Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 18

Cái phát hiện kinh người đó khiến cho Phương Tử Vũ hưng phấn không thôi, đạt đến Nguyên anh kỳ cũng đồng nghĩa với việc nó đã có thể ngự kiếm phi hành, cũng sẽ không bị vây chết ở cái động này nữa.Nhưng suy nghĩ kỹ lại, nó lại buồn rầu. Bởi vì chiếu theo tốc độ tu luyện bình thường,"Cửu thiên huyền tâm đ*o pháp" tu luyện đến đệ tứ trọng cảnh giới sẽ tiến vào Linh tịnh kỳ, lúc này các môn hạ của Ngọc Hư cung đều phải ra ngoài tìm kiếm kỳ trân dị bảo ở khắp nơi để tu luyện thành pháp bảo của riêng mình, một khi luyện đến Nguyên anh kỳ lập tức có thể lăng không phi hành bằng pháp bảo của riêng mình.

Các môn hạ của Ngọc Hư cung đều luyện phi kiếm là chính, chỉ có điều Phương Tử Vũ những ngày này gặp được kỳ ngộ khiến cho nó từ Dung hợp hậu kỳ nhảy vọt tới Nguyên anh kỳ, bởi vậy nó vẫn chưa có pháp bảo của riêng mình, không có pháp bảo cũng có nghĩa là nó không thể phi hành. Phương Tử Vũ chán nản ngồi bệt xuống đất, cái loại cảm giác hi vọng vừa nhen nhóm thì lập tức bị đập tắt quả thực là rất khó chịu, điều đó cũng giống như việc mới thoát khỏi một cái động sâu thì phát hiện ra bản thân đang ở trong một cái động càng lớn càng sâu hơn, cái loại cảm giác ức chế khiến cho người ta khó chịu muốn hộc máu. Nó bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn đám dây leo rậm rạp trên trần sơn động, thầm nghĩ:"Chẳng lẽ ông trời nhất định muốn ta sống ở nơi này cả đời."

Nhớ lại khuôn mặt của hòa thượng, đạo sĩ, võ sĩ ba người gây nên ác mộng hàng đêm cho nó, nhớ lại lúc vú nương cho đến chết vẫn ôm chặt lấy hai chân của hòa thượng giục nó mau chạy đi, Phương Tử Vũ ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lớn:"Không thể! Ta không thể chết ở đây được! Ta muốn báo thù, ta muốn giết hết tất cả các ngươi!" Tay vung lên, một tia chân khí từ đầu ngón tay bắn ra,"Ba" một tiếng, một thân dây leo đứt đoạn rơi xuống.

Ngơ ngác nhìn nhánh dây leo, Phương Tử Vũ trong đầu bỗng nhiên nảy ra một cái ý nghĩ, vỗ đầu bật thốt lên:"Đúng rồi, không có pháp bảo thì có thể dùng thứ khác thay thế, sao ta ngu thế nhỉ. Phi kiếm là thẳng, chọn một ít dây leo thẳng hẳn là có thể thay thế phi kiếm không chừng?"

Phương Tử Vũ ở trên đám dây leo chọn một đoạn thẳng nhất, thoải mái cắt nó xuống, sau đó nó lại gặp khó khắn, bởi vì không ai nói cho nó tu luyện pháp bảo như thế nào, lại càng không nói làm cách nào để nó bay lên.

Phương Tử Vũ tay cầm khúc dây leo thơ thẩn nhìn cả nửa ngày, cuối cùng làm ra quyết định mặc kệ thế nào cũng phải thử một lần. Nó quyết định trước tiên đem chân khí truyền vào trong đoạn dây leo xem sao.

Vừa động chân khí khiến cho Phương Tử Vũ kinh hãi không thôi, hóa ra nó tâm niệm vừa mới động, ba cỗ chân khí lập tức từ trong đan điền phóng ra, tiếp đó không biết tại sao chúng nó ngưng kết lại thành một cỗ đem chân khí vừa hấp dẫn vừa bài xích lẫn nhau trong nháy mắt tán ra tứ chi bách mạch, hơn nữa sự cường đại của cỗ chân khí đó khiến cho nó không dám tin tưởng.

Kỳ thật Phương Tử Vũ không biết rằng đó là sự khác biệt giữa trước Nguyên anh kỳ và sau khi đạt đến Nguyên anh kỳ. Trước Nguyên anh kỳ, đan điền giống như một cái máy phát điện nhỏ, tự cấp tự túc. Mà khi đạt đến Nguyên anh kỳ rồi thì nguyên anh giống như một nhà máy điện khổng lồ, không chỉ có thể chống đỡ cho kinh mạch toàn thân mà còn có thể giúp nó khống chết một số vật của ngoại giới. Một tu chân giả chỉ cần có thể đem một kiện pháp bảo có linh tính luyện đến nhận chủ, rồi dùng nguyên anh linh hoạt khống chế nó giống như khống chế tay chân của bản thân. Mặc dù Phương Tử Vũ không có nguyên anh, nhưng loại chân khí do ba loại chân khí trong cơ thể nó kết hợp lại mà thành tuyệt đối không kém hơn so với nguyên anh.

Côn lôn sơn là nơi linh khí dồi dào, đám dây leo này sinh trưởng ở đây mấy ngàn năm, sớm đã có linh tính, bởi vậy Phương Tử Vũ rất dễ dàng khống chế thành công đoạn dây leo nọ.

Trong quá trình tu luyện Phương Tử Vũ phát hiện ra một việc thú vị, nguyên lai ba cổ chân khí thay thế cho nguyên anh có thể khống chế đoạn dây leo nọ, làm cho nó lăng không bay lên. Sau khi có phát hiện kinh người này Phương Tử Vũ lập tức quyết định thực thi ngự kiếm kế hoạch. Nó trước tiên đứng trên đoạn dây leo sau đó dùng chân khí khống chế đoạn dây leo này khiến cho nó bay lên. Lúc mới bắt đầu đoạn dây leo chỉ hơi hơi nhúc nhích, cuối cùng đoạn dây leo quả nhiên mang Phương Tử Vũ chầm chậm rời khỏi mặt đất. Mặc dù chỉ mới cách mặt đất một khoảng nhưng điều này đã khiến cho nó hưng phấn mãi không thôi. Khi Phương Tử Vũ quyết định để cho đoạn dây leo lên cao thêm một chút nữa,"Bục!" đoạn dây leo tứ phân ngũ liệt, nó rơi xuống mặt đất.

Điều này là bởi vì Phương Tử Vũ vừa mới học được cách vận dụng nguyên anh khí, đối với loại chân khí cường đại này khống chế vẫn chưa ổn định. Thêm vào đó dây leo mặc dù có linh tính nhưng tuyệt đối không thích hợp để làm pháp bảo. Phương Tử Vũ không biết điểm này, nó một mực cho rằng chỉ cần là vật có thật là có thể tu luyện, cho nên mặc kệ ba bảy hai mốt gì từ trong đám dây leo lấy xuống một đoạn nữa tiếp tục luyện tập ngự kiếm phi hành.

Không biết đã làm đứt bao nhiêu đoạn dây leo rốt cuộc Phương Tử Vũ cũng học được cách làm thế nào để khống chế chân khí được chuẩn xác. Lúc này đoạn dây leo không vỡ ra mà ngược lại lắc lư đưa Phương Tử Vũ lên giữa không trung. Phương Tử Vũ đứng trên đoạn dây leo hưng phấn không thôi, mặc dù nó đứng trên đó không ngừng lay động lắc lư hết qua trái rồi lại qua phải, nhưng đối với nó mà nói khoảng cách đối với ngự kiếm phi hành chỉ còn kém một bước. Chỉ cần nó có thể giữ được cân bằng là có thể ngự kiếm phi hành như ý nghĩa chân chính.

Hành động này của Phương Tử Vũ quả thật là xưa nay chưa từng có ở tu chân giới. Đầu tiên, dây leo tuyệt đối không thích hợp để làm pháp bảo tu luyện. Tiếp nữa là một kiện pháp bảo chưa từng trải qua tu luyện lại có thể được nó vận dụng tự nhiên như vậy, chỉ với điều này thôi cho dù thủy tổ đạo gia sống lại cũng phải sợ hãi than một tiếng"Quái vật".

Mặc kệ như thế nào đi nữa, Phương Tử Vũ đích xác là đã thành công, trải qua nỗ lực hơn mười lần rơi xuống rồi lại bay lên, nó rốt cuộc cũng nắm vững được ngự kiếm phi hành.

Thời khắc cuối cùng rốt cuộc đã đến, Phương Tử Vũ đứng ở trước cửa sơn động, nắm chặt đoạn dây leo trong tay, lòng bàn tay nhơm nhớp mồ hôi. Điều này cũng là dễ hiểu, Phương Tử Vũ một mực vẫn ở trong sơn động luyện tập, bay lên cao nhất cũng chỉ tới đỉnh sơn động, bây giờ nó phải nhảy xuống từ trên vách núi này, vạn nhất khống chế không được lập tức đi vào cái kết cục tan xương nát thịt.

Hít vào một hơi thật sâu, Phương Tử Vũ khẽ quát:"Lên!" Đoạn dây leo trong tay nó dường như sống lại bay lên lơ lửng giữa không trung, sau đó bay xuống phía dưới chân nó. Phương Tử Vũ hít sâu vào một hơi nữa, cắn răng bước lên. Đoạn dây leo oằn xuống, rất nhanh liền ổn định. Lúc này Phương Tử Vũ đang đứng giữa không trung bên ngoài vách núi, nó vung mạnh tay ngón tay chỉ về phía trước, quát:"Phi". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

"Vù!" Đoạn dây leo mang theo nó giống như mũi tên vừa buông dây bay về phía trước.

Thấy bản thân quả thật có thể ngao du trong thiên địa, Phương Tử Vũ trong lòng cảm thấy vô cùng sung sướng. Nó phi hành ở trong không lúc lúc cao lúc thấp, rất hưng phấn. Chỉ có điều nó đang chìm đắm trong vui sướng nên không có phát hiện ra, đoạn dây leo dưới chân nó đã bắt đầu xuất hiện những vết rách.

"Bục!" Dây leo tất nhiên không phải là pháp bảo, sức chịu đựng của nó cũng chỉ có giới hạn, rốt cuộc nó cũng không chịu nổi nữa vỡ vụn giữa không trung.

Đang ở giữa không trung Phương Tử Vũ đột nhiên cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, thân thể lập tức không chịu khống chế rơi nhanh xuống dưới, từng mảnh dây leo vụn xoẹt qua trước mặt nó.

Trong sát na này, tất cả những ký ức khắc sâu chợt lóe lên trong đầu nó, tình yêu thương của Phúc thúc, vú nương, tử nhỏ mang khuôn mặt quái dị chịu đủ mọi lời châm biếm; Hòa thương, đạo sĩ, võ sĩ ba khuôn mặt khiến cho nó tràn ngập lửa giận; Tình nghĩa huynh đệ của Từ Ngạo Thiên, như ánh chớp lóe lên trong bóng đêm, vụt nhanh qua đầu nó, tiếp đó là một mảnh trống rỗng.

Sau nữa cảm thấy thân thể rơi xuống cang lúc càng nhanh hơn.

Ở vào sát na sinh tử tồn vong này, bỗng nhiên hít thở hoàn toàn ngừng lại, mà nội tức thì như bó đuốc,"Bùng!" một tiếng, được đốt lên.

Giống như một giấc mộng.

Đột nhiên, nó hiểu được pháp quyết thúc dục nguyên anh chân khí trong cơ thể.

Chính là trước hết phải đoạn tuyệt hô hấp bên ngoài sau đó mới có thể phát động chân khí hô hấp của cơ thể, cũng chính là tiên thiên hô hấp trong đạo gia.

Ba cỗ chân khí thay thế cho nguyên anh không ngừng cung cấp chân khí, Phương Tử Vũ cảm thấy trong cơ thể chân khí mênh mông.

Nó dồn sức đề chân khí, song chưởng vỗ xuống, lập tức sinh ra một phản lực làm giảm tốc độ rơi xuống, còn khiến cho nó bay lên thêm được nửa thước, lật người lại đâm xuống, lúc này"Bồng!" một tiếng rơi vào trong đám cỏ dầy, ngã một cú choáng váng hết cả đầu óc.

Phương Tử Vũ từ trong bụi cỏ ngồi dậy, giật mình nhìn lại hai tay của bản thân, rồi lại nhìn lên trên không trung, thì thào:"Ta không chết sao?"

Dùng sức cấu mạnh một phát trên cánh tay mình, cảm giác từng trận đau nhức truyền đến. Phương Tử Vũ vui sướng nhảy dựng lên, ngẩng đầu hét lớn:"Ta không chết! Ta đã trở về!"

Bình Luận (0)
Comment