Yêu Đại Minh Tinh - Bạch Hồng Quán Nhật

Chương 115

Tối hôm đó thu dọn hành lý, Khâm Kỳ và Thư Họa tức đến mức mắng xối xả Mộ Dung Địch:

“Không phải vì con cóc ghẻ đó muốn ăn thịt thiên nga thì tiểu thư đã chẳng phải đến cái nơi quỷ quái như Vạn Hạc Quan!”

“Tiểu thư có tấm lòng nhân hậu, cuối cùng lại bị người ta hãm hại!”

“Sớm biết thế này, tiểu thư chẳng nên quan tâm hắn ta ngay từ đầu!”

Tạ Nhược Tịch trong lòng cũng khó chịu, nhưng không thể để lộ ra, chỉ đành thở dài nhè nhẹ:
“Nếu sự hy sinh của ta có thể đổi lấy thái bình cho Đại Chu, ta cũng không oán không hối.”

Khâm Kỳ và Thư Họa cảm động đến đỏ cả mắt.

Tạ phu nhân đến trước cửa phòng, nhẹ giọng nói:
“Nhược Tịch, có khách.”

Trong hoa sảnh, Tạ Nhược Tịch ngồi phía sau bình phong, còn Thị lang Lễ bộ đứng ở bên ngoài.

Thị lang Lễ bộ thở dài:
“Ta nghe Tạ đại nhân nói, ngày mai nàng sẽ đi rồi.”

Tạ Nhược Tịch khẽ “vâng” một tiếng.

Thị lang nói:
“Nhược Tịch, khổ cho nàng rồi. Ta từng nghe kể, tên Mộ Dung Địch đó giết người không chớp mắt, trong người lại có huyết thống man di, tính tình cực kỳ tàn bạo… nàng, nhất định phải cẩn thận.”

Tạ Nhược Tịch cố nén nghẹn ngào:
“Vì Đại Chu, cũng vì phụ thân, tất cả đều đáng giá.”

Thị lang quay đầu nhìn tấm bình phong, thấp giọng:
“Mộ Dung Địch bao năm sống một mình là vì người ta chán ghét dung mạo và nhân phẩm hắn, nàng đến đó, nhất định sẽ thành công… Chỉ tiếc cho đôi ta… kiếp này không duyên, kiếp sau…”

Tạ Nhược Tịch trong lòng dâng lên một nỗi dịu dàng, khẽ gật đầu, lại nghĩ đến việc đối phương không nhìn thấy mình, bèn khẽ nói:
“Ừm.”

Sáng sớm hôm sau, Tạ Nhược Tịch lên cỗ xe ngựa do Nhị hoàng tử chuẩn bị. Trời xanh mây trắng, xe ngựa rời khỏi hoàng đô Đại Chu, băng đèo vượt suối, đến được tòa thành biên cương xa xôi kia.

Vạn Hạc Quan.

Lúc này, Mộ Dung Địch và Lâm Việt đã giả bệnh đến phát chán, hai người đều thì thầm:
“Sao sứ giả của Nhị hoàng tử còn chưa rời đi vậy chứ?”

Bên phía Mộ Dung Địch nhận được thiếp ra mắt của sứ giả, trên đó viết rõ: từ hoàng đô đến, có một cố nhân đến thăm. Mộ Dung Địch trong lòng nghi hoặc, liền khoác áo ngồi dậy, sai người mời vào.

Màn trướng vén lên, Mộ Dung Địch thấy một người tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây.

Hắn ngạc nhiên:
“Tạ tiểu thư?”

Tạ Nhược Tịch thấy Mộ Dung Địch, trong lòng hoảng hốt. Không ngờ sau bao nhiêu năm, hắn vẫn không thay đổi chút nào, vẫn cổ quái như xưa, thậm chí còn đeo thêm một miếng che mắt, trông càng thêm đáng sợ.

Mộ Dung Địch lại hỏi:
“Tạ tiểu thư?”

Tạ Nhược Tịch hoàn hồn, thi lễ, giọng dịu dàng yếu ớt:
“Tham kiến Mộ Dung Địch tướng quân.”

Mộ Dung Địch sửng sốt:
“Sao… sao tiểu thư lại ở đây?”

Tạ Nhược Tịch nói:
“Phụ thân biết tướng quân gần đây bị bệnh, trong lòng lo lắng, nên sai thiếp đến chăm sóc người.”

Mộ Dung Địch càng ngạc nhiên hơn:
“Tạ lão tiên sinh?”

Tạ Nhược Tịch nói tiếp:
“Không chỉ phụ thân, thiếp cũng lo cho tướng quân.”

Mộ Dung Địch hoàn toàn hoang mang. Hắn từng thích Tạ Nhược Tịch, từng không khỏi mơ mộng về chuyện thành thân, nhưng mỗi lần nhìn mình trong gương lại hiểu rõ tất cả chỉ là vọng tưởng. Khi nghe tin nàng đã đính hôn, hắn cũng chỉ thấy tiếc nuối chứ không đau khổ.

Nhưng giờ đây, Tạ Nhược Tịch lại đứng trước mặt hắn, nói muốn chăm sóc hắn — Mộ Dung Địch thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này, thân binh thân cận Tiểu Cát bưng chén thuốc bước vào. Đây là toa thuốc do Tô Tiểu Triết kê, lời cô còn nói rõ:
“Thuốc này thì không chữa được bệnh gì đâu, nhưng uống nhiều thì da dẻ sẽ đẹp lên, điều hòa khí huyết, hai người rảnh thì uống chút.”

Tạ Nhược Tịch vươn tay định cầm lấy chén thuốc, Tiểu Cát giật mình, Mộ Dung Địch cũng nói:
“Tạ tiểu thư không cần làm vậy.”

Tạ Nhược Tịch đáp:
“Xin tướng quân hãy để Nhược Tịch chăm sóc người, bằng không trong lòng sẽ thấy bất an.”

Mộ Dung Địch thầm thở dài:
“Tạ tiểu thư, thật sự không cần đâu.”

Tạ Nhược Tịch không để ý, vẫn vươn tay lấy thuốc. Tiểu Cát không có lệnh của Mộ Dung Địch, nắm chặt chén thuốc không buông.

Lúc ấy, sứ giả tiến vào lều, hắng giọng. Tay Tạ Nhược Tịch hơi khựng lại.

Sứ giả nói:
“Tạ tiểu thư đã vất vả đường xa, nên nghỉ ngơi trước đã.”

Mộ Dung Địch liền nói:
“Tiểu Cát, sắp xếp chỗ ở cho Tạ tiểu thư.”

Tiểu Cát đặt chén thuốc xuống:
“Vâng.”

Nhìn bóng Tạ Nhược Tịch rời đi, Mộ Dung Địch quay sang nhìn sứ giả, hỏi:
“Đại nhân, chuyện này là sao?”

Sứ giả mỉm cười:
“Tướng quân chẳng lẽ còn chưa hiểu thánh ý của Nhị hoàng tử sao?”

Mộ Dung Địch nói:
“Thứ cho mạt tướng ngu muội.”

Sứ giả bước đến gần, hạ giọng:
“Bên cạnh Tam hoàng tử đã có Mộ Dung, cho dù tướng quân lập bao chiến công, Tam hoàng tử cũng sẽ không nhìn thấy.”

Mộ Dung Địch lạnh giọng:
“Mộ Dung là huynh trưởng của ta, huynh tốt, ta cũng tốt. Là huynh đệ, không nên phân biệt.”

Sứ giả nói:
“Tướng quân tấm lòng rộng lớn, quả không phải phàm nhân. Nhưng trong lòng tướng quân nghĩ vậy, lòng người khác chưa chắc cũng thế.”

Mộ Dung Địch liếc nhìn sứ giả. Hắn mang miếng che mắt, con mắt lộ ra là một mống mắt xanh nhạt — nhưng khác với ánh mắt của Mộ Dung.

Mắt Mộ Dung màu xanh ngọc, dịu dàng như ngọc như liễu.

Còn ánh mắt của Mộ Dung Địch lại là sắc xanh nhàn nhạt, dưới nắng còn ánh lên màu vàng nhẹ.

Sứ giả trong lòng rùng mình: Quả nhiên là quái vật, nhưng mặt vẫn giữ bình tĩnh, tiếp tục nói:

“Nếu Tam hoàng tử thật lòng coi trọng tướng quân như Mộ Dung, sao lại không biết tướng quân nghĩ gì? Nếu Mộ Dung thật sự xem trọng tướng quân, sao lại để người một mình trấn giữ biên cương suốt những năm qua? Bao năm nay, tướng quân chưa từng có lúc nào cô đơn, mỏi mệt sao? Giờ đây có người thật tâm trọng dụng tướng quân, nếu tướng quân chịu quy thuận, những gì tướng quân mong cầu — đều sẽ có được.”

Mộ Dung Địch không nói gì. Sứ giả biết nên dừng lại, liền cúi người thi lễ:
“Hạ quan xin cáo lui trước.”

Tạ Nhược Tịch được Tiểu Cát dẫn đến lều trại.

Tiểu Cát nói:
“Đây là bàn, kia là bình nước, phía sau bình phong là chỗ nghỉ. Lát nữa ta cho người mang nước sạch đến, nếu tiểu thư có gì cần, cứ gọi người ngoài trướng.”

Tạ Nhược Tịch trước khi đi đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn rõ cách bày trí trong lều vẫn không khỏi nhíu mày. Thấy Tiểu Cát định rời đi, nàng vội gọi:
“Chờ đã!”

Tiểu Cát dừng lại:
“Tiểu thư có gì dặn?”

Tạ Nhược Tịch hỏi:
“Nước đâu?”

Tiểu Cát:
“Lát nữa sẽ có người mang tới.”

Tạ Nhược Tịch đỏ mặt:
“Ta không nói nước để uống… mà là… là… ta phải tắm rửa, thay y phục thì làm thế nào?”

Tiểu Cát mặt không biểu cảm:
“Hạ quan sẽ sai người mang chậu gỗ đến.”

Tạ Nhược Tịch cảm thấy mình sắp ngất.

Tiểu Cát hỏi tiếp:
“Tiểu thư còn cần gì nữa?”

Tạ Nhược Tịch nhíu mày:
“Không cần nữa, ta biết nơi này chẳng có gì. May mà ta đã chuẩn bị từ sớm. Ngươi sai người đến xe ngựa lấy hành lý xuống.”

Tiểu Cát gật đầu đáp ứng.

Tô Tiểu Triết bên kia vừa bốc thuốc xong cho Đoạn Vi Ngâm, hai người còn nhân tiện bàn thêm chút về dược tính, sau đó rời khỏi trướng y dược, vừa ra ngoài đã thấy sáu bảy binh sĩ đang khiêng mấy bao lớn đi ngang.

Tô Tiểu Triết tiện miệng hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”

Đoạn Vi Ngâm đáp:
“Nghe nói có một vị khách của Mộ Dung Địch tướng quân đến.”

Tô Tiểu Triết trở về nhà, thấy Lâm Việt đang nằm trên giường đọc sách.

Bình Luận (0)
Comment