Yến Từ QuyTác giả: Cửu Thập LụcQuá khứ chậm rãi Chương 200: Thánh Thượng không muốn nghe Từ Giản lấy được lời khai, nói với Bào Uy: "Trong xe không có chở xác chết." Bào Uy nghe xong, trợn tròn mắt: "Ngài lừa tiểu nhân à?" "Hắn lấy xe chở nước, trên đường núi tưới băng, suýt nữa làm chết người." Từ Giản nhìn Bào Uy, nói tiếp: "Nếu thật sự có người chết, ngươi không chỉ là quỳ ở đây trả lời vài câu, mà phải vào tù ngồi rồi." Bào Uy hít sâu một hơi. "Ta lừa ngươi cũng là vì tốt cho ngươi, chuyện đã rõ ràng, ngươi càng cứng đầu chỉ rước thêm trận đòn mà thôi." Từ Giản lại nói: "Sau này đừng vì chút bạc mà làm việc giúp người, lỡ có chuyện lớn, hắn là công tử phủ Quốc Công, còn ngươi là cái gì? Sau này khi lên công đường, ngươi phải tự khai báo trước mặt đại nhân phủ doãn, nghĩ kỹ đi." Nói rồi, Từ Giản bước nhanh ra ngoài. Bào Uy còn quỳ trên đất, ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng đối phương. "Hắn là ai thế?" Ngẩng đầu lên, Bào Uy hỏi sư gia. Sự gia trả lời: "Là Phụ Quốc Công." Bào Uy rùng mình. Hắn đã nhận ra người này không phải người tầm thường, khí chất cao quý, vượt xa tam công tử Tô Kha. Nhưng không ngờ, đó lại là Phụ Quốc Công. Mặc dù trong lúc hỏi cung đã lừa hắn, nhưng người ta là Quốc Công gia, đạo lý nói với hắn rõ ràng. Tại sao lại lừa, chuyện sẽ ra sao nếu lỡ có việc, là thật lòng muốn khuyên hắn. Chứ không phải dựa vào thân phận cao cao tại thượng mà cười nhạo hắn ngu ngơ, suýt bị người ta hại chết. Bào Uy dù là con bạc, bao năm nay chưa sống được ngày nào tử tế đàng hoàng, nhưng vẫn còn phân biệt được lời hay dở. Dùng sức gãi đầu, Bào Uy nói với sư gia: "Đại nhân phủ doãn hỏi cung, tiểu nhân sẽ khai thật, một năm một mười đều nói hết." Sư gia nghe vậy, nhìn hắn đầy ẩn ý, cuối cùng chỉ nói: "Ngươi nghĩ thông là tốt rồi." Nói xong, sư gia bảo nha dịch dẫn Bào Uy ra ngoài. Trong căn phòng bên cạnh, Đan đại nhân đã xem xong lời khai, Phụ Quốc Công nhấp trà, trên mặt không có chút biểu cảm. Sư gia nhìn vào, âm thầm nghĩ, Quốc Công gia quả là cao tay. Lừa lấy lời khai, ông từng thấy, dùng kế công tâm, ông cũng từng gặp. Thậm chí ly gián, phá hoại mối quan hệ giữa các nghi phạm để chúng trở mặt với nhau mà phá án, ông cũng đã thấy nhiều. Nhưng vừa lừa, lại thêm vài câu khuyên răn, làm cho nhân chứng vốn không hợp tác quay ra cảm kích, tâm phục khẩu phục thì thật hiếm có. Đan Thận ấn ngón tay lên huyệt thái dương. Lời khai chỉ ghi kết quả, nhưng phòng này bèn kề phòng kia, quá trình Bào Uy bị dọa phải khai thật, Đan đại nhân nghe được vài câu. Ông không để tâm cách Từ Giản hỏi cung, nhưng ông có lo lắng riêng. "Chuyện có thể xâu chuỗi lại rồi." Đan Thận nói với Từ Giản: "Nhưng Tô Kha chưa chắc đã nhận." Từ Giản gật đầu. Nếu là hắn, đối mặt với phủ nha, hắn có thể nghĩ ra vô số lý do để tự biện minh. Cứ chối đến cùng rằng lên núi lấy nước, đi được nửa đường thì đổ mất, nước thấm qua sàn xe rỉ ra ngoài. Còn tại sao lại trùng hợp đến vậy? Chẳng lẽ trên đời không có chuyện trùng hợp sao? Chỉ cần Tô Kha không nhận, thì không thể nói hắn cố ý, cố tình hại người. Phủ Thuận Thiên muốn làm căng, Hứa Quốc Công không phải kẻ dễ chọc vào, chứng cứ không đủ, ép cung thành tội, từng điểm có thể phản lại vào mặt Đan Thận. Thực tế, cũng chỉ có thể truy cứu một tội nhỏ là hành sự bất cẩn, không xử lý nước rò kịp thời, suýt làm xe nhà khác gặp nạn, phủ Hứa Quốc Công bồi lễ là xong. Nhưng phủ Thành Ý Bá muốn một lời xin lỗi như thế sao? Từ Giản chẳng cần nghĩ nhiều, cũng biết Lâm Vân Yên chắc chắn sẽ lẩm bẩm "xui xẻo". "Đan đại nhân, ta đề nghị giờ lập tức bắt Tô Kha về..." Từ Giản nói. Đan Thận đang định hỏi chi tiết hơn, thì nha dịch bên ngoài báo có Trần Quế đến. Trần Quế mang theo ít điểm tâm. "Trong phủ nghe nói có người đổ nước thành băng trên đường núi, không rõ có phải nhắm vào chúng ta hay không, hoặc chỉ là đen đủi gặp phải, nhị phu nhân sợ quá, ốm mất rồi." ông nói: "Lão phu nhân và quận chúa rất lo lắng, bảo ta đến hỏi thăm, có tra được gì không." Từ Giản vừa ăn bánh đậu, nghe vậy thì mỉm cười. Ốm rồi à? Giả bệnh là cách hay. Mười phần thì chín, tiểu quận chúa chắc là đã học theo. Từ Giản nói: "Đang bàn chuyện đi bắt Tô Kha đây." Trần Quế kêu lên một tiếng, liên tục xoa tay, mặt tái nhợt mãi mới thốt được một câu "kẻ này thật độc ác!", "rõ ràng là cố ý!", "phải bắt hắn ngay!" Sư gia cũng vừa ăn xong miếng điểm tâm, vị ngọt khiến tinh thần mệt mỏi dịu đi nhiều, bèn giải thích với Trần Quế một hồi, cuối cùng nói: "Có cả nhân chứng vật chứng, nhưng nếu hắn muốn chối thì vẫn chối được." "Chẳng lẽ lại bỏ qua cho hắn sao?" Trần Quế sốt ruột: "Đại nhân, ngài đừng nói ta xui, lỡ mà tên Tô kia biết tên con bạc bị bắt vào phủ nha, hắn thức cả đêm nghĩ ra câu chuyện chặt chẽ hơn thì sao? Lỡ hắn phát điên, sai người giết chết tên con bạc để bịt đầu mối thì sao? Hắn có thể trần như nhộng chạy ra phố, có thể hại người trên đường núi, ai biết đầu óc hắn có bình thường không? Đại nhân, chậm thì sinh biến, đêm dài lắm mộng!" Đan Thận mặt lạnh như tiền, nhất thời không biết nói gì. Từ Giản ho khẽ, rồi uống một ngụm trà, mới nuốt hết vụn điểm tâm trong miệng, không để bị sặc. Không cần hỏi, những lời này chắc chắn là Lâm Vân Yên bảo Trần Quế nói. Lâm Vân Yên sớm đã nghi ngờ Tô Kha, biết phủ nha làm việc cả ngày trời chắc chắn có thu hoạch, bèn sai đến giục Đan đại nhân ra tay. Còn nhỏ tuổi mà lòng dạ còn nóng hơn đầu. Từ Giản nói: "Bảo trong phủ yên tâm, đã tra ra Tô Kha, chắc chắn sẽ bắt hắn giải thích rõ ràng." "Quận chúa còn có lời nhắn đến Quốc Công gia." Trần Quế nói: "Đêm lạnh sương nhiều, ngài nhớ giữ gìn sức khỏe." Từ Giản nhướn mày, chợt bật cười. Sư gia lặng lẽ nhìn bếp than đặt ở góc phòng, dùng cả ngày rồi, người ra người vào, giờ đúng là không còn ấm lắm, phủ nha toàn đàn ông, mấy chuyện vụn vặt này chẳng ai để ý như nữ nhân. Dĩ nhiên, cũng bởi vì quận chúa quan tâm Phụ Quốc Công. Vừa mới ban hôn, đã đặt người trong lòng, cho thấy quận chúa hài lòng với hôn sự này đến nhường nào. Thật tốt... Đan Thận ăn xong điểm tâm, lau miệng. Nói ra thì quận chúa đâu có tới, mà sao phòng thư của phủ nha lại như đang có đôi nào thắm thiết vậy nhỉ? Ghế ngồi thường ngày thoải mái bao nhiêu, giờ lại như ngồi trên đống gai, Đan Thận hoạt động gân cốt vài cái, chủ động hỏi Từ Giản: "Chúng ta xuất phát luôn chứ?" Từ Giản đứng dậy, ra hiệu cho Đan Thận đi trước. Một đoàn người đến phủ Hứa Quốc Công, Đan Thận đứng dưới gió lạnh, lúc này mới có dịp hỏi rõ Từ Giản. Từ Giản giải thích vài câu: "Mai triều nghị, hãy nhắc đến chuyện này, Thánh Thượng không muốn nghe." Đan Thận giật mình. Không muốn nghe thì sao còn nghị? Khoảnh khắc tiếp theo, ông chợt hiểu ra. Tô Kha có thể không nhận, phủ Hứa Quốc Công cũng có thể kêu oan, thế gian có chuyện trùng hợp hay không, phủ Thuận Thiên không quyết định được, nhưng Thánh Thượng thì quyết được. Một khi Thánh Thượng đã chán ngấy những chuyện Tô Kha gây ra, thì Tô Kha có cố ý hay không, còn quan trọng nữa không? Nghĩ đến đây, Đan Thận nhìn Từ Giản thật sâu. Phụ Quốc Công tự tin như vậy, chẳng lẽ lúc sáng đưa công văn vào ngự thư phòng, đã dò được ý Thánh Thượng rồi sao?