuyên chỉ.
Đợi sau khi mọi việc đã sẵn sàng, ông mới theo quản gia tiến vào.
Người nhà họ Lâm đứng theo thứ tự, trước sau đều tươi cười, ngay cả gương mặt Thành Ý Bá cũng mang vài phần vui vẻ.
Nụ cười lây lan, Tiểu Dư Công Công cũng mỉm cười theo.