Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 19

Chạng vạng tối, một tên đạo sĩ thân mặc đạo bào, đầu cuốn khăn lớn đi xuống Ngọc Tiên Phong chắc vừa mới luyện công xong chuẩn bị quay về Ngọc Hư cung nghỉ ngơi.

Lúc này hắn nghe được từ phía sau cách đó không xa truyền đến tiếng bước chạy bộ vội vàng, đạo sĩ quay người lại muốn nhìn xem là ai mà chạy vội như vậy.

Phía sau hắn xuất hiện một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, trên người nó mặc đạo bào nhưng cái đạo bào đó vừa bẩn vừa rách nát. Hơn nữa khuôn mặt của thiếu niên đó…"xấu xí bẩn thỉu", đây là cái ý nghĩ đầu tiên sau khi đạo sĩ nhìn thấy tên thiếu niên nọ.

Lúc này thiếu niên cũng đã nhìn thấy đạo sĩ, nó dừng lại. Hai người cứ như vậy im lặng nhìn nhau.

Đạo sĩ rốt cuộc cũng chịu không được cái nhìn chằm chằm lạnh lùng của"kẻ quái dị" đó, mở miệng đánh vỡ không khí khó xử nói:"Vị sư đệ này, nhìn trang phục của ngươi chắc hẳn là môn hạ của Ngọc Hư cung chúng ta đi?"

Thiếu niên đối diện gật đầu.

Đạo sĩ lại hỏi:"Không biết sư đệ là môn hạ đệ tử của vị trưởng lão nào?"

Thiếu niên thờ ơ nói:"Bách Kiếp."

"Bách Kiếp sư bá?" Đạo sĩ nhíu mày, đột nhiên kinh hô:"Đệ là Phương Tử Vũ?"

Thiếu niên này đúng là Phương Tử Vũ kẻ mới tìm được đường sống từ trong chỗ chết đi ra, sau khi nó hạ xuống đáy vực thì một đường điên cuồng chạy về Ngọc Hư cung. Chạy đến nơi đây thì gặp được vị đạo sĩ này, bởi vì vị đạo sĩ này cũng mặc đạo bào của Ngọc Hư cung, Phương Tử Vũ lại chưa từng gặp qua hắn, cho nên mới dừng lại cẩn thận đánh giá. Nên biết là Phương Tử Vũ từ trước đến giờ vẫn một mực ở trong Ngọc Vũ đường, những sư huynh đệ của các môn đường khác nó rất ít gặp gỡ.

Phương Tử Vũ gật đầu nói:"Đệ chính là Phương Tử Vũ."

Đạo sĩ cười nói:"Nguyên lai thật sự là Phương sư đệ. Một năm trước đệ đột nhiên mất tích……."

"Một năm?" Phương Tử Vũ ngạc nhiên nói:"Đệ mất tích một năm?"

"Đúng vậy, đệ đích xác đã mất tích được một năm rồi." Đạo sĩ kỳ quái hỏi:"Sư đệ như thế nào lại không biết? Đúng rồi sư đệ, một năm này đệ đã đi đâu?"

Phương Tử Vũ nói:"Dưỡng thương."

"Hóa ra là như vậy." Đạo sĩ gật đầu nói:"Thì ra ban đầu đệ rơi xuống vực sâu là sự thật, một năm này đều dưỡng thương sao? Sau khi đệ mất tích chưởng môn mang theo Từ Ngạo Thiên sư đệ cũng trở về, đệ ấy sau khi biết chuyện đệ mất tích xong lập tức phát động môn hạ của Ngọc hư cung tìm kiếm đệ khắp nơi, tìm kiếm đã hơn một năm rồi."

"Thì ra là như thế." Phương Tử Vũ nói:"Cám ơn sư huynh đã báo cho biết."

Đạo sĩ khoát tay cười nói:"Không có gì. Ta từng nghe nói Bách Độ sư thúc đem Hoán thiên đan, thứ trân quý nhất của bổn môn, tặng cho sư đệ, thiết nghĩ sư đệ có Hoán thiên đan trong người chắc hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, bởi vậy mà vẫn ở nơi này khổ sở tìm kiếm tung tích của sư đệ."

Phương Tử Vũ nói:"Sư huynh vất vả rồi?"

Đạo sĩ cười nói:"Khách sáo gì chứ, mọi người đều là đồng môn sư huynh đệ. Đúng rồi sư đệ, Hoán thiên đan đệ vẫn mang theo bên người đấy chứ?"

Phương Tử Vũ từ trong tay áo lấy ra một cái hộp gỗ đáp:"Hoán thiên đan đệ vẫn một mực mang theo bên người, chỉ có điều……"

"Vậy thì tốt rồi, tốt rồi."Đạo sĩ tươi cười ngắt lời nói:"Ta sợ đệ đem viên thiên địa linh đan này đánh mất rồi. Sư đệ, đệ phải nhớ đem linh đan này giấu kỹ, tương lai ra ngoài tu chân giới nếu để cho người ta biết đệ mang đan này trong người, sẽ mang đến họa sát thân cho đệ đấy."

Phương Tử Vũ đem hộp gỗ cất lại vào trong tay áo nói:"Cám ơn sư huynh quan tâm."

"Tốt rồi, sư đệ. Chỉ cần đệ bình an vô sự là tốt rồi, những truyện khác đều không trọng yếu." Đạo sĩ nắm chặt lấy tay Phương Tử Vũ nói:"Sư đệ theo ta đến đây."

Phương Tử Vũ ngạc nhiên hỏi:"Đi đâu?"

Đạo sĩ kéo tay Phương Tử Vũ đi về phía trước, không thèm quay đầu lại nói:"Suối Côn lôn."

"Suối Côn lôn? Đi đến đó làm gì?"

"Đi tìm một người. Đệ mất tích rồi một năm này đệ ấy lo lắng muốn điên lên rồi, lập tức đi báo cho đệ ấy, để cho đệ ấy vui mừng một chút."

"Ai?"

"Từ Ngạo Thiên sư đệ chứ ai."

"Ca của đệ."

"Đúng vậy, sau khi đệ mất tích Vu Đại Dũng sư huynh và Tống Đào sư huynh liền trở về bẩm báo, sau đó chưởng môn phái chúng ta đi tìm kiếm đệ, Ngạo Thiên sư đệ thật sự là rất lo lắng, cũng chẳng có lòng dạ nào tiếp tục tu luyện, cả ngày ở phụ cận nơi này đợi tin tức của đệ."

Vừa nghe được Từ Ngạo Thiên đối với mình quan tâm như thế, Phương Tử Vũ trong lòng không khỏi nóng. Nó cố gắng đè nén kích động trong lòng, cái mũi phập phồng nói:"Sư huynh…"

Đạo sĩ cười nói:"Bần đạo đạo hào Thanh Dục."

"Thanh Dục sư huynh, ca của đệ có khỏe không?"

"Đệ ấy rất khỏe, chỉ gầy đi một vòng thôi. Ài, Ngạo Thiên sư đệ quả thật là người trọng tình nghĩa."

Nhớ lại tình cảm Từ Ngạo Thiên dành cho mình, Phương Tử Vũ vô cùng cảm động. Lúc này nó so với Thanh Dục còn muốn vội vàng chạy đến suối Côn lôn hơn, chỉ có điều nó không có nghĩ đến, Từ Ngạo Thiên vì sao lại ở suối Côn lôn?

Không khí xung quanh càng lúc càng lạnh, ngay cả Thanh Dục cũng phải rùng mình, mà ánh mắt của hắn nhìn Phương Tử Vũ càng lúc càng nhiều kinh ngạc. Ở cái nơi rét lạnh, quần áo mỏng manh vì sao Phương Tử Vũ không hề có một tia biểu hiện cảm thấy rét lạnh nào? Mà nhìn thần sắc của nó thì dường như không khí lạnh xung quanh đây không hề có tác dụng đối với nó.

Hai người lòng mang tâm sự riêng cứ như vậy mà đi, rốt cuộc cũng đi tới suối Côn lôn.

"Thanh Dục sư huynh." Phương Tử Vũ nói:"Ca của đệ không có ở đây."

"Uhm." Thanh Dục nói:"Có thể đệ ấy đã trở về rồi, chúng ta về Ngọc Hư cung tìm đệ ấy thôi."

"Được." Phương Tử Vũ quay người lại hướng Ngọc Hư cung bước đi. Bởi vì lúc này nó quay lưng về phía Thanh Dục cho nên không nhìn thấy Thanh Dục ở đằng sau lộ ra khuôn mặt dữ tợn.

Một đạo bạch quang chợt lóe, sau lưng Phương Tử Vũ lập tức máu tươi chảy ra như suối, máu tươi chạy xuống mặt đất trong nháy mắt bị đóng thành băng, mà máu ở miệng vết thương sau lưng Phương Tử Vũ cũng đã đóng thành băng.

Kêu thảm một tiếng, Phương Tử Vũ ngã sấp xuống mặt đất, lập tức quay đầu lại hét lên:"Sư huynh, huynh làm gì vậy?"

"Làm cái gì à?"Thanh Dục cười lớn nói:"Đương nhiên là giết ngươi rồi."

Lạnh lùng nhìn Thanh Dục, Phương Tử Vũ lạnh giọng hỏi:"Vì sao muốn giết ta?"

"Sư đệ, ngươi thật là nhanh quên. Ta dường như đã sớm nói với ngươi rồi, ngươi mang Hoán thiên đan trong người sẽ gặp họa sát thân mà."

"Vì Hoán thiên đan sao?" Phương Tử Vũ cười lạnh nói:"Đáng tiếc ngươi chiếm không được nó."

Thanh Dục cười nói:"Vậy sao? Giết ngươi rồi, nó không phải là của ta sao?"

Phương Tử Vũ cười lạnh một tiếng, không thèm nói nữa.

"Ài." Thanh Dục thở dài:"Sư đệ, kỳ thật đều trách đệ không biết tốt xấu, đang yên đang lành tự nhiên giở trò mất tích, làm hại huynh bị phái đến tục giới tìm kiếm đệ suốt một năm, bằng không một năm thời gian này huynh đã sớm tu luyện đến Toàn chiếu hậu kỳ rồi. Bây giờ thì tốt rồi, lãng phí một năm thời gian mà vẫn chỉ dừng lại ở Toàn chiếu trung kỳ. Sư đệ, đệ nói xem có phải hay không nên cấp Hoán thiên đan bồi thường cho huynh đây?"

Nhìn khuôn mặt của Thanh Dục khiến cho nó muốn buồn nôn, Phương Tử Vũ lạnh lùng phun ra ba chữ:"Ngươi; Nằm; Mơ."

"Vốn là nằm mơ mà."Thanh Dục cười nói:"Chỉ có điều bây giờ mộng đã thành hiện thực rồi, chỉ cần giết ngươi, Hoán thiên đan đã là của ta rồi. Ha ha ha."

"Ngươi nói ca ta ở đây là muốn lừa gạt ta?"

"Hừ, Từ Ngạo Thiên tiểu tử đích xác là tìm kiếm ngươi khắp nơi. Chỉ có điều, hắc hắc, nó sẽ không đến suối Côn Lôn tìm ngươi đâu."

"Thật không có nghĩ đến." Phương Tử Vũ cười lạnh nói:"Một tên đạo sĩ xuất gia lại ngoan độc như vậy. Ngươi không nên tu chân, đi tu ma mới đúng."

"Hắc hắc." Thanh Dục cười nói:"Cám ơn sự khích lệ của đệ, có câu nói người không vì mình trời tru đất diệt. Sư đệ, đệ sau khi chết đi ngàn vạn lần đừng trách sư huynh, có muốn trách thì trách con mẹ Bách Độ đã cho đệ Hoán thiên đan làm hại đệ kia kìa."

"Câm miệng!" Phương Tử Vũ hét lên:"Không được vũ nhục Bách Độ sư thúc." Cái ơn tặng đan của Bách Độ đối với Phương Tử Vũ nó sẽ nhớ mãi không quên, từ sau khi Phúc thúc và vú nương chết thảm Bách Độ là người đầu tiên trừ Từ Ngạo Thiên mang lại cho nó cảm giác ấm áp.

"Hắc hắc." Thanh Dục cười nói:"Vũ nhục nàng ta thì ngươi có thể làm gì được ta?"

Phương Tử Vũ cắn chặt răng nói:"Ngươi phải nỗ lực đại giới."

"Đại giới? Ha ha ha." Thanh Dục ngửa đầu lên trời cười lớn:"Chỉ dựa vào ngươi? Nói cho ngươi biết, chỉ cần ta chiếm được Hoán thiên đan rồi Bách Độ ta cũng không thèm để vào trong mắt. Đến lúc đó ta còn muốn nàng ta nếm thử tư vị trên giường của ta nữa, ha ha ha."

Nhớ đến Hoán thiên đan đã bị mình ăn lúc ở trong bụng cự mãng, Phương Tử Vũ mới thả lỏng hơn một chút. Khi hắn nghe được câu vũ nhục cuối cùng của Thanh Dục đối với Bách Độ, Phương Tử Vũ tức giận không thể kìm chế, quát to một tiếng xông về phía Thanh Dục.

Thanh Dục cười lạnh một tiếng:"Tự tìm đường chết." Tay niết kiếm quyết lệnh cho phi kiếm công kích về phía Phương Tử Vũ.

"Bồng!" Phương Tử Vũ nhanh nhẹn nhảy tránh qua một bên, phi kiếm đánh trúng vị trí mới vừa rồi của nó, bầu trời tràn ngập tuyết trắng.

"Thân thủ không tồi." Thanh Dục vừa nói ngón tay nhất vẩy, phi kiếm tự động bay trở về. Thanh Dục ngón tay một lần nữa chỉ về phía Phương Tử Vũ, phi kiếm một lần nữa tấn công về phía nó.

Một người một kiếm cứ như vậy truy đuổi trong tuyết trắng. Kỳ thật Phương Tử Vũ và Thanh Dục đã là người thuộc về hai tầng thứ khác nhau, nó muốn kích bại Thanh Dục dễ như trở bàn tay.Nhưng nó thiệt thòi ở chỗ là không có pháp bảo, thứ hai là Nguyên anh kỳ sơ thành nó còn không thể đem ba cỗ chân khí trong cơ thể vận dụng một cách tự nhiên, ba là Phương Tử Vũ không có kinh nghiệm đối địch. Với ba điểm khác biệt này đã bức cho Phương Tử Vũ rơi xuống hạ phong ngay từ đầu, càng lúc càng rơi vào nguy hiểm.

Phương Tử Vũ thắng ở thân thủ nhanh nhẹn, vài lần vào thời khắc nguy hiểm đều bị nó tránh được, nhưng không thể duy trì lâu dài. Thời gian càng kéo dài, trên người nó vết thương càng nhiều, mà phi kiếm vẫn từng bước từng bước ép sát lại.

Đấu cả nửa ngày vẫn không thể đem Phương Tử Vũ giải quyết xong, Thanh Dục không kiên nhẫn được nữa, quyết định sử dụng tuyệt chiêu.

Thanh Dục vẩy tay triệu hồi phi kiếm, Phương Tử Vũ tranh thủ thời gian hít thở. Nó vừa há miệng thở dốc vừa nhìn chằm chằm vào Thanh Dục. Chỉ thấy Thanh Dục đem phi kiếm nắm trong lòng bàn tay, mũi kiếm chỉ lên trời, miệng lẩm bẩm gì đó. Ngừng một chút, Thanh Dục đột nhiên đem mũi phi kiếm chỉ về phía Phương Tử Vũ, quát lớn:"Bắt trói!"

Chỉ trong chốc lát, từ dưới chân Phương Tử Vũ mọc lên vài thứ giống như dây leo một dạng, đem Phương Tử Vũ trói chặt.

Phương Tử Vũ hoảng sợ ra sức giãy dụa, nhưng không thể thoát khỏi dây trói mà ngược lại bị trói càng chặt hơn.

"Ha ha ha." Thanh Dục vui vẻ cười lớn nói:"Phương sư đệ, đệ không cần giãy dụa nữa, cái này là Khốn thú trận mặc dù chỉ là trận pháp sơ cấp nhất của Cửu U sơn trang nhưng cũng vô cùng lợi hại. Huynh dùng tâm pháp đệ nhị trọng cảnh giới của Cửu thiên huyền tâm đ*o pháp vất vả lắm mới đổi được cho đệ tử của Cửu U sơn trang đấy."

Phương Tử Vũ nghe xong sắc mặt đại biến, hét lên:"Ngươi đem tâm pháp của bổn môn truyền thụ cho đệ tử của môn phái khác? Ngươi tên phản đồ."

"Phản đồ?" Thanh Dục vươn tay phải ra ngón trỏ hướng Phương Tử Vũ lắc lắc, nói:"Chỉ cần ngươi chết đi, mà ta ăn xong Hoán thiên đan công lực đại tăng, lúc đó vị trí chưởng môn Ngọc Hư cung sẽ rơi vào tay ta. Đến lúc đó do ta dẫn dắt, Ngọc Hư cung chắc chắn phát dương quang đại, tại sao lại nói là phản đồ chứ?" Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

"Hoán thiên đan? Hừ! Ngươi nghĩ thật hay."

"Ha ha ha." Thanh Dục cười lớn đi đến trước mặt Phương Tử Vũ, đưa tay lấy vào trong ngực nó lấy ra cái hộp gỗ phe phẩy trước mặt nó cười nói:"Đây là cái gì?"

Phương Tử Vũ toàn thân bị trói không thể động đậy, chỉ có thể mở mắt trừng trừng hung hăng nhìn Thanh Dục, cắn chặt răng nói:"Ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn."

"Uh, khí thế không tồi. Chỉ tiếc là ngươi phải đợi đến kiếp sau rồi. Ha ha ha." Thanh Dục cười lớn túm lấy áo Phương Tử Vũ đem nó quẳng xuống suối Côn lôn,

"Bùm." Một tiếng, Phương Tử Vũ không kịp giãy dụa thì đã chìm xuống đáy suối, mặt nước gợn lên từng vòng từng vòng sóng nước, rất nhanh khôi phục lại vẻ yên bình.

"Ha ha ha." Thanh Dục ở trên bờ cười lớn:"Tiểu sư đệ đáng thương. Nể mặt Hoán thiên đan ta cho ngươi một cái chết toàn thây. Sau này có người phát hiện ra thi thể của ngươi, chỉ cần nhìn thấy dây leo quấn trên người của ngươi sẽ cho rằng là do người của Cửu U sơn trang giết. Ha ha ha."

"Hoán thiên đan, ngươi rốt cuộc đã là của ta." Thanh Dục hưng phấn vuốt ve hộp gỗ một lát, kích động chậm rãi mở nắp hộp. Một viên đan dược màu đen hiện ra trước mắt hắn.

"Đây là?" Thanh Dục cầm lấy viên đan dược đưa lên mũi hít mạnh, sắc mặt đại biến:"Đây là Dưỡng khí đan?"

"Con mẹ nó." Thanh Dục đem cả đan dược và hộp gỗ ném xuống đất hung hăng dùng chân đạp xuống cho đến nát bét. Nhìn chằm chằm về phía suối Côn lôn oán hận nói:"Phương Tử Vũ, ngươi giỏi thật." Nếu như nơi này không phải là suối Côn lôn mà là một dòng suối bình thường khác thì chắc rằng Thanh Dục đã sớm nhảy xuống đem thi thể của Phương Tử Vũ chém thành từng mảnh nhỏ rồi.

Rốt c uộc Thanh Dục vẫn không nguôi giận, chỉ đành ngẩng đầu lên trời hét to vài tiếng, mới căm giận rời đi.

Thanh Dục không nghĩ đến bản thân hao tổn hết tâm cơ rốt cuộc đổi lại chỉ là công dã tràng.

Bình Luận (0)
Comment