Bữa ăn này khiến Lục Tuyết Minh chẳng có chút khẩu vị nào, nhưng vì Hiệu trưởng và Chủ nhiệm khoa ở đây nên cậu đành phải giữ nụ cười trên mặt. Bên cạnh cậu, Lâm Tiêu có vẻ tâm trạng rất tốt, không còn chút nào sự lạnh lùng, ít giao tiếp như trước. Tuy lời ít ý nhiều, nhưng anh vẫn khiến Hiệu trưởng và Chủ nhiệm khoa không ngớt lời khen ngợi. Khi cuộc trò chuyện đang cao hứng, Chủ nhiệm khoa còn lân la hỏi về sở thích của Lâm Tiêu.
Hiệu trưởng và Chủ nhiệm đều đã ngoài năm mươi, tuổi này thường rất thích làm mai mối cho lớp trẻ. Lục Tuyết Minh cúi đầu uống canh, ban đầu còn có thể im lặng lắng nghe, nhưng sau đó có lẽ do chủ nhiệm khoa cảm thấy phiền phức nên liền hỏi thẳng Lâm Tiêu thích kiểu con gái thế nào.
Lục Tuyết Minh vừa nhét một miếng cơm vào miệng, nghe vậy suýt nữa thì nghẹn, khóe mắt không kìm được mà liếc nhìn người ngồi bên cạnh.
Lâm Tiêu cầm cốc trà ô long không đường lên uống một ngụm, mỉm cười đáp: “Chủ nhiệm Sầm hỏi thẳng quá đấy ạ, mấy chuyện này phải dựa vào cảm giác nữa.”
Nói xong, anh quay đầu nhìn Lục Tuyết Minh, như vô tình hỏi: “Thế Tuyết Minh thích kiểu nào?”
Miếng cơm vẫn chưa kịp tiêu hóa, Lục Tuyết Minh bất ngờ bị nghẹn, ho sặc sụa.
Lâm Tiêu liền đưa tay vỗ lưng y, đồng thời đưa cho y một chai nước. Hiệu trưởng và Chủ nhiệm Sầm đều giục y uống vài ngụm cho đỡ. Y nhận lấy, không để ý mà uống ừng ực, mãi đến khi cảm giác cổ họng dễ chịu hơn mới dừng lại, rồi phát hiện ra đây là trà ô long, lại còn là chai Lâm Tiêu vừa uống qua.
Sắc mặt y bỗng chốc cứng đờ, nhưng Lâm Tiêu rất tự nhiên nhận lại chai trà, còn đưa cho y một tờ giấy ăn, hỏi: “Thấy đỡ chưa?”
Đầu óc Lục Tuyết Minh như treo lơ lửng, mãi đến khi Lâm Tiêu hỏi lần nữa y mới tỉnh ra. Không rõ là do vừa ho hay vì lý do nào khác, y cảm giác mặt mình nóng lên.
Hiệu trưởng dặn dò: “Tiểu Lục, lần sau ăn uống phải cẩn thận hơn, dễ nghẹn vào đường thở lắm.”
Chủ nhiệm Sầm cười, nói đùa: “Tôi thấy là cậu bị câu hỏi ấy làm cho giật mình thôi, nhưng cũng không còn nhỏ nữa rồi, nên tìm một người để hẹn hò nghiêm túc đi chứ.”
Lục Tuyết Minh lau miệng, không muốn ở lại thêm nữa, liền đứng dậy: “Hiệu trưởng, Chủ nhiệm Sầm, hai người cứ ăn tiếp đi ạ. Em phải đến phòng điêu khắc chuẩn bị cho tiết học buổi chiều, em xin phép đi trước.”
Nói xong, y vội rời đi. Nhìn theo bóng y khuất dần, Chủ nhiệm Sầm lắc đầu bất đắc dĩ: “Cậu ấy đã ở đây gần một năm rồi, sao vẫn còn ngại tôi thế nhỉ.”
Hiệu trưởng chỉnh lại: “Cậu ấy không phải ngại anh, mà là sợ anh lại mai mối cho cậu ấy nữa.”
Chủ nhiệm Sầm còn chưa kịp phản bác thì nghe Lâm Tiêu xen vào: “Chủ nhiệm cũng từng mai mối cho Tuyết Minh ạ?”
Chủ nhiệm Sầm vốn có ý định mai mối cho Lâm Tiêu, sợ anh hiểu nhầm liền giải thích ngay: “Thực ra chỉ là con gái bạn cùng lớp của một người họ hàng của tôi muốn tìm bạn trai theo học điêu khắc. Mà tôi thấy ở khoa điêu khắc chỉ có mình Tuyết Minh chưa có đối tượng, lại còn là giáo viên trẻ. Ai ngờ hai đứa qua lại một thời gian thì thấy tính cách không hợp, nên cũng không thành.”
Quay lại văn phòng, Lục Tuyết Minh định rót nước uống, nhưng khi nhìn thấy thùng trà ô long chưa mở ở góc tường, y lại nghĩ đến chuyện vừa xảy ra.
Cả y và Lâm Tiêu đều thích trà ô long, chỉ là Lâm Tiêu uống loại không đường, còn y thì thích vị ngọt. Ngày trước khi ở bên nhau, y đã tập quen với khẩu vị của Lâm Tiêu, không những kiêng đường mà còn từ bỏ cả các món cay ưa thích, chỉ vì Lâm Tiêu không ăn cay.
Nghĩ lại khoảng thời gian phải giả vờ như không có hứng thú với các món cay mà mình yêu thích, y thấy bản thân lúc ấy thật chẳng có chút giá trị, ngốc nghếch đến lạ.
Lục Tuyết Minh tu một hơi hết ly nước, bụng căng lên đôi chút. Nhưng vì lúc nãy ăn không nhiều, đến giữa buổi chiều dạy học y đã thấy đói. Sau giờ học, học sinh lại vây quanh hỏi han, mãi đến khi y thu dọn giáo án về văn phòng cũng đã hơn sáu giờ. Y nhìn qua ghi chú, tối nay không cần đến phòng tranh, nhưng bảy rưỡi lại phải gặp một người mẫu, mà tài liệu chuẩn bị cho tiết dạy ngày mai cũng chưa xong, vì vậy định bụng ăn tạm chút gì đó.
Giáo viên khác đã về hết, y lấy ra một hộp mì chua cay từ ngăn kéo, mở gói gia vị rồi chế nước sôi. Vừa húp một ngụm nước dùng, định khen món mì này thực sự cay đậm đà thì điện thoại đổ chuông.
Số gọi đến là một số lạ, y vừa nghe đầu bên kia phát ra giọng nói quen thuộc đã suýt sặc thêm lần nữa.
“Em đang ở đâu? Anh qua tìm em ngay.”
Lâm Tiêu chẳng buồn giới thiệu tên mình, cứ như tự tin rằng Lục Tuyết Minh nghe giọng là sẽ nhận ra anh. Trước thái độ thản nhiên như vậy, Lục Tuyết Minh giận đến nghẹn, cất tiếng hỏi ngược lại: “Sao anh có số của tôi?”
“Hiệu trưởng đưa cho anh, chẳng phải thầy ấy muốn chúng ta sớm xếp lịch cho tiết học đầu tiên sao? Anh đã có ý tưởng sơ bộ rồi, muốn trao đổi với em một chút.”
Lâm Tiêu trả lời, dường như không nhận ra sự bất mãn trong giọng Lục Tuyết Minh, còn bổ sung thêm: “Chủ nhiệm Sầm cũng nói đừng kéo dài quá lâu, bảo chúng ta hai ngày tới phải có câu trả lời.”
Lấy lý do công việc ra nói, Lục Tuyết Minh đành miễn cưỡng đáp: “Tối nay tôi có hẹn rồi, không rảnh, để mai đi.”
“Mai là lúc nào?”
Lâm Tiêu ngừng một chút, rồi tiếp: “Thật ra anh đang ở văn phòng, cũng không làm mất nhiều thời gian của em đâu. Với lại, có vài chi tiết cần ý kiến của em để hoàn thiện, dù sao anh cũng chưa có kinh nghiệm dạy sinh viên.”
Thái độ của Lâm Tiêu chân thành, nói toàn chuyện liên quan đến công việc. Dù Lục Tuyết Minh không muốn cũng chẳng thể lờ đi. Hơn nữa, chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, Lâm Tiêu còn đối diện bình thản như vậy, y cũng không cần bận tâm đến quá khứ nữa. Cứ cố chấp chỉ càng khiến y trông như còn vướng bận, như là y vẫn còn để tâm.
Nhìn bát mì chua cay nóng hổi trước mặt, Lục Tuyết Minh day trán, nói: “Vậy anh qua đây đi, tôi cũng đang ở văn phòng.”
Chưa đầy hai phút sau khi cúp máy, Lâm Tiêu đã cầm tài liệu đến gõ cửa. Vào trong, thấy Lục Tuyết Minh đang ôm tô mì ăn dở, anh không khỏi hỏi: “Đây là bữa tối của em à?”
Lục Tuyết Minh đã ăn được vài miếng, nghe vậy thì đậy nắp lại, lau miệng rồi nói: “Anh cứ để tài liệu ở đó, tôi xem xong có gì không hợp lý sẽ khoanh lại.”
Lâm Tiêu đặt tập tài liệu màu xanh nhạt lên bàn y nhưng không rời đi, mà kéo ghế ngồi đối diện, nói: “Em xem ngay đi, có gì chúng ta trao đổi luôn, tối nay anh sẽ sửa lại.”
Lục Tuyết Minh cau mày, buổi trưa lúc ăn cơm y còn thấy Lâm Tiêu có tiến bộ trong giao tiếp, sao giờ lại tụt dốc thế này? Ai tinh ý một chút cũng nghe ra ý của mình, hơn nữa y còn bị gián đoạn lúc đang ăn, nói lý ra Lâm Tiêu nên đặt tài liệu xuống rồi đi mới phải chứ?
Nhưng những suy nghĩ này chỉ lướt qua trong đầu, dù sao Lâm Tiêu cũng trông như đang làm việc rất nghiêm túc và nhiệt tình, y không nỡ nói lời khó nghe để đuổi anh đi. Đành chấp nhận số phận, cầm tập tài liệu, bắt đầu xem bản giáo án mà Lâm Tiêu đã soạn cả buổi chiều.
Lục Tuyết Minh là thạc sĩ tốt nghiệp từ Học viện Mỹ thuật Phương Chu. Mặc dù mới vào nghề được một năm, nhưng chuyên môn vững vàng, thêm ngoại hình ưa nhìn và tính cách cởi mở, rất được sinh viên yêu thích, nên không khí lớp học của y luôn sôi nổi nhất trong khoa điêu khắc. Đây cũng là lý do hiệu trưởng chọn y cùng Lâm Tiêu đứng lớp tiết đầu tiên.
Lục Tuyết Minh cầm bút, tỉ mỉ khoanh những chỗ cảm thấy chưa hợp lý, định xem hết rồi sẽ nói luôn một thể. Lâm Tiêu không làm ồn, chỉ cúi đầu nhìn điện thoại. Mười mấy phút sau, Lâm Tiêu nhận cuộc gọi, nói là phải ra ngoài một chút. Đợi khi trong văn phòng chỉ còn lại mình y, Lục Tuyết Minh mới đặt giáo án xuống, mở nắp mì ra xem, lập tức cau mày.
Sợi mì đã nở phồng, không thể ăn được nữa.
Y xoa bụng đói cồn cào, nhìn nửa phần giáo án còn chưa xem xong, tâm trạng tụt dốc không phanh. Đang định lấy chai trà ô long có đường uống tạm, cửa văn phòng lại mở ra.
Lâm Tiêu bước vào, trên tay cầm một chiếc túi đỏ lớn, phía trên có logo thư pháp của “Thực Đỉnh Các”. Đặt túi xuống bàn, anh nói với Lục Tuyết Minh: “Vừa nãy thầy Dương nói muốn cùng anh gọi bữa tối, kết quả chưa đặt được bao lâu thì anh ấy nhận được điện thoại của con trai, phải đi trước.”
Lục Tuyết Minh không hiểu ngụ ý của anh, cũng không đáp lại. Lâm Tiêu lấy từ trong túi ra một tấm giấy lót chống dầu, rồi bày từng hộp thức ăn tinh tế lên, tiếp tục nói:
“Một mình anh không ăn hết, đổ đi thì phí, em giúp anh ăn một ít đi.”
Lục Tuyết Minh ngẩn người, định từ chối thì mùi thơm nồng của ớt cay Tứ Xuyên đã tỏa ra.
“Thực Đỉnh Các” là quán ăn gia đình lớn nhất ở Phương Châu, nổi tiếng với những món ăn tinh tế và đắt đỏ. Tất nhiên, từ nguyên liệu đến bày trí hay hương vị đều xứng đáng với giá tiền. Nhưng đối với người như Lục Tuyết Minh, muốn dành dụm tiền mua nhà thì hiếm khi đi ăn ở nơi đắt đỏ như vậy.
Nhìn hộp thức ăn bày đầy ớt đỏ và lớp dầu bóng loáng khiến người ta không thể cưỡng lại, nào là phá lấu, vịt hun khói, gà cay hạt tiêu, lòng bò cay, tôm xanh và hai bát canh bốn vị giải ngấy, Lục Tuyết Minh không thể rời mắt.
Y vốn không có chút sức chống cự nào với đồ ăn Tứ Xuyên, lại đang đói đến hoa mắt. Nếu không phải nghĩ đến việc những món này là do Lâm Tiêu mang tới, y đã sẵn sàng cầm đũa ngay rồi.
May mà Lâm Tiêu không để y chờ lâu, đưa bát cơm trắng và đôi đũa tới trước mặt y, sau đó cầm bát của mình ngồi xuống, nói:
“Ăn lúc còn nóng đi, nguội rồi là không ngon đâu.”
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng cũng đến phần ẩm thực Tứ Xuyên, viết mà bản thân tôi cũng đói rồi, cứ nuốt nước bọt mãi thôi (che mặt).