Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi

Chương 10

Lâm Tiêu nói xong liền bắt đầu ăn, Lục Tuyết Minh nhìn anh gắp một miếng lòng xào cay đẫm vị cho vào miệng, nhai kỹ rồi nuốt xuống mà không hề tỏ vẻ khó chịu, sau đó lại gắp đến món lòng bò cay. 

Môi Lục Tuyết Minh khẽ động, cuối cùng cũng phản ứng lại, nghi ngờ hỏi “Không phải anh không ăn cay sao?”

Lâm Tiêu như đã đoán trước câu hỏi này, đợi nuốt xong mới đáp: “Lúc học ở Berlin, bạn cùng phòng thường nấu đồ cay, ăn mãi cũng thành quen thôi.”

Lâm Tiêu nhìn thẳng vào Lục Tuyết Minh khi nói, nhưng y không quen với ánh mắt của anh, liền né đi: “Vậy anh cứ từ từ ăn đi, tôi ra ngoài sửa giáo án.”

Nói xong y đứng dậy bước đi, Lâm Tiêu cũng không cản, chỉ đặt đũa xuống, nhìn y rồi nói: “Tuyết Minh, chúng ta có thể làm bạn không?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Lục Tuyết Minh hơi sững sờ, nhưng cuối cùng Lâm Tiêu cũng nói rõ ý định, giúp y không cần phải đoán mò. Y không quay lại nhìn Lâm Tiêu, cũng không dừng bước, chỉ trả lời khi đã tới cửa: “Không thể nào.”

Lục Tuyết Minh bước nhanh đến văn phòng của Lâm Trĩ Ngu, thấy cửa không đóng thì liền đi vào. Lâm Trĩ Ngu đang cắm cúi viết gì đó trên bàn, còn một thầy giáo khác trong văn phòng đang dọn đồ chuẩn bị ra về, thấy y vào thì chào hỏi một tiếng.

Đợi thầy giáo kia rời đi, Lục Tuyết Minh mới hỏi: “Tối nay có rảnh không?”

Lâm Trĩ Ngu ngẩng lên nhìn y: “Có. Xảy ra chuyện gì à? Sắc mặt cậu kém quá.”

Lục Tuyết Minh lắc đầu: “Đợi một lát đi uống với tôi một ly, có chuyện muốn nói.”

Thấy y ngồi xuống đối diện mình, Lâm Trĩ Ngu lại hỏi một lần nữa xem rốt cuộc có chuyện gì.

Lục Tuyết Minh không muốn nói ngay bây giờ, dù gì thì tài liệu giảng dạy trên tay y vẫn chưa sửa xong, không thể phân tâm lãng phí thời gian lúc này, liền tập trung vào công việc. Đến khi sửa xong cả bốn trang, y mới gấp tài liệu lại, nói với Lâm Trĩ Ngu: “Tôi đi lấy túi rồi chúng ta đi.”

Y trở về văn phòng của mình, Lâm Tiêu đã rời đi, đồ ăn trên bàn đã được đậy nắp. Dù mọi thứ vẫn giữ nguyên như lúc nãy, nhưng cũng đã không còn hương thơm nữa. Nhìn những món ăn ấy, dường như y lại nghe thấy lời nói vừa rồi của Lâm Tiêu.

Kể từ lần tình cờ gặp gỡ ở đảo Thư Lan, y đã không thể hiểu được mục đích quay về của Lâm Tiêu. Lúc ở hội thảo, còn có thể giải thích, dù sao họ đều là cựu học sinh của ngôi trường đó, nghề nghiệp của Lâm Tiêu cũng có liên quan đến ngành học. Sau đó, Lâm Tiêu vào làm ở Học viện Mỹ thuật Phương Chu, chuyển đến ở đối diện nhà y. Mặc dù quá trùng hợp, người ấy cũng không làm gì quá đáng, y ít nhiều có thể thuyết phục bản thân không nghĩ ngợi lung tung nữa.

Nhưng đến vừa rồi thì…

Dù là kẻ ngốc cũng có thể nhận ra hành động của Lâm Tiêu rất có vấn đề, và lời người ấy sau đó lại càng chứng minh suy đoán của y.

Lâm Tiêu không muốn quay lại với mình nhưng lại muốn làm bạn.

Làm bạn? Với y sao?

Nhìn bát cơm mới chỉ động đũa một lần, Lục Tuyết Minh chỉ thấy buồn cười.

Bọn họ có mối quan hệ gì chứ? Từng chia tay trong hoàn cảnh như vậy, bao nhiêu năm không liên lạc, giờ tự dưng quay lại nói muốn làm bạn với người yêu cũ sao?

Lục Tuyết Minh đặt giáo án lên bàn, cũng chẳng thèm dọn đống thức ăn trên đó, xách túi rồi rời đi.

Trên đường y gọi điện cho người mẫu để dời thời gian gặp. Sau đó cùng với Lâm Trĩ Ngu ăn qua loa tại một tiệm ăn nhẹ rồi mới đến “Mộng Cảnh Đêm Tối.”

Quán bar này từng là nơi Lâm Trĩ Ngu làm thêm khi biểu diễn trong trang phục nữ. Sau này, chủ quán là ông Tần gặp vấn đề về tài chính, muốn tìm người đầu tư. Lâm Trĩ Ngu đã kể lại chuyện này cho Lương Khởi Hạc. Anh em thân thiết của Lương Khởi Hạc là Dương Chí Hanh tỏ ra hứng thú nên đã góp vốn vào. Hiện tại “Mộng Cảnh Đêm Tối” có diện mạo mới, sang trọng hơn trước, sân khấu biểu diễn cũng lớn hơn rất nhiều.

Lâm Trĩ Ngu chào hỏi nhân viên giữ cửa rồi dẫn Lục Tuyết Minh vào phòng riêng. Tối nay lão Tần không có mặt nhưng nhân viên phục vụ quen thuộc với họ, liền mang rượu và đồ ăn nhẹ cho cả hai.

Lâm Trĩ Ngu rót rượu, đợi Lục Tuyết Minh uống xong mới hỏi: “Giờ có thể nói rồi chứ?”

Lục Tuyết Minh tự rót thêm hai ly nữa rồi uống cạn, cũng chẳng biết sao lại thế này, bình thường những chuyện không vui y đều dễ dàng nói ra, mà bây giờ lại không biết bắt đầu từ đâu.

Y cứ thế im lặng uống rượu, Lâm Trĩ Ngu đành phải đổi chủ đề, nhắc đến chuyện hôm nay chủ nhiệm Sầm nói với mình về lớp học liên kết, hỏi xem y có từng tiếp xúc với thầy Lâm đó chưa.

Động tác uống của Lục Tuyết Minh chững lại, ánh mắt như có phần mơ hồ dưới ánh nến.

Y nuốt hết vị cay trong miệng xuống, dựa vào sofa nhìn Lâm Trĩ Ngu: “Chính là người họ Lâm đó.”

Câu nói này mơ hồ, ban đầu Lâm Trĩ Ngu còn chưa hiểu ý, cho đến khi nhìn thấy cảm xúc phức tạp trong mắt y, mới phản ứng lại: “Anh ta chính là mối tình đầu của cậu?!”

So với sự kinh ngạc của Lâm Trĩ Ngu, Lục Tuyết Minh lại bình thản hơn nhiều, lấy chiếc gối ôm cạnh đó ôm vào lòng, thờ ơ nhìn chằm chằm vào chai rượu: “Đúng vậy, người đã không có tin tức suốt sáu năm đột nhiên lại xuất hiện.”

Lâm Trĩ Ngu không biết phải nói gì, Lục Tuyết Minh lại bật cười nhạt, nói tiếp: “Thật ra ngay từ khi ở đảo Thư Lan tôi đã gặp lại anh ta rồi. Lúc đó nơi tôi ở xảy ra chút sự cố, tôi còn buộc phải ngủ chung phòng với anh ta một đêm.”

Lâm Trĩ Ngu khẽ nhíu mày: “Vậy các cậu…”

“Chẳng có gì xảy ra cả.” Lục Tuyết Minh dựa lưng vào ghế sofa, ánh sáng dịu dàng từ đèn tường hình trăng rằm chiếu vào mắt y, như thể y đang nhìn lại đêm hôm ấy trên đảo Thư Lan, nơi có hình bóng một người dưới ánh trăng, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

“Anh ta ngủ sofa, tôi ngủ giường, ngay cả nói chuyện cũng không nhiều, tắm xong thì ngủ luôn.”

Lục Tuyết Minh nhắm mắt lại, ngăn chặn hình ảnh hồi ức, rồi nghe Lâm Trĩ Ngu hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó…” Lục Tuyết Minh thở dài, kể lại mọi chuyện xảy ra vào sáng hôm sau. Rồi cả chuyện trở về Phương Châu, nghĩ rằng sẽ không còn cơ hội chạm mặt nữa. Thế mà chẳng những Lâm Tiêu vào làm ở trường, anh còn chuyển đến ở ngay sát phòng y.

“Tôi thực sự không hiểu anh ta chuyển đến đây làm gì, điều kiện nhà anh ta tốt lắm. Mặc dù tôi chưa từng đến, nhưng khi còn bên nhau cũng biết một ít. Hơn nữa, lúc anh ta chuyển nhà tôi có đến xem, đồ đạc trong đó đều rất đắt tiền, hoàn toàn không phù hợp với căn ký túc xá cũ kỹ này.”

Càng nói, Lục Tuyết Minh càng thấy bực bội, liền uống thêm rượu. Lâm Trĩ Ngu nghe cũng thấy lạ, bèn hỏi: “Cậu có thử hỏi xem lý do anh ta về nước không?”

Lục Tuyết Minh đáp: “Tôi không hỏi, nhưng hôm nay anh ta nói muốn làm bạn với tôi.”

“Chỉ muốn làm bạn thôi sao?” Lâm Trĩ Ngu xoa cằm phân tích: “Gặp nhau nhiều lần như vậy thật khó giải thích là ngẫu nhiên, nếu là cố ý thì…”

Cậu nhìn Lục Tuyết Minh: “Liệu có phải anh ta muốn quay lại với cậu nên mới nói như thế không?”

Lục Tuyết Minh chẳng cần nghĩ mà phủ nhận ngay: “Không thể nào, tôi chẳng có gì đáng để Lâm Tiêu phải phí công tiếp cận. Hơn nữa, ngày xưa là tôi theo đuổi anh ta rất lâu mới đến với nhau, chia tay cũng là anh ta chủ động đề nghị. Đối với Lâm Tiêu, tôi chẳng có ý nghĩa gì cả, làm sao anh ta lại quay đầu?”

Nói những lời này, Lục Tuyết Minh không có chút do dự nào. Lâm Trĩ Ngu hiểu tâm trạng của y, ai cũng không muốn bị tổn thương hai lần bởi cùng một người. Nhưng nếu Lâm Tiêu không muốn quay lại, thì những sự trùng hợp này lại khó mà giải thích được. Hơn nữa, giờ họ đã là đồng nghiệp, không thể tránh khỏi việc tiếp xúc trong tương lai.

Lâm Trĩ Ngu lo lắng nói: “Vậy lớp học liên kết mà chủ nhiệm Sầm nói phải làm sao đây? Tôi nghe nói cậu đã đồng ý rồi.”

Lục Tuyết Minh đang đau đầu về chuyện này, nghe vậy thì tức tối nói: “Biết làm sao được, coi như là nhiệm vụ giảng dạy mà hoàn thành thôi. May mà tôi và anh ta không cùng khoa, cũng chỉ có tiết học này cần phải tiếp xúc.”

Lâm Trĩ Ngu mím môi, dù là bạn tốt của Lục Tuyết Minh nhưng trong chuyện này cậu thật sự không tiện đưa ra ý kiến.

Về mối tình đầu này, Lục Tuyết Minh đã từng đề cập với cậu. Khi ấy sự việc đã qua lâu, Lục Tuyết Minh tỏ ra như đã buông bỏ, thậm chí không nhắc đến tên người đó.

Lâm Trĩ Ngu chưa từng tiếp xúc với Lâm Tiêu, không biết người này nghĩ gì, nhưng cậu rất hiểu Lục Tuyết Minh.

Những năm qua, Lục Tuyết Minh từng có hai mối tình, nhưng cả hai đều không kéo dài được quá một tháng, lý do chia tay đều là không hợp nhau. Tuy Lục Tuyết Minh thể hiện thái độ thờ ơ, nhưng cậu có thể nhận ra, phần nào cũng liên quan đến mối tình đầu khó quên ấy.

Bản thân Lâm Trĩ Ngu cũng không có nhiều kinh nghiệm yêu đương, người duy nhất cậu từng yêu chính là chồng hiện tại của mình, Lương Khởi Hạc. Trước khi gặp Lương Khởi Hạc, cậu cũng từng thầm yêu một người trong suốt ba năm, nên bản thân hiểu rõ cảm giác giữ tình cảm trong lòng nhưng không thể nói với ai khó chịu đến mức nào.

Lâm Trĩ Ngu may mắn gặp được người giúp mình vượt qua, còn Lục Tuyết Minh thì mãi không gặp được, bao nhiêu năm rồi vẫn dậm chân tại chỗ.

Nghĩ đến đây, Lâm Trĩ Ngu thở dài, hỏi: “Vậy bây giờ cậu nghĩ thế nào? Có định làm bạn với anh ta không?”

“Ai muốn làm bạn với anh ta chứ?” Men rượu đã khiến Lục Tuyết Minh hơi chếnh choáng, y nửa nằm trên sofa, bực bội nói: “Tôi đã nói với anh ta là không thể.”

“Mối quan hệ như vậy làm bạn đúng là ngượng ngùng thật. Nhưng…” Lâm Trĩ Ngu ngập ngừng nhìn y: “Cậu thực sự đã buông bỏ rồi sao?”

Lông mi Lục Tuyết Minh khẽ rung, ánh sáng mờ ảo không rõ cảm xúc trong mắt y, nhưng Lâm Trĩ Ngu nghe thấy câu trả lời càng thêm kiên quyết: “Đã sáu năm rồi, còn gì mà không buông được.”

Lâm Trĩ Ngu vỗ nhẹ lên cánh tay y, không đồng tình với cách nói sáu năm ấy: “Thời gian có thể chứng minh được gì trong chuyện tình cảm? Quan trọng là suy nghĩ thật sự trong lòng.”

Tuy nhiên, Lâm Trĩ Ngu cũng không nói tiếp. Dù sao thì Lâm Tiêu vừa mới xuất hiện, trong lòng Lục Tuyết Minh rối loạn, cảm giác phản kháng là điều bình thường, không cần thiết phải ép y suy nghĩ rõ ràng mọi thứ trong thời gian ngắn như vậy.

Hơn nữa, mục đích thực sự của Lâm Tiêu có phải là làm bạn hay không họ cũng chưa rõ, cứ để tự nhiên thì hơn.

Lâm Trĩ Ngu lại ngồi trò chuyện cùng y một lúc, trong thời gian đó không nhắc thêm gì về Lâm Tiêu, cho đến khi uống gần xong thì mới gọi Lương Khởi Hạc đến đưa y về. 

Khi tới dưới khu ký túc xá, Lục Tuyết Minh đã say đến ngủ mất, Lương Khởi Hạc liền bế y lên phòng. Lâm Trĩ Ngu giúp y cởi áo khoác, giày và tất, đắp chăn cẩn thận rồi đặt chuông báo thức cho sáng hôm sau. Trước khi rời đi, Lâm Trĩ Ngu đặc biệt nhìn qua cửa phòng đối diện, không có ánh sáng lọt ra từ khe cửa, đoán chừng Lâm Tiêu vẫn chưa về.

Lục Tuyết Minh tuy say nhưng giấc ngủ ấy chẳng dễ chịu chút nào, suốt đêm mơ đủ kiểu, đều liên quan đến Lâm Tiêu. Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, y lại không nhớ nội dung của những giấc mơ ấy.

Trong hai ngày tiếp theo, Lâm Tiêu vẫn đến tìm y, nhưng không nhắc đến cuộc trò chuyện hôm đó, vẫn giữ thái độ như chưa có gì xảy ra, nói chuyện công việc một cách tự nhiên.

Y không hài lòng với thái độ của đối phương, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác, đành phải chịu đựng. Cuối cùng khi giáo án được chủ nhiệm khoa phê duyệt, y mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần dạy xong tiết học ngày mai là y có thể thoát khỏi tình cảnh này.

Tiết học ấy được sắp xếp vào chiều hôm sau. Do Lâm Tiêu là họa sĩ trẻ nổi tiếng, lại có ngoại hình thu hút nên tinh thần học tập của sinh viên rất cao. Một số nữ sinh vốn đã rất năng động trong lớp lại càng nhiệt tình hơn, ánh mắt từng nhìn Lục Tuyết Minh giờ đều dồn hết vào Lâm Tiêu. Lục Tuyết Minh còn nghe thấy hai nữ sinh ngồi ở hàng ghế đầu bàn luận về mái tóc dài của Lâm Tiêu, nói rằng động tác vén tóc ra sau tai của anh thật vừa ngầu vừa quyến rũ.

Khi họ còn bên nhau, tóc của Lâm Tiêu không dài nên không có thói quen này. Ban đầu, Lục Tuyết Minh chỉ nghe cho qua, nhưng không biết có phải vì đang đứng bên cạnh nghe Lâm Tiêu giảng bài không, ánh mắt y cũng dõi theo anh. Nhìn một lúc, y nhận ra ngoài động tác vén tóc, Lâm Tiêu vẫn giữ thói quen nhét tay vào túi quần.

Đây là thói quen từ trước. Y vẫn nhớ khi họ mới quen nhau là vào mùa đông, Lâm Tiêu luôn không muốn nắm tay y ngoài đường, nên y chủ động luồn tay vào túi quần của anh. Ban đầu, Lâm Tiêu không thích hành động này, nhưng sau khi bị y mặt dày làm thế vài lần, cuối cùng anh cũng chấp nhận.

Nghĩ đến bản thân mình khi ấy, vừa trẻ con vừa lì lợm, nhưng đầy nhiệt huyết không gì cản nổi, y chợt cảm thấy thời gian trôi qua nhanh quá, những năm tháng tươi đẹp ấy đã trôi vào dòng chảy thời gian, không thể nào quay lại được.

Nhìn Lâm Tiêu viết phần tổng kết lên bảng, Lục Tuyết Minh cầm lấy cốc nước uống vài ngụm, nghĩ rằng chỉ cần hoàn thành xong phần tiếp theo là y sẽ được giải thoát. Nhưng không ngờ, Lâm Tiêu lại đột ngột thay đổi kế hoạch.

Trong giáo án rõ ràng đã ghi, phần cuối cùng là chọn một sinh viên làm mẫu để Lâm Tiêu giảng giải các chi tiết khó nắm bắt trong phác thảo chân dung. Nhưng Lâm Tiêu lại tuyên bố trước mặt tất cả sinh viên: “Tiếp theo, tôi sẽ lấy thầy Lục làm mẫu, vẽ một bức phác thảo chân dung để các em có thể trực quan cảm nhận những chi tiết cần nắm vững.”

Bình Luận (0)
Comment