Yến Từ QuyTác giả: Cửu Thập LụcQuá khứ chậm rãi Chương 199: Đoán Không Sai Tiễn Từ Giản xong, Tào Công Công quay về trước mặt Thánh Thượng, không giấu diếm gì mà kể lại mọi chuyện. Thánh Thượng nghe đến đâu là nhíu mày đến đó. Đan Thận nghi ngờ ai cũng là điều bình thường thôi. Phủ nha điều tra vụ án, chuyện này cũng không dám nghi ngờ, chuyện kia cũng không dám nghĩ nhiều, thì làm sao mà phá được án? Mấy năm nay Đan Thận đảm nhiệm phủ Thuận Thiên, trừ đôi lần có sự cố, phần lớn thời gian đều rất tận tụy. Một vị quan lão luyện như vậy, mở án là nghi ngờ ngay Tô Kha, chứng tỏ người này trước đây đã để lại ấn tượng xấu tới mức nào đối với phủ Thuận Thiên. Mà đã dạy dỗ ra đứa con như thế, Hứa Quốc Công với tư cách là cha, có trách nhiệm không nhỏ. Nói ra thì, gần đây những công tử quan gia trong kinh thành này... Chu gia bị tịch thu tài sản, tạm không bàn đến. Cô gái được nuôi trong phủ Vân Dương Bá, liên tiếp tính kế với hai chị em Ninh An. Con trai Lưu Tĩnh, cũng chẳng ra làm sao, học vấn thì tệ hại vô cùng. "Trẫm nghĩ." Thánh Thượng nhấp một ngụm trà, nói nhỏ với Tào Công Công: "Nếu chuyện này đúng là do tiểu tử phủ Hứa Quốc Công làm, nhất định phải xử nặng, cũng để nhắc nhở các phủ công hầu bá khác." Từng người một, dựa vào công lao tổ tiên, hưởng vinh hoa phú quý mà không làm nên việc gì. Cứ như thế rồi cũng chỉ nuôi ra một đám bọn công tử ăn chơi, thật đáng hổ thẹn. Trong lòng Tào Công Công giật thót. Thánh Thượng là muốn giết gà dọa khỉ sao. Cả buổi chiều, phủ Thuận Thiên bận rộn không ngớt chân tay. Vừa điều tra vụ án, vừa phải đẩy nhanh việc sắp xếp cho các thí sinh, chưa kể những việc cần phải hoàn thành trước năm mới, khiến Đan Thận bận đến không kịp uống một ngụm trà. Còn Từ Giản thì lại vô cùng nhàn hạ. Từ Giản uống trà, ăn vài miếng điểm tâm, vẫn cố gắng "hết khả năng" chia sẻ một chút lo lắng với Đan đại nhân trong phạm vi hiểu biết của mình, nhờ vậy Đan Thận mới tranh thủ được thời gian, ăn vài chiếc bánh bao nóng vào bữa tối, húp thêm một bát canh, tiện thể nghe cấp dưới báo cáo tình hình. Vụ án này lại còn thuận lợi hơn so với Đan Thận tưởng tượng. Nha dịch đã tìm ra cửa hàng xe ngựa kia. Nhắc đến xe từng ra khỏi thành, chủ tiệm có thể không nhớ được, bởi khách hàng không nhất thiết nói thật. Nhưng khi nhắc đến việc chở thùng nước, bèn có một người làm bước ra phàn nàn. "Đúng là vô tâm. Hôm qua đưa xe về muộn, chúng ta thấy ngựa khỏe, xe cũng bình thường nên nhận, định sáng sớm dọn dẹp. Nào ngờ sáng ra, thùng xe còn vết nước, dưới đáy đóng băng, trời lạnh suốt đêm mà chưa tan, cả gối tựa cũng lạnh cứng ngắc. Chúng ta vội thu dọn, suýt nữa lỡ mất việc làm ăn rồi." Lật lại sổ ghi chép, người thuê xe là một thanh niên trẻ, tên Bào Uy, còn để lại dấu vân tay
So sánh thời gian mượn và trả xe, hỏi thêm từ người gác cổng thành, lại tìm ra được thông tin. Cận kề cuối năm, cửa thành kiểm tra nghiêm ngặt. Ban đầu thuê xe ra khỏi thành cũng không phải chuyện gì đáng chú ý, thế nhưng, người đánh xe lại là người của phủ Hứa Quốc Công. "Trước kia từng có vài lời qua tiếng lại, người ta là gia nhân của phủ Quốc Công, rất kiêu ngạo, tiểu nhân lập tức nhớ rõ khuôn mặt hắn. Hôm qua thấy hắn đánh một chiếc xe thuê, tiểu nhân còn lén cười với người bên cạnh, bảo hắn chắc gây chuyện gì rồi nên bị đuổi khỏi phủ Quốc Công, phải tìm kế sinh nhai ở cửa hàng xe ngựa. Xe không có người ngồi, chỉ có vài cái thùng rỗng, tiểu nhân có hỏi, hắn nói là lên núi lấy nước. Chuyện này cũng chẳng có gì lạ, nhà nào trong thành mà cẩn thận một chút thì thường ra ngoài thành lấy nước suối hay nước sông. Nhưng không lâu sau, chưa đầy một khắc, phủ Quốc Công lại có một chiếc xe ngựa khác ra khỏi thành, trên xe là tam công tử của họ." Đan Thận nghe xong lời của nha dịch, tức đến mức bật cười. Quả nhiên là Tô Kha, đúng như phán đoán của ông. Mặc dù ông có định kiến ban đầu, nhưng quá trình điều tra đều tiến hành theo từng bước, chính lời khai đưa "phủ Hứa Quốc Công" ra ánh sáng, chứ không phải do ông dẫn dắt. Ngươi nói Tô Kha cẩn thận ư, để lại cả đống manh mối cho người ta nắm, đổi xe cũng không buồn làm cho gọn gàng. Ngươi nói hắn không cẩn thận chút nào ư, ra khỏi thành lại biết đổi xe. Đan Thận suy nghĩ một lúc, hỏi nha dịch: "Có tìm ra được Bào Uy chưa? Hỏi thêm chút nữa." Nha dịch rất khó xử. Kinh thành rộng lớn như vậy, biết tìm ở đâu đây? Từ Giản trầm ngâm một lúc, rồi đề xuất: "Đến mấy sòng bạc khu phố Tây hỏi thử xem, may ra có người biết" Nha dịch nghe vậy thì nhìn sang Đan Thận. Đan Thận nghĩ rất nhanh, lập tức hiểu được ý của Từ Giản. Nửa năm trước, Tô Kha thường qua lại nơi nào? Ngõ Yến Tử, ngõ Tiểu Yên, ngõ Liễu, ngõ Đao... Những nơi liên kết với phố Tây nhiều nhất. Khi Tô Kha qua lại với những nam nữ kia, người hầu theo hắn có thể đi đâu giết thời gian? Quán trà thì thỉnh thoảng ngồi, phần lớn thời gian chắc chắn sòng bạc sẽ hấp dẫn hơn với bọn người hầu trẻ tuổi, chưa hiểu chuyện hơn. Lăn lộn nhiều, quen biết với đủ loại người trong giang hồ, nhất là những kẻ nghiện cờ bạc, cho ít bạc là có thể làm việc. Quả nhiên, chưa đầy nửa canh giờ, nha dịch đã lôi Bào Uy về. "Lúc bọn tiểu nhân đến, hắn đang say sưa lắc xúc xắc, tìm hắn không khó chút nào." Đan Thận bảo Bào Uy để lại dấu vân tay, đối chiếu với dấu của cửa hàng xe ngựa, quả đúng là cùng một người. "Hôm qua ngươi thuê xe làm gì?" Đan Thận hỏi. Bào Uy giả ngây: "Tiểu nhân chẳng lẽ không được thuê xe sao?" Đan Thận việc nhiều, ghét nhất loại người làm tốn thời gian của ông, bèn giao hắn cho sư gia: "Hỏi xong cho ta kết quả." "Để ta hỏi giúp đại nhân." Từ Giản nói: "có sư gia bên cạnh, ta cũng không sợ bị nói là hỏi cung bừa bãi." Đan Thận rất tin tưởng Từ Giản, chỉ cười trước lời đùa này của hắn. Nha dịch đưa người sang phòng bên. Từ Giản nói: "Chiếc xe ngươi thuê, ngươi biết nó dùng để chở xác chết không?" Tay sư gia đang cầm bút khẽ run. Bào Uy còn run hơn cả sư gia: "Gì cơ? Xác chết? Không thể nào." "Không thì phủ nha tìm ngươi làm gì?" Từ Giản nói: "Trong xe toàn mùi thối, ngươi giấu xác chết ở đâu?" Bào Uy hét lên: "Không phải ta, tiểu nhân, ta không biết gì hết. Ta chỉ mượn xe giúp người khác thôi." "Gan ngươi lớn thật, không biết người ta dùng làm gì mà cũng dám thuê xe giùm?" Từ Giản lắc đầu liên tục. Bào Uy mặt mày xám xịt: "Ôi chao, tiểu nhân không nghĩ nhiều vậy. Cứ tưởng hắn cùng lắm chở mấy tiểu quan, ai ngờ lại chở xác chết. Hay là hắn chơi quá trớn rồi giết người mất rồi?" Từ Giản hỏi tiếp: "Ai?" "Là tên hầu cận bên cạnh tam công tử phủ Hứa Quốc Công, tên là Thạch Kiệt, mọi người gọi hắn là Thạch Đầu. Hắn nói công tử nhà hắn cần mượn hai chiếc xe, nhờ tiểu nhân giúp, trả mười lượng bạc làm thù lao, tiểu nhân bèn thuê." Từ Giản nghe xong, bèn chỉnh lại lời khai cho hắn: "Trước đây ngươi quen biết tên 'Thạch Đầu' kia ở sòng bạc, hắn nhờ ngươi thuê xe cho tam công tử phủ Hứa Quốc Công, hôm qua ngươi mượn xe, hôm qua trả, đúng không?" Bào Uy cúi đầu ủ rũ: "Đúng vậy, chuyện là như thế. Tiểu nhân chỉ mượn xe giùm hắn, còn lại không biết gì hết." Sư gia nhìn Bào Uy, lại nhìn Từ Giản, không biết nói gì hơn mà ghi chép lời khai. Đúng là Quốc Công gia làm việc nhanh gọn. Nếu là Đan đại nhân của bọn họ hỏi cung như vậy, truyền ra ngoài thể nào cũng bị các ông lão cổ hủ tố cáo vài bản tấu, nói ông "không đứng đắn", "không đúng quy củ".