Yến Từ Quy
Tác giả: Cửu Thập Lục
Quá khứ chậm rãi
Chương 188: Vui vẻ đón chiếu chỉ
Tiểu Dư Công Công đọc xong chiếu chỉ, rồi trao cho Lâm Vân Yên.
"Chúc mừng Quận chúa." ông ta mỉm cười nói, rồi kể sáng nay phu nhân An Dật Bá đã gặp Hoàng Thái Hậu, từng lời đều là niềm vui.
Lâm Vân Yên nghe đến Hoàng Thái Hậu từ sáng đã không ngừng nở nụ cười, cũng thấy lòng tràn ngập niềm vui.
"Mai vào cung tạ ơn, chắc chắn Thái Hậu sẽ càng thêm vui mừng."
Lâm Vân Yên mỉm cười.
Lâm Dư mời Tiểu Dư Công Công ngồi lại sảnh hoa uống trà.
Lâm Dư, Lâm Dật mỗi người dẫn con trai ra ngoài, đi cảm tạ láng giềng.
"Chuẩn bị thêm đồng tiền, còn kẹo nữa chứ?"
"Lát nữa chia thì phải rộng tay một chút, đã vốc là phải vốc đầy."
"Đúng thế, tiết kiệm chút này cũng chẳng làm nên chuyện gì, tiền mừng phải cho đủ."
Trần Thị chỉ huy người làm ghi chép và sắp xếp quà thưởng.
Lâm Vân Phương không ngồi yên, kéo Lâm Vân Yên và Lâm Vân Tĩnh cùng xem từng món.
"Đôi ngọc Như Ý này lớn thật! Lúc đưa sính lễ, nhất định phải để nó ở hàng đầu!"
"Bình cắm hoa này đẹp ghê, sứ trắng mịn màng trong suốt, cắm vài nhành mai đỏ sẽ rất hợp với thời tiết này, nhị tỷ mang về vườn Bảo An đi."
"Tấm lụa này sờ thật thích, họa tiết cũng đẹp, chỉ tiếc màu không hợp thời!"
Trần Thị đang chỉ huy các ma ma làm việc, nhưng từng câu của Lâm Vân Phương đều lọt vào tai bà.
"Con giỏi thật, ta còn chưa đếm xong, con đã chia ra hết xem dùng thế nào rồi." Trần Thị cười trách yêu, quay sang Lâm Vân Yên nói: "Đừng chỉ nghe lời Vân Phương, tam thẩm cũng cho con lời khuyên, màu lụa này không hợp thời, may áo thì tiếc lắm, nhưng may vỏ chăn thì lại rất hợp."
Trong hòm của con gái xuất giá thì thứ gì cũng đều có yêu cầu nhất định, của cải quý giá đều ở đáy hòm.
Chăn, rèm, gối lớn gối nhỏ, nhà giàu thì nhiều bộ và tinh xảo hơn, nhà nghèo thì ít và đơn sơ hơn.
Con gái của Bá phủ, của hồi môn không thể ít.
Lâm Vân Yên lại là Quận chúa, thiếu gì những đồ dùng hàng ngày chứ?
Nhưng những món đồ này, xưa nay đều là tình cảm của bậc trưởng bối dành cho con gái khi gả đi, là kỳ vọng cho cuộc sống tương lai, không thể thiếu được.
Trần Thị là người làm chủ trong nhà, rất xem trọng những quy tắc này.
"Quận chúa yên tâm, chăn của nhà mình vừa đẹp vừa ấm, lại không nặng."
Lâm Vân Yên nghe vậy, cười rạng rỡ: "Sao con lại không yên tâm chứ, con tin tưởng tam thẩm nhất mà."
Trần Thị là người phụ nữ đảm đang.
Trước đây khi nhà họ Lâm lụi bại, những ngày tháng khó khăn như thế, Trần Thị giật gấu vá vai, nghĩ cách từng ngày, cũng đều vượt qua.
Bây giờ, gia đình đã sung túc, kho đầy gạo, tất cả tài năng của thím ba đều có đất dụng võ.
Tiểu Đoạn Thị đứng bên, nghe mọi người nói chuyện rôm rả, mắt cũng cong thành một nụ cười.
Hoàng Thị và Viên Thị, hai con dâu đứng bên, ghé đầu thì thầm.
Nói được một lúc, đột nhiên thấy nụ cười của Tiểu Đoạn Thị mang theo chút buồn bã, Hoàng Thị bèn nhìn qua Viên Thị.
Viên Thị thấy vậy, thầm thở dài.
Chắc chắn lão phu nhân đang cảm khái.
Người già mà, thấy chuyện trước mắt, lại nhớ đến những gì đã trải qua, đó chuyện thường gặp.
Hai người thương lượng với nhau, rồi bước lên, mỗi người khoác lấy một cánh tay của Tiểu Đoạn Thị.
"Ngoài trời lạnh quá, chúng con đỡ người về Viện Tải Thọ nhé."
"Có gì trong lòng cứ nói với chúng con, mấy đứa cháu thì cứ để chúng nó tự vui đi."
Tiểu Đoạn Thị nghe hai người nói thì lòng nhẹ bớt, bất giác bật cười.
Bà cũng không muốn những cảm xúc "hoài niệm" của mình khiến các cháu gái lo lắng, bèn đi theo hai con dâu về.
Vừa đi, bà vừa lẩm bẩm.
"Ta vừa nghĩ, phủ này đã lâu lắm rồi mới có ngày vui vẻ đón chiếu chỉ như hôm nay." Lần trước là Lâm Dư kế vị.
Kế vị là chuyện vui, nhưng sau đó là cái chết của lão Bá gia Lâm Khuê.
Trước đó nữa là lần Lâm Vân Yên được phong làm Quận chúa.
Nhận phong hiệu là vinh quang, nhưng sau vinh quang ấy là cái chết của Thẩm Uẩn.
Làm sao có thể thực sự vui vẻ được?
Chỉ có lần này là hoàn toàn khác.
Thánh Thượng ban hôn, ban cho người mà Vân Yên tự nguyện, không có chút uất ức hay lo âu nào, là chiếu chỉ mà cả nhà có thể thoải mái vui mừng.
Tiểu Đoạn Thị làm sao không cảm khái cho được?
Khóe môi Viên Thị cong lên, ánh mắt lấp lánh: "Người đã cảm khái rồi sao? Mới đến đây thôi mà. Các cháu lớn rồi, sau này ai cũng sẽ định thân, đón về, tiễn đi, chuyện vui nối tiếp chuyện vui, không ngừng được đâu. Tuy rằng chưa chắc lúc nào cũng có chiếu chỉ, nhưng chắc chắn đều là chuyện mừng. Vài ba năm nữa, lại thêm thế hệ sau, tứ đại đồng đường, lúc ấy người đừng có rơi "hạt đậu bạc" nhé, không lại để con cháu chê cười."
Tiểu Đoạn Thị nghe mấy câu đầu còn thấy lòng phấn chấn, nhưng khi nghe đến "hạt đậu bạc", lại vừa buồn cười vừa bực mình.
Bà lão như bà, sao lại thành đứa trẻ con rồi?
Nước mắt bà già sao lại gọi là "hạt đậu bạc" chứ?
Hoàng Thị nghe cũng bật cười, vội nói với Tiểu Đoạn Thị: "Người không nghe ra ý của tứ đệ muội sao? Muội ấy muốn xin người mấy nén bạc, hôm nay người phải thưởng nhiều cho muội ấy, để muội ấy khỏi nói nữa."
Viên Thị vui vẻ trả lời: "Không giấu được nhị tẩu rồi, muội chỉ muốn hưởng chút may mắn của Vân Yên thôi."
Người câu trước kẻ câu sau, Tiểu Đoạn Thị làm gì còn tâm trí mà cảm khái nữa chứ?
Về đến Viện Tải Thọ, bà khoát tay, không chỉ những người hầu trong viện, mà cả Bá phủ cũng đều có phần thưởng.
Khi Lâm Vân Yên và hai chị em cùng nhau cười nói bước vào viện, thấy từng đợt người vẫn còn đang ở trong để tạ ơn.
Phủ Thành Ý Bá, bên trong vui vẻ, bên ngoài rộn ràng.
Tiền mừng đã chia, kẹo cũng phát không ít.
Chờ khi dân chúng tản đi, Lâm Dư tiễn Tiểu Dư Công Công rồi cùng hai em trai đến cảm tạ từng Bá phủ, Hầu phủ xung quanh.
Hôm sau.
Vừa bước vào triều phòng, Lâm Dư đã bị một đám quan viên vây quanh chúc mừng.
Lâm Dư trả lời từng người một, rồi nhìn quanh, thấy An Dật Bá đang ngồi bên cạnh, bèn bước tới nói: "Ngài vất vả rồi."
"Ta vừa vào đây, ai cũng hỏi sao ta kín miệng thế, chẳng để lộ chút tin tức gì." An Dật Bá hừ nhẹ: "Chuyện Thánh Thượng giao phó, ta có thể làm người nhiều chuyện sao? Bàn chuyện hôn sự, nếu cuối cùng không thành, bát tự không hợp, định không được, trường hợp ấy cũng không phải là chưa từng xảy ra. Ta nói lung tung khắp nơi, sao mà hợp lý được? May mắn lần này đúng là trời sinh một đôi, ta không phụ lòng Thánh Thượng tin tưởng."
An Dật Bá đã nói thế, thì tất nhiên sẽ có người phụ họa.
Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, hôn sự mà Thánh Thượng muốn, bát tự làm sao mà không hợp được chứ.
An Dật Bá kín miệng, nên được Thánh Thượng tin cậy.
Rèm vén lên, Từ Giản từ bên ngoài bước vào.
Trong tiếng chúc mừng vang lên, hắn cúi chào Thành Ý Bá và An Dật Bá.
An Dật Bá vỗ vai Từ Giản, khuôn mặt đen mà rạng rỡ, ngập tràn niềm vui.
Thành Ý Bá thì thầm với Từ Giản mấy câu, hắn chăm chú nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Nhìn cảnh này giống như chú rể trẻ và hai người cha của mình rất đỗi hòa hợp.
Không ít người nhìn thấy, cũng nghĩ như vậy, bèn không kìm được mà quay đầu, nhìn sang cha ruột thực sự của hắn.
Lưu đại nhân với khuôn mặt nho nhã, chẳng lộ chút cảm xúc nào, chỉ đứng ở phía bên kia, trông thật lạc lõng giữa những người khác.