Yến Từ Quy - Cửu Thập Lục

Chương 189

Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 189: Lòng thương của Ninh An

Mắt Lưu Tĩnh hơi cụp xuống.

Cảm xúc thế nào ư? Chính hắn rõ nhất, cổ họng nghẹn đắng.

Nhưng hắn không thể để lộ ra, chỉ có thể giữ mọi thứ bình thường.

Hôm qua từ nha môn trở về phủ, thấy Lưu Tấn nằm yên tĩnh trên giường, Lưu Tĩnh ngạc nhiên vì sự ngoan ngoãn của con, nghe Đào quản gia nói mới biết chuyện mang tặng nghiên mực.

Nghiên mực là món quà khá phù hợp.

Từ trẻ con mới học chữ đến người tóc bạc, bất kể nam nữ, chỉ cần biết đọc, biết viết, thì tặng nghiên mực không bao giờ sai.

Chỉ là món quà ấy lại hơi đơn sơ.

Đào quản gia cũng tự trách: "Lúc đó vội quá, công tử giục gấp, sợ trễ nên ta chạy ngay đến phủ Quốc Công, không để ý gì khác. Về rồi mới nghĩ, đáng lẽ nên đổi cái rương tinh xảo hơn, gói thêm lớp vải đỏ."

Lưu Tĩnh nghe mà cau mày: "Mấy lễ nghi cơ bản này, Tấn Nhi không có kinh nghiệm nên quên là phải, nhưng ngươi là người lớn, sao lại quên mất được chứ?"

Quy tắc giao thiệp vốn là như thế.

Dù hắn nghĩ gì về Từ Giản, nhưng đã làm thì cũng phải làm cho đẹp.

Đồ đã mang đi, sao có thể thiếu vẻ bề ngoài bắt mắt chứ?

Ai chẳng thích những thứ đẹp mắt?

Nhìn đồ đầu tiên là nhìn vỏ, nhìn người trước nhìn mặt, vốn là thế.

Tất nhiên, với mối quan hệ giữa Từ Giản và cha con họ, dù Lưu Tấn có tặng rương vàng rương bạc thì Từ Giản cũng chẳng mảy may.

Nhưng không may là lúc tặng quà, Tào Công Công cũng có mặt.

Tào Công Công là ai chứ, người tinh tường như thế, nhìn cái rương đơn giản ấy, chẳng lẽ lại không có suy nghĩ gì?

Về đến trước mặt Hoàng thượng, ông ta chưa chắc đã mang chuyện này ra bẩm báo, nhưng sau này lỡ có chuyện, nhắc lại thì việc nhỏ có thể thành chuyện lớn.

Tình huống như thế, Lưu Tĩnh đã thấy nhiều trên quan trường.

Nhìn Lưu Tấn với dáng vẻ uể oải, Lưu Tĩnh không vào dạy dỗ nhiều, sợ càng nói càng phản tác dụng, chỉ quay vào hậu viện.

Từ Miểu thì rất vui mừng.

Bản tính nàng là thế.

Những thứ người ta thấy như tước hiệu Quận chúa, sự yêu quý của Hoàng Thái Hậu, với nàng đều xếp sau cùng.

"Nghe nói tính tình tốt lắm, dù được nuông chiều từ nhỏ nhưng không hề có chút kiêu căng nào."

"Người lại xinh đẹp, ấn tượng của ta là năm ngoái từng gặp nàng ở một tiệm nào đó, ta còn hỏi ma ma 'Cô nương nhà nào mà đáng mến thế', họ bảo đó là Quận chúa Ninh An."

"Dung mạo đẹp, tính tình tốt, A Giản nhất định cũng thích một cô nương như thế."

"A Giản sau này có người bên cạnh chăm sóc, đúng là chuyện tốt."

"Ta đã chọn quà cả chiều, định ngày mai mang sang phủ Quốc Công, lão gia xem giúp ta."

Lưu Tĩnh giúp nàng chọn lại, dặn dò mang đi cho thật chu đáo, nhưng hắn cũng nghi ngờ liệu nàng có nghe không.

Dù sao thì trong mắt Từ Miểu, nàng chỉ mang chút quà về nhà mẹ đẻ thôi, cần gì phải rình rang?

Bởi vì Lưu Tấn không vui, Từ Miểu cũng có suy nghĩ của riêng mình trong những chuyện này. Lưu Tĩnh nghĩ về những điều đã xảy ra suốt cả ngày, cả đêm trằn trọc không yên giấc.


Sáng sớm thức dậy, soi gương chỉnh trang, quầng thâm dưới mắt còn đáng sợ hơn cả lúc hắn giả vờ ốm.

Không còn cách nào, hắn đành lấy chút phấn dưỡng da của Từ Miểu để che đi.

Cũng may da hắn trắng, dặm chút phấn cũng không lộ.

Nếu mà đen như An Dật Bá...

Lưu Tĩnh nghĩ vậy, liếc nhìn An Dật Bá, rồi thu lại tầm mắt.

Không nhìn thì lòng sẽ yên.

Lúc gió ngược thì phải cúi đầu, đừng phô trương, như thế mới đi xa được.

Lúc này nếu tới gần, hắn chỉ chuốc lấy bẽ bàng.

Hết buổi chầu sáng, Từ Giản vào Ngự Thư Phòng tạ ơn.

Thánh Thượng thay triều phục, tinh thần rất phấn chấn.

Hôm qua Tiểu Dư Công Công về cung, cũng đến bẩm báo tình hình Thành Ý Bá nhận chỉ, thêm cả những điều Tào Công Công kể ở phủ Quốc Công, làm Hoàng thượng càng thêm vui.

Phủ Quốc Công lạnh lẽo?

Không sao.

Phủ Thành Ý Bá thì rôm rả biết bao, con gái của gia đình đông con nhiều phúc, gả vào phủ Quốc Công chẳng phải sẽ mang cả không khí ấm áp đến đó sao?

Ngài là Thánh Thượng, ban hôn thế này, giữ cân bằng thế này thật là tinh tế, khéo léo vô cùng.

Tâm trạng tốt, nên ngủ cũng ngon.

Hôm nay nhìn ai Hoàng thượng cũng thấy thuận mắt.

Đợi Từ Giản hành lễ tạ ơn, ngài còn nói: "Lát nữa trẫm đi cùng ngươi sang Từ Ninh Cung, để Ninh An cũng lạy trẫm một cái."

Đang nói thì Lý Thiệu bước vào.

Lý Thiệu thấy Từ Giản ở đó, bèn hỏi Thánh Thượng: "Người ban hôn cho hắn, sao lại không ban cho con?"

Từ Giản nhìn Lý Thiệu một cái.

Nghe ra được, lời này của Lý Thiệu chỉ là buột miệng nói ra, chẳng suy nghĩ, cũng chẳng đặt nặng, chỉ thuận miệng nói thôi, không mang chút cảm xúc dư thừa nào.

Thánh Thượng cũng hiểu rõ, cười trách: "Lại nói bậy"

Từ Giản là thần tử, hôn sự dễ định.

Thiệu Nhi lại là Thái tử, chính phi sau này phải làm mẫu nghi thiên hạ, đâu thể dễ dàng định được.

Dù muốn chỉ định lương đệ, lương viên, thì cũng phải cân nhắc nhiều.

Bên ngoài, nội thị vào bẩm, nói Quận chúa đã đến Từ Ninh Cung.

Thánh Thượng bèn đứng dậy ra khỏi Ngự Thư Phòng.

Ở bên kia, Lâm Vân Yên mỉm cười bước vào tẩm điện ấm áp.

Hoàng Thái Hậu đang tựa người ngồi, thấy nàng đến, không nhịn được mỉm cười: "Đang nhắc tới con đây."

Lâm Vân Yên bước tới, thấy Vương ma ma chỉ cười mà không có ý chuẩn bị gì, bèn nói: "Nhắc con đến mà sao lại không trải đệm mềm? Chẳng lẽ hôm nay muốn con quỳ lên gạch sao?"

"Ai nỡ chứ?" Hoàng Thái Hậu mỉm cười kéo nàng ngồi xuống: "Đợi Từ Giản tới rồi hẵng hành lễ, chẳng lẽ bắt con quỳ hai lần sao?"

Ngự giá đến rất nhanh.

Lâm Vân Yên đứng dậy ra ngoài đón giá, thấy Lý Thiệu cũng theo tới, thì có hơi bất ngờ.

Đợi Thánh Thượng ngồi xuống bên cạnh Hoàng Thái Hậu, cung nữ nhanh chóng đặt hai tấm đệm mềm.

Từ Giản tiến lên một bước, rồi quay đầu liếc nhìn Lâm Vân Yên.

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Vân Yên mỉm cười, bên má lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ.

Từ Giản thu lại ánh mắt, chân trái khuỵu trước, sau đó mới đến chân phải, quỳ xuống đệm mềm.

Lâm Vân Yên cũng không chần chừ, ngoan ngoãn quỳ xuống, cúi mình hành lễ.

Nói thật, nàng rất ít khi thấy Từ Giản quỳ.

Trước kia chân bị hỏng, muốn quỳ cũng không nổi, thường được miễn lễ, chỉ khi "nhận tội" mới không thể không quỳ.

Nàng từng cố gắng đỡ bên cạnh, nhưng Từ Giản luôn cố gắng dồn trọng lượng vào tay chống đất, hết sức cố gắng để giữ vững.

Quỳ "nhẹ nhàng" như thế này, có lẽ đây là lần đầu tiên nàng thấy.

Nhưng dù vậy, Lâm Vân Yên cũng nhìn ra được, Từ Giản quỳ không hề thoải mái.

Thân người hắn nhìn thì thẳng, nhưng trọng lượng đều dồn vào bên trái, chân phải không dám chịu lực.

Chắc do trời quá lạnh nên bị đau.

Hành lễ sớm, đứng lên sớm, cũng thoải mái sớm hơn.

Thánh Thượng và Hoàng Thái Hậu nhận đại lễ.

Theo quy tắc, hai người không thể thiếu vài câu dặn dò.

Thánh Thượng vừa định mở lời, lại thấy Lâm Vân Yên nghiêng người, mất thăng bằng ngã nhẹ một cái.

Hoàng Thái Hậu làm sao không nhìn ra chút tâm tư khéo léo của nàng, mỉm cười nhìn nàng một cái, nói: "Thôi được rồi, đứng lên đi."

Thánh Thượng cũng hiểu ra, cười không biết làm sao: "Được, Ninh An đau lòng, mẫu hậu làm người tốt, trẫm cũng không làm người xấu, đều đứng lên nói chuyện đi." 
Bình Luận (0)
Comment